Chương 11: Đếm ngược thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Làm khá tốt...' Nghe thấy câu "khen ngợi" của Amon, Klein nặn ra nụ cười, lịch sự đáp lại:

"Cảm ơn."

Thẳng thắn mà nói, so với "khích lệ", anh hi vọng mình nghe được câu mắng chửi hơn, ít nhất nó cũng chứng tỏ rằng anh cách thành công rất gần rồi.

Đương nhiên, Klein nghi ngờ, cho dù mình thực sự trốn thoát, Amon cũng sẽ không nôn nóng, nhìn từ tính cách biểu hiện ra ngoài của vị "Thần của những trò đùa dai" này, khả năng cao là hắn vừa cảm thấy việc này rất thú vị rất kích thích, vừa không khỏi hơi uể oải và thất vọng, muốn tiến ngay vào trận tiếp theo.

"Có thể nghĩ ra cách dùng "cửa" để quấy nhiễu ta, là một sự tiến bộ rất lớn." Amon thản nhiên cười nói: "Nhưng, anh không biết khi "mở cửa" ta sẽ ở trong trạng thái khá cảnh giác, thật ra không dễ bị ảnh hưởng bởi những biến động bên ngoài sao?"

Klein ngẫm nghĩ, nghiêm túc đáp lại:

"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó ta cảm thấy, ngươi hẳn là sẽ nắm được trạng thái tâm lý này của ta, tin rằng ta không dám hành động trong lúc ngươi "mở cửa", nên muốn thử xem có tạo ra được hiệu quả đặc biệt nào không."

Vào thời điểm người khác cho rằng anh không dám làm, anh lại thực sự hành động, đây cũng là một sách lược.

Ở đời trước, Klein từng tiếp xúc với việc đánh cờ có tư duy ở cấp độ tương tự, bị quay mòng mòng đến mức đầu óc choáng váng.

"Nếu ta cũng nghĩ đến việc này thì sao?" Amon mỉm cười, dùng khớp ngón tay đẩy mép kính độc nhãn lên.

Cùng lúc đó, những con rối thuộc về Klein còn sống lần lượt lấy ra một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh từ hư không, đeo nó lên mắt phải, rồi đồng loạt nhìn về phía Klein.

Những cái nhìn chằm chằm này khiến da đầu Klein hơi tê dại, anh phát hiện sự liên hệ giữa mình và con rối bị cắt đứt trong chớp mắt.

"Mặc dù có tiến bộ, nhưng khi thất bại vẫn phải chịu một chút trừng phạt." Amon xoay người, đi về phía giáo đường.

Theo bước đi của hắn, con rối nọ nối tiếp con rối kia nở nụ cười, cứng đờ rồi ngã xuống. Điều này khiến linh hồn Klein lần lượt bị xé rách, mạch máu trên thái dương hơi gồ lên, đập thình thịch, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Bị cơn đau đớn này giày vò, Klein đứng tại chỗ một lúc lâu mới coi như gắng gượng hồi phục.

Trong quá trình này, tuy anh vẫn ở sâu trong bóng tối, nhưng lại không thấy có quái vật đáng sợ tập kích, cũng không chuyển hóa thành trạng thái bí ẩn.

'Không biết Amon đã đánh cắp thần lực bí ẩn của thành bang từ khi nào? Nếu mình thử tự kết liễu bản thân, vậy thì ngay cả ý tưởng cũng sẽ bị trộm đi... Vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nắm chưa chắc về Amon, không suy tính đến năng lực có thể thả thứ đã đánh cắp ra của hắn... Thật sự không ngờ, hắn lại thả ra "ban ngày" đã trộm ở di tích thần chiến... Hắn đánh cắp cái gì ở quá khứ, sẽ bảo tồn trong cơ thể, mình không thể nào biết hết được, không thể nào có sự chuẩn bị chính xác... Chiếc kính độc nhãn kia chính là vật chứa những thứ đánh cắp được, bản thân nó thuộc về một phần của Amon? Cho nên, mỗi lần hắn "ký sinh" đều sẽ lấy ra một chiếc kính độc nhãn...' Klein day thái dương, một lần nữa bước vào giáo đường, nhìn Amon đứng trước cánh cửa ánh sáng, hỏi như thuận miệng:

"Vì sao ngươi lại có nhiều kính độc nhãn như thế? Bình thường sẽ để ở đâu?"

Amon vuốt nhẹ chiếc kính độc nhãn, ung dung cười đáp:

"Vì sao anh không hỏi ta vì sao mỗi một phân thân đều có mắt, bình thường sẽ để ở đâu?"

"... Ta hiểu rồi." Klein như hiểu ra, gật đầu đáp.

Amon một lần nữa chuyển ánh mắt về phía cánh cửa ánh sáng đang xoay tròn còn chưa trở lại bình thường, mở miệng như tán gẫu:

"Ta luôn cảm thấy hành động lần này của anh thực ra là một lần chuẩn bị quy mô lớn, chứ không chỉ là thử nghiệm."

"Trong quá trình vừa rồi, anh đã làm chuyện mờ ám gì?"

Klein cân nhắc một chút, giữ nguyên nụ cười, đáp lại:

"Ngươi đoán xem."

"Ta quả thật có suy đoán nhất định, anh cảm thấy ta có đoán trúng không?" Amon điều chỉnh chiếc kính độc nhãn, hứng thú hỏi ngược lại.

"Có lẽ có, cũng có lẽ không." Klein căn bản không đưa ra câu trả lời chính xác, mà đi đến bên cạnh Amon, nhìn hắn lại đưa tay ra đặt lên cánh cửa ánh sáng nhạt kia.

Phía trên cánh cửa ánh sáng lại một lần nữa lan tỏa ra gợn sóng, ngày càng dữ dội, ngày càng khoa trương.

Qua mười giây, gợn sóng phủ lên xung quanh, khiến cánh cửa ánh sáng to lên gần gấp đôi.

Amon liếc mắt nhìn Klein, ý bảo anh đi vào trước.

Klein theo bản năng quay đầu, nhìn bốn phía giáo đường.

Bên ngoài khu vực mà ánh sáng của đèn bão bằng da có thể chiếu tới, một ít đặc tính phi phàm mà đám quái vật biến dị lưu lại đang lập lòe ánh sáng nhạt. Lúc sống chúng không phải là người phi phàm, những người vốn bình thường này sau khi chuyển hóa thành quái vật, có một phần lớn sức mạnh đến từ bóng tối, sa đọa, không thuộc về bản thân mình cho nên cũng không thể phân tách đặc tính ra.

"Thiếu chút nữa thì quên." Amon nhìn theo Klein một vòng, bỗng lắc đầu cười nói.

Hắn vừa dứt lời, từng phần đặc tính phi phàm lập tức bay lên, tự rơi vào trong cơ thể hắn, dung hòa làm một, chỉ còn chút ít ở nguyên tại chỗ.

"Phần lớn người chủ động biến thành quái vật là người phi phàm con đường "Người học việc" và người nhà của mình, họ có thể đi vào mặt tối của thành bang." Amon thu lại tầm mắt, thuận miệng nói một câu.

'Cho dù là đặc tính phi phàm con đường gần, nhưng trực tiếp "ăn" như vậy cũng sẽ xảy ra vấn đề chứ, không phải chỉ có thể nhảy đến cấp bậc cao hơn của con đường gần sao? Còn có thể chứa hai trong một sao?' Klein nhìn mà ngây ra, nghi hoặc hỏi:

"Như vậy sẽ không tích lũy điên cuồng sao?"

Đây đâu chỉ là vấn đề tích lũy điên cuồng, Klein nghi ngờ nếu mình làm vậy, xác suất lớn là trực tiếp biến thành nửa điên.

"Người khác thì sẽ như vậy." Amon cười nói: "Còn ta thì không."

'Quả nhiên là bug...' Klein không nhịn được cảm khái một câu trong lòng.

Sau đó, khoảnh cách giữa anh và cánh cửa ánh sáng biến mất.

Klein theo bản năng quên mất đặc tính phi phàm của con đường "Tử Thần" còn sót lại, cùng Amon tiến vào trong cánh cửa ánh sáng biến dị kia.

Bóng tối sâu thẳm vô tận đan xen với những tia sáng vặn vẹo, khiến Klein có cảm giác rơi không trọng lực.

Sau mười giây, anh phát hiện mình và Amon xuất hiện trên một quảng trường, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ đèn bão bằng da giường như bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, chỉ có thể chiếu trong phạm vi bằng một nửa lúc trước.

Trên trời có tia chớp xẹt qua, khiến chung quanh sáng lên một chút.

Nương theo ánh sáng của tia chớp, Klein nhìn thấy bốn phía quảng trường có những pho tượng không hoàn chỉnh, chúng hoặc bị trói hai tay phía sau, hoặc trên người quấn đầy hoa hồng gai, hoặc như xác ướp, nhìn trực quan khiến người ta có cảm giác bị "trói buộc".

"Đây là thành bang đầu tiên tín ngưỡng Vua dị chủng." Amon giống như một người hướng dẫn viên du lịch đạt tiêu chuẩn, giới thiệu "phong cảnh" cho Klein: "Họ rất thú vị, bình thường thì tiết chế, yên tĩnh giống như tu sĩ khổ hạnh, chỉ khi nào gặp được con mồi hoặc là những thời điểm đặc biệt là sẽ bộc phát ra dục vọng tàn sát khát máu. Anh có thể tưởng tượng ra, đêm trăng tròn, nơi này chính là một thành phố mà người sói đi lại khắp nơi."

'Xem ra tư tưởng ban dầu của dị chủng cũng có tiết chế... Sau đó bị "Mẫu thụ dục vọng" làm méo mó...' Klein dựa vào lượt chớp mới để nhìn thêm vài lần, suy tư rồi hỏi:

"Hình tượng của Vua dị chủng gần với xác ướp?"

"Không, tuy hắn là một tên đàn ông xấu xí, nhưng thích quấn hoa hồng leo có gai lên người." Amon cười nhạo một tiếng.

... Klein nhân cơ hội hỏi ngay:

"Tín đồ của ngươi sẽ cung phụng loại tượng thần thế nào?"

"Trong thần bí học, phù hiệu tượng trưng của ngươi là đồng hồ và con "Trùng thời gian"?"

Amon nắm cằm nói:

"Theo lý mà nói, tín đồ của ta đều là bản thân ta, không cần phải phiền phức đi dựng tượng thần."

'Tín đồ của ta đều là bản thân ta... Cũng may, hiện giờ mình còn có quyến giả là Dantiz...' Klein bỗng phát hiện ra về phương diện này mình và Amon rất giống nhau.

'Đương nhiên, mình nói "tín đồ của ta chính là bản thân ta" chỉ là truyện cười mà thôi, còn câu này nói ra từ miệng Amon mới là đáng sợ, phong cách chênh lệch rất lớn...' Klein cuối cùng tự giễu một câu trong lòng.

Amon vừa đi về phía trước, vừa tiếp tục nói:

"Nhưng ở thời đại của cha ta, có khá nhiều người đi theo tín ngưỡng ta, có người xuất phát từ cái tên "Thiên sứ thời gian", dùng biểu trưng liên quan đến đồng hồ để đắp nặn nên tượng thần của ta, có người căn cứ vào xưng hô "Thần của những trò đùa dai", dùng quạ đen bao phủ hoa văn thần bí để làm hình tượng của ta, cũng có người kết hợp hai thứ với nhau."

Nói tới đây, Amon đeo kính độc nhãn bỗng nghiêng đầu liếc nhìn Klein một cái, khóe miệng cong lên:

"Hành trình đến đích cuối cùng còn chưa đến ba ngày nữa."

'Nói cách khác, thời gian dành cho mình chỉ còn có ba ngày...' Klein suýt thì hít một hơi khí lạnh, áp lực tâm lý chợt tăng lên rất nhiều, khiến anh có cảm giác thần kinh sắp bị đè gãy.

Anh còn chưa phán đán ra được mục đích thực sự mà Amon chơi trò này là gì, còn chưa phát hiện ra vết tích đối phương muốn ép mình làm chuyện gì. Anh không nắm được điểm mấu chốt, không tìm thấy cơ hội thực sự để trốn thoát.

Những biểu hiện vừa rồi của phân thân Amon đã để anh rõ, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, thì ngay cả mười giây anh cũng không thể chống đỡ nổi trước mặt hắn.

Trong khi suy nghĩ, Klein im lặng lại, đi theo Amon băng qua một quảng trường phủ đầy dấu vết phá hủy.

............

Trong cảng Pritz có khá nhiều nhà cửa có đầy vết hỏa thiêu, người đi lại trên đường thưa thớt, bước chân vội vàng, "Nữ vương thần bí" Bernadette vén mái tóc dài màu nâu, đặt tờ báo trong tay lên bàn.

Trang đầu của "Báo Torquack" đăng tin quốc vương xảy ra chuyện, và tuyên bố kẻ ám sát đến từ Feysack hoặc Intis.

"Điều này không phải là ngăn cản tai họa, cũng không tăng thêm tai họa..." Bernadette tự nói một câu, vẻ mặt khá nghiêm trọng.

Cô im lặng một hồi, nhấc khăn trải bàn lên, cuộn nó lại, sau đó buông ngón tay để tự nó trải qua.

Lúc này, tách cà phê, ống đựng bút, báo chí trong khăn trải bàn chợt biến mất, mà thứ hiện ra lại là những vật phẩm liên quan đến nghi thức như giá nến bạc.

Bernadette lập tức cử hành nghi thức, triệu hồi tín sứ của Germand Sparrow.

Là người hợp tác, cô cho rằng cần phải hỏi tình huống đối phương xem sao, có cần hỗ trợ những chuyện tiếp theo hay không.

Nghi thức vừa kết thúc, trong ánh nến tỏa rộng, Reinette Tinicole xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ, mặc váy dài màu tối, trên cổ không có gì bước ra.

Mí mắt Bernadette khẽ giật một cái khó nhận ra, cô cầm lấy thư đã viết xong và một đồng vàng đưa cho vị tín sứ kia.

Một cái đầu trong tay Reinette Tinicole ngậm lấy thư và đồng vàng, những cái đầu khác thì đánh giá "Nữ vương thần bí" vài giây.

Cô thu lại ánh mắt, bước vào hư không, nhưng đúng lúc Bernadette đang định thu lại khăn trải bàn, thì vị tiểu thư tín sứ này lại đột nhiên xuất hiện.

Hai cái đầu tóc vàng mắt đỏ trong tay cô lần lượt lên tiếng:

"Anh ta..." "Mất tích rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro