Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sauron ngồi ở ghế lái, không chút dấu vết nhìn thiếu niên tóc đen ngồi bên cạnh.

Thiếu niên lớn lên thật xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn, làn da trắng nõn, nhìn từ bên mặt có thể thấy quai hàm mịn màng và sạch sẽ, lông mi như lông quạ hơi rũ, như thể đang tự hỏi điều gì đó.

Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài của đối phương, cậu trông giống một tiểu thiếu gia lớn lên ở Thành Trung tâm hơn là một cô nhi được Học viện quản gia nuôi dưỡng.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của mình, quản gia mới hơi nghiêng đầu mỉm cười với anh ta, vẻ mặt không hề có chút miễn cưỡng.

Nhìn qua tựa hồ không có ý định bội ước.

Sauron gật đầu với quản gia mới, xem như đáp lại.

Mặt nạ phòng độc màu đen ẩn ẩn lộ ánh sáng kim loại mờ nhạt, che khuất nửa dưới khuôn mặt.

Á Tiêu bên cạnh đã dựa vào lưng ghế.

Cậu quay đầu lại như đang chiêm ngưỡng khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thực ra trong lòng đang gõ hệ thống: [Tứ thúc, cái người đang điều khiển xe chính là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của nhân vật phản diện, Sauron?]

Trong trận doanh của nhân vật phản diện, chỉ có Sauron là luôn đeo mặt nạ phòng độc.

[Đúng vậy.]

Hệ thống 401 đeo kính viễn thị, ở trong biển ý thức phân biệt một lúc, lúc này mới gật đầu khẳng định.

Trong lòng Á Tiêu làm một cử chỉ OK với hệ thống.

Nếu nhớ không lầm thì Sauron là phó quan xui xẻo đầu tiên bị nhóm nhân vật chính giết chết.

Tuy nhiên, vấn đề này không liên quan gì đến cậu.

Á Tiêu chỉ cần đảm bảo rằng chính mình có thể thành công trở thành quản gia của nhân vật phản diện, ở lại và làm việc bên cạnh nhân vật phản diện, hấp thụ giá trị của ác ma, thuận lợi mọc đôi cánh là được.

Về phần bên người nhân vật phản diện có bao nhiêu người chết, kỳ thật không liên quan gì đến cậu.

[Bhutto quả là một người tốt.]

Á Tiêu thu hồi tầm mắt, cảm khái với hệ thống, Bhutto đã cho họ rất nhiều thứ.

Hệ thống cũng hài lòng không kém.

Tiến độ thậm chí còn suôn sẻ hơn kế hoạch, cuối cùng ký chủ đã trở thành quản gia của nhân vật phản diện.

Trong nguyên tác, Bhutto là quản gia thứ tư của nguyên soái căn cứ số 6.

Lần này ký chủ có thể trở thành quản gia của nguyên soái cũng vì giao dịch tối qua.

[Á Tiêu] cho [Bhutto] một thân phận hoàn toàn mới, ngược lại, sự tồn tại của [Bhutto] sẽ được [Á Tiêu] thay thế hoàn toàn.

[Ký chủ, hiện tại cậu cảm thấy thế nào?]

Hệ thống có chút lo lắng, giao dịch có giá trị tương đương là thiên phú của ác ma, nhưng chỉ có ác ma cấp vương mới có thể thực hiện giao dịch theo quy tắc.

Á Tiêu mang trong mình dòng máu của ác ma cấp vương, nhưng bởi vì vẫn là một ác ma trung cấp không có cánh, nên việc cưỡng ép giao dịch theo quy tắc sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực cùng tinh lực.

[Còn tốt.]

Tinh thần Á Tiêu đã gần như hồi phục, nhưng sức mạnh ma lực mà cậu có thể huy động vẫn còn hạn chế.

Nếu không phải sử dụng phương pháp trao đổi tương đương, lại xóa ký ức của Bhutto, sức mạnh ma thuật của cậu đã không bị hao tổn nghiêm trọng như vậy.

Có vẻ như việc sử dụng liên tiếp hai thiên phú ở thế giới này vẫn có điểm ăn không tiêu, Á Tiêu suy nghĩ.

[Cần phải lấy được ma lực sớm chút.]

Hệ thống biết rằng ma lực của ký chủ hẳn là không nhiều, nhưng hiện tại ở thế giới không có ma lực này, nếu muốn khôi phục ma lực thì chỉ có thể hấp thu giá trị ác ma từ nhân vật phản diện.

Á Tiêu ậm ừ trong lòng, nghe nói nhân vật phản diện là một người rất phiền phức, nếu muốn ở lại làm việc bên người hắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

[Tứ thúc, người đi nghỉ ngơi trước đi!]

Hệ thống là một lão hệ thống sớm nên nghỉ hưu từ lâu, mỗi ngày chỉ có thể khởi động trong thời gian ngắn, Á Tiêu không muốn nó quá vất vả.

[Được rồi, ký chủ, cậu nên chú ý an toàn.]

Hệ thống thực sự không thể chống đỡ được nữa, sau khi mở chế độ AI thay thế và thương thành hệ thống, nó tạm thời chìm vào giấc ngủ sâu.

Dọc đường về sau, Á Tiêu không nói chuyện với hệ thống nữa, thỉnh thoảng cậu sẽ chủ động hỏi thăm về công việc ở căn cứ với Sauron.

Bhutto lớn lên ở Thành Trung tâm an toàn.

Thành thật mà nói, cậu ta thậm chí còn chưa bao giờ đến căn cứ tuyến hai chứ đừng nói đến căn cứ biên cảnh nguy hiểm, sau khi Á Tiêu thay thế Bhutto, bởi vì ảnh hưởng của quy tắc, Sauron không hề ngạc nhiên trước một số vấn đề mà đối phương đưa ra.

Đương nhiên, điều hắn ta không biết là Á Tiêu khác với quản gia Bhutto, cậu mới đến thế giới này chưa đầy nửa tháng, đừng nói đến căn cứ, ngay cả Thành Trung tâm cũng không quá quen thuộc.

Khi mặt trời lặn về hướng Tây, trước khi nhiệt độ giảm nhanh, phi hành khí cuối cùng cũng tiến vào ranh giới của căn cứ số 6, từ từ hạ cánh xuống khu vực đỗ.

Trong phạm vi của căn cứ số 6, việc sử dụng phi hành khí không được phép nếu không có trường hợp đặc biệt.

Khi cả hai bước ra khỏi khu vực đỗ, một vị phó quan khác của nhân vật phản diện, Meister đã đợi bên ngoài được một lúc.

"Trên đường đi thật là vất vả cho các ngươi rồi!"

Không giống như Sauron trầm mặc ít nói, đồng thời là phó quan nhưng Meister là một người rất nhiệt tình.

Anh ta đeo kính gọng vàng, trên mặt nở nụ cười, giơ tay ôm Sauron, sau khi bị từ chối vẻ mặt cũng không thay đổi, thân thiện nói với Á Tiêu: "Tiếp theo tôi sẽ đưa cậu đến nơi ở của nguyên soái."

Á Tiêu cũng lộ ra nụ cười đi theo: "Được."

Meister thấy thế, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nở nụ cười vẫy tay với Sauron đứng bên cạnh: "Văn kiện ở tổng bộ bên kia vẫn chưa phê duyệt xong, cậu qua đó đi."

Sauron, người bị sai khiến không nói gì, nhấc chân lên định rời đi, trước khi rời đi dường như lại nghĩ đến điều gì đó, quay lại gật đầu với Á Tiêu.

"Gặp lại sau."

Á Tiêu trả lời lại.

Meister có chút ngoài ý muốn, Sauron tựa hồ đối với quản gia mới có cảm giác khá tốt?

"Vậy chúng ta đi thôi?"

Meister mỉm cười với Á Tiêu, chủ động đi phía trước dẫn đường.

"Được."

Á Tiêu cong cong đôi mắt, xách vali đi theo.

Xe huyền phù đậu bên đường có những đường nét mượt mà, lớp vỏ màu trắng bạc cứng như thiết, xe huyền phù bay cách mặt đất gần một mét nhưng tốc độ không nhanh lắm.

Trên đường đi, Á Tiêu cũng không thúc giục, cậu ngồi trên xe huyền phù tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn cứ số 6 khác với Thành Trung tâm.

Không chỉ các phương tiện an ninh xung quanh càng thêm nghiêm mật mà hầu hết người đi đường đều mặc quân phục màu đen, thậm chí một số còn có trang phục rất cổ quái.

Một số che kín toàn bộ khuôn mặt, một số đeo cùm miệng, một số đeo bịt tai cách âm, thậm chí có số còn quấn kín mít mình, so với những người bình thường, bầu không khí xung quanh những người này rất ngưng trọng, như thể đang cố ý giữ một khoảng cách nhất định với những người khác.

Sauron, người mà Á Tiêu gặp cách đây không lâu, cũng đeo mặt nạ phòng độc.

Theo thông tin trong sách, họ đều thuộc cùng một nhóm bệnh, đó là những bệnh liên quan đến ô nhiễm tinh thần dẫn đến sự mất cân bằng của hệ giác quan do chém giết Trùng tộc gây ra.

Những người này được gọi là [Cấm kỵ giả].

Người bị bệnh trên người sẽ có một loại cấm kỵ nào đó, một khi vi phạm cấm kỵ họ sẽ mất đi lý trí.

Nếu không được điều trị kịp thời, những người mất kiểm soát cuối cùng sẽ đột phá một giá trị nào đó, trở thành quái vật điên cuồng chỉ có thể bị giết, đương nhiên cho dù họ khôi phục lý trí, thương tổn trên thân thể do bị mất khống chế cũng không thể khôi phục.

Đây là lời nguyền đặt lên người anh hùng.

Á Tiêu biết rằng nhân vật phản diện cũng là một thành viên của Cấm kỵ giả, hay nói cách khác, nhân vật phản diện là người rắc rối nhất trong số họ, rắc rối đến mức vẫn chưa có ai ghi lại hết những điều cấm kỵ của hắn.

Muốn trở thành quản gia của nhân vật phản diện rất khó.

Ít nhất trong nguyên tác, bốn người quản gia, bao gồm Bhutto, đều có kết cục tồi tệ.

Á Tiêu nhìn những người qua đường ngoài cửa sổ, sửa lại những gì cậu vừa nói một chút, cũng không phải là nhân vật phản diện mất kiểm soát đã giết chết bốn người đó, chỉ là trên cơ bản nếu quản gia gặp qua nhân vật phản diện mất kiểm soát, đều không muốn tiếp tục làm việc bên cạnh hắn nữa.

Nhân vật phản diện cũng không cho phép họ ở lại.

Nếu muốn ở lại và làm việc bên cạnh nhân vật phản diện, cần phải cố gắng hết sức để ngăn chặn nhân vật phản diện mất kiểm soát, cố gắng hết sức để tránh vi phạm những cấm kỵ của hắn.

Trong khi Á Tiêu đang suy nghĩ lung tung thì Meister ở một bên cũng lặng lẽ quan sát cậu.

Quản gia mới trông trẻ trung và xinh đẹp hơn trong tư liệu, tuy trông vẫn như thiếu niên nhưng lại có nhiều kinh nghiệm làm quản gia.

Hiện nay, các biện pháp điều trị cho Cấm kỵ giả không có nhiều, ngoài việc điều trị bằng thuốc, một số Cấm kỵ giả sẽ chọn cách thuê một quản gia chuyên nghiệp để hỗ trợ họ tránh vi phạm điều cấm kỵ và mất kiểm soát.

Kể từ khi ba quản gia của nguyên soái lần lượt bị Trùng tộc giết chết, cho dù họ có cố gắng áp chế tin tức đến đâu, cũng sẽ luôn có một số tin đồn lan truyền.

Điều này khiến họ gặp nhiều trở ngại khi tuyển dụng quản gia cho nguyên soái.

Đặc biệt là khi vị quản gia mới đáng lẽ phải xuất hiện trong cuộc họp ngày hôm qua lại không xuất hiện, Meister đoán rằng đối phương có thể đã nghe thấy tin đồn.

Nhưng xét trạng thái thoải mái hiện tại của đối phương, Á Tiêu hẳn là không có ý định chấm dứt hợp đồng?

Cá nhân mà nói, Meister đương nhiên không muốn chấm dứt hợp đồng, dù sao cuộc họp mùa xuân sắp đến, nguyên soái cần một quản gia phối hợp ăn ý với nhau, thay vì thường xuyên thay đổi quản gia.

Meister suy nghĩ một lúc, sau đó giả vờ tự nhiên kiểm tra Á Tiêu: "Căn cứ số 6 gần tiền tuyến nhất, điều kiện hẳn phải tệ hơn ở Thành Trung tâm."

"Vâng?"

Á Tiêu sửng sốt một chút, cậu không mấy hứng thú với những thứ này, trong mắt cậu, những thứ này đều giống nhau, không có gì khác biệt, cậu ngoan ngoãn đáp: "Tôi cảm thấy không khác nhau mấy."

Không giống như Sauron ít nói, Meister là nhân tinh, làm phó quan nhiều năm như vậy, nói thật nói dối anh ta vừa nghe liền biết, Á Tiêu rõ ràng không cố ý xu nịnh mà là thành thật nghĩ như vậy.

Nghe vậy Meister mỉm cười, đối phương thực sự không chuẩn bị chấm dứt hợp đồng, nếu muốn chấm dứt hợp đồng, khi nghe câu hỏi vừa rồi, ít nhiều sẽ tỏ ra vài phần thái độ.

Xe huyền phù dần dần tăng tốc.

Á Tiêu ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ những Cấm kỵ giả đó, giữa căn cứ số 6 và Thành Trung tâm đối với ác ma mà nói, khác biệt không lớn, xem lâu rồi cũng vậy.

Ngay khi Á Tiêu cảm thấy buồn chán, Meister lại trở nên khẩn trương, hoặc là nói, càng đến gần biệt thự của nguyên soái, tâm anh ta càng nâng cao vài phần.

Ba quản gia đầu tiên đều là người xuất sắc, họ đã phục vụ rất nhiều Cấm kỵ giả, nhưng dù có kinh nghiệm nhiều như vậy, họ vẫn sợ hãi nguyên soái, có lẽ kết cục đã định sẵn ngay từ lần đầu tiên họ bước vào nơi ở của nguyên soái.

Biệt thự đơn của nguyên soái nằm ở vùng ngoại ô phía đông, xe huyền phù vòng quanh con đường núi mới đến được đích.

Lúc này sắc trời đã tối, gió núi lạnh lẽo, xung quanh vắng tanh, biệt thự đứng trên đỉnh núi có một cảm giác âm trầm khó hiểu, trước cửa có rất nhiều hốc cây chết, giống như những cái miệng há hốc rên rỉ của quái vật, bên trong biệt thự tối đen như mực, những bức tường bên ngoài được chiếu sáng bởi ánh đèn của xe huyền phù trông thật hoang đường, kỳ lạ không thể giải thích được.

Nơi này trông không giống biệt thự nơi con người sinh sống mà giống như nơi người ta thường chết trong những bộ phim ma quái, trong yên tĩnh lộ ra tà môn cùng quỷ dị.

Khi Meister nhìn thấy căn biệt thự này lần đầu tiên, trong lòng anh ta cũng dựng đứng lông.

Anh ta dừng xe huyền phù, quay người muốn an ủi Á Tiêu: "Đây là sở thích cá nhân của nguyên soái, không cần......" Sợ hãi.

Chưa kịp nói xong, liền bắt gặp một đôi mắt xanh lam sáng lấp lánh.

Meister bị lóa mắt bởi đôi mắt sáng ngời này.

Sau đó, anh ta nhìn thấy thiếu niên tóc đen đẹp đẽ đang nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt qua cửa kính xe, hưng phấn mà nói năng lộn xộn: "Tôi thật sự... Thật sự có thể sống ở đây sao? Nơi này thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ở thế giới này tôi gặp ​​một biệt thự làm động lòng như vậy!"

Tai thiếu niên đỏ bừng vì phấn khích.

Meister:.....???

Xinh đẹp, động lòng, nơi này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro