Chương 115: Giấc mơ của ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, đêm khuya thanh vắng, trong phòng ngủ của Audrey.

Sau khi cô chó lông vàng Susie nhận được ánh mắt của chủ nhân, tự mở cửa ra ngoài, nằm sấp trước cửa, đề phòng có người quấy rầy.

Audrey lần lượt lấy ra đặc tính phi phàm "Hành giả giấc mơ", tài liệu phụ trợ tương ứng và các dụng cụ dùng để điều phối được cô giấu ở các nơi bí mật khác nhau. Phần lớn tài liệu phụ trợ được lấy từ thành Bạch Ngân, thuộc về những thứ không cần quá nhiều công trạng đã có thể đổi được rồi. Về phần thù lao, Audrey vẫn chưa trả gì, vì "Mặt Trời" nhỏ còn chưa nghĩ ra là muốn cái gì.

Audrey dùng thủ pháp thành thạo điều chế xong ma dược, cô nhìn chất lỏng màu tối tăm được điểm xuyết bằng những đốm sáng, lùi ra sau một bước, đan hai bàn tay lại đặt lên giữa miệng và mũi, dùng tiếng Hermes cổ thấp giọng tụng niệm:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

Tiếng cầu nguyện của cô vừa dừng lại, trước mắt đã xuất hiện vô số cái bóng khó mà miêu tả được hình thái cụ thể.

Phía trên bảy luồng hào quang này là một màn sương mù xám trắng vô biên vô hạn, phía trên sương mù xám trắng lại thấp thoáng bóng dáng của một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ.

Lúc này cửa cung điện mở ra, bóng người do luồng hào quang màu vàng kim ngưng tụ thành dang rộng mười hai đôi cánh chim được tạo thành từ lửa đỏ, bay xuống dưới, đáp xuống phía trước người Audrey.

Mười hai đôi cánh chim bằng lửa kia bao bọc tầng tầng lớp lớp lên người cô gái mắt xanh tóc vàng nọ.

Cảnh tượng như vậy chỉ duy trì khoảng một hai giây là biến mất, giống như ảo giác vậy. Nhưng lần nào Audrey cũng thấy bản thân như đang đắm chìm trong cảm giác thần thánh cao cả.

Cô ổn định lại tâm trạng, thành tâm thành ý cảm ơn ngài "Kẻ Khờ".

Có "Cái ôm của Thiên sứ", cô có thể giữ được tỉnh táo ở trong giấc mơ, muốn tỉnh dậy lúc nào cũng được, không lo bản thân sẽ đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra khỏi.

Điều này cũng có nghĩa rằng cô đã cử hành nghi thức tương ứng với "Hành giả giấc mơ", hơn nữa hiệu quả chắc chắn còn tốt hơn nghi thức gốc.

'Dù sao không phải mỗi một vị "Nhà thôi miên" đều có thể nhận được sự chiếu cố từ một vị bí ẩn, được Thiên sứ đặc thù ôm như vậy... Audrey, cố lên!' Audrey tự lẩm bẩm vài câu, không hề do dự, cầm lấy chai thủy tinh uống ừng ực ma dược bên trong.

Ma dược kia không khó uống như cô tưởng tượng, mà có vị chua chua ngọt ngọt, hơi đắng, có chút huyền ảo, có chút kích thích, giống như một giấc mộng mà bản thân có thể tùy ý buông thả.

Audrey còn chưa kịp cảm nhận ảnh hưởng của ma dược đối với cơ thể, trong đầu đã thoáng mơ hồ, rồi lấy lại tỉnh táo ngay.

Cô nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ từ đêm tối chuyển sang sáng sớm, "Mặt Trời" từ từ mọc lên ở đường chân trời, nhuộm một màu đỏ hồng.

Trong vườn hoa, từng đóa hoa theo đó nở rộ, trên những ngọn cỏ xanh biếc vẫn còn đọng lại hạt sương long lanh, khẽ đung đưa theo gió.

Audrey dường như đã trở thành chúa tể trong thế giới này, ý thức bồng bềnh bay lên, dùng góc độ từ trên cao nhìn xuống, thấy cảnh tượng thế này:

Cha mẹ cô khoác tay nhau đi dạo trong lối nhỏ ở vườn hoa, tắm nắng ban mai, khẽ thưởng thức hương thơm.

Hai anh trai cô, Hibbert và Alfred đã xóa bỏ ngăn cách, cưỡi ngựa, dẫn theo người hầu tiến vào rừng cây ở ngoại ô, tiếng cười nói không dứt, muốn thi xem ai săn bắn được nhiều thành quả hơn.

Đại sứ hoặc đại biểu đặc phái của các quốc gia Feysack, Intis, Finnabot cùng ký kết hiệp nghị trong cung điện Sodrak của Loen, tuyên bố với toàn thế giới là chiến tranh sẽ không xảy ra, bầu trời âm u theo đó cũng tiêu tan.

Tình hình khói mù của Backlund chuyển biến ngày càng tốt hơn, mỗi một nhà xưởng đều phải thông qua hai lần xét duyệt của kiểm sát trưởng ngành Kiềm và "Ủy ban điều tra khí ô nhiễm", cũng mở rộng tiêu chuẩn này ra các quốc gia khác.

Thời gian lao động tối đa và điều kiện lao động cơ bản của các công nhân đều được thỏa mãn, sản xuất phát triển ngày càng mạnh, số lượng dân du cư giảm xuống đến mức mà người ta không thể tưởng tượng nổi, các kế hoạch bảo hộ chính của vương quốc đã phủ sóng tất cả mọi người.

Ngày càng nhiều công nhân có thể mua được xe đạp tốt, trên đường lớn, xe đạp tập hợp lại như một mũi đại quân, trong tiếng chuông leng keng chia nhau chạy vào các ngõ đường.

Bọn trẻ không cần phải vào nhà xưởng khi tuổi đời còn rất nhỏ, chúng cười đùa nghịch ngợm, chạy vào từng căn phòng học có cửa sổ sáng sủa, bàn học sạch sẽ, mở sách giáo khoa ra, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, nếu chúng không học thì chỉ vì chúng không muốn, chứ không phải là không có điều kiện.

Phụ nữ không còn bị kỳ thị bởi giới tính nữa, cho dù chỉ là một nữ công nhân giặt hồ, cũng có thể dựa vào học tập đạt được tri thức, tìm được công việc tốt. Các cô là phóng viên, là giáo viên, cũng là cảnh sát, quân nhân, thợ mỏ, hay là nhân viên chính phủ, mỗi một ngành sản xuất chính quy đều có thể gặp được những người phụ nữ.

Đủ loại máy móc xuất hiện trên phố lớn, trong ngõ nhỏ, mang đến sự tiện lợi và niềm vui cho dân chúng.

Trên quảng trường phía trước giáo đường Đêm Đen, bồ câu lúc bay lên lúc đậu xuống, mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc chơi đàn, thỏa sức hưởng thụ cuộc sống...

Đây là tương lai trong mơ của Audrey, các người phi phàm hoang dã không cần phải lo lắng hãi hùng, chỉ cần được kiểm tra tình hình cơ thể và đánh giá trạng thái tinh thần định kỳ, là có thể đi lại dưới ánh mặt trời, dùng năng lực phi phàm của mình kiếm ra tiền hợp pháp.

"Cảnh tượng này thật là tươi đẹp... Nếu không phải mình vẫn đang giữ được tỉnh táo, thì rất có khả năng sẽ đắm chìm trong đó, từ nơi cao của ý thức đáp xuống, tản bộ cùng cha mẹ, đi săn cùng các anh trai, thỉnh thoảng lại đến trường dạy một tiết cho bọn trẻ, thường xuyên bôn ba cố gắng vì hòa bình của thế giới..." Audrey ngưng mắt nhìn cảnh tượng trong giấc mơ, trong lòng không khỏi cảm khái.

Cô lập tức cảm thấy thể tinh linh của mình lại vút lên cao, phá vỡ rìa thế giới xám xịt.

Cô thấy giấc mơ của mình giống như một bong bóng khí thật lớn, chui ra từ "Đảo ý thức" của mình, lẳng lặng bao phủ nơi đó.

Xung quanh "bóng khí" này phủ một màu xám xịt, từ xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy các "bóng khí" khác, mà phía dưới "bóng khí" đó thường có một hòn "Đảo ý thức" tương ứng.

Ở chỗ sâu của mảng xám xịt kia lại là một đại dương hư ảo, lặng lẽ dập dờn, tỏa ra "sóng nước lấp lánh", không nhìn rõ đáy.

'Biển lớn tiềm thức tập thể... Đây là dáng vẻ của thế giới tâm linh qua góc nhìn của "Hành giả giấc mơ"... Mà "Bậc thầy thao túng" bắt đầu thực sự liên quan đến biển lớn tiềm thức tập thể... Audrey như có điều ngộ ra, gật đầu, thu tầm mắt lại, không nán lại thêm nữa, vùng thoát khỏi giấc mơ.

Những gì cô nhìn thấy bỗng chốc trở lại bình thường, bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen như cũ, chỉ có đèn đường khí gas xung quanh vườn hoa đang lẳng lặng tỏa ra ánh sáng.

Audrey lập tức chuyển ánh mắt về phía trước gương toàn thân trong phòng ngủ, cảm thấy mình dường như không có thay đổi gì so với vừa rồi, chỉ khi nào quan sát kỹ càng mới thấy đôi mắt xanh biếc nọ càng thêm trong trẻo sâu thẳm, giống như có thể phản chiếu linh hồn của người khác.

Nhắm mắt lại, lĩnh hội những tri thức mà ma dược đem lại, Audrey nhanh chóng nắm được năng lực mấu chốt của "Hành giả giấc mơ".

Thông qua sự dẫn dắt và thao túng đối với giấc mơ, thu được tin tức, ảnh hưởng đến kẻ địch.

Năng lực này chia làm hai phương diện.

Một là "dẫn đường", giống với "Ác mộng" con đường "Đêm Đen", dùng sự biến đổi khác nhau của giấc mơ để từng bước dẫn dắt mục tiêu nói ra bí mật trong đáy lòng mình, khác ở chỗ, "Ác mộng" có thể ép buộc người ta đi vào giấc mơ, mà "Hành giả giấc mơ" thì không thể, trừ phi dùng "Thôi miên" để phối hợp.

Hai là "sửa chữa", thông qua việc sửa chữa giấc mơ, ảnh hưởng đến mục tiêu qua từng ngày từng tháng, khiến hắn bất tri bất giác thay đổi, làm ra việc vốn không định làm, nguyên lý của "sửa chữa" này là dùng giấc mơ làm điểm đột phá, dùng thể tinh linh làm ván cầu, dần dần xâm nhập vào thể tinh thần của mục tiêu, sau đó mới phản ứng đến thể tâm trí, cắm rễ vào tiềm thức. So với "thôi miên" trực tiếp, cách thao túng bắt nguồn từ giấc mơ này sẽ ôn hòa hơn, bí mật hơn, khó bị phát hiện hơn, thích hợp nhắm vào các mục tiêu có tầng lớp khá cao.

'Từ đó xem ra, bên trong các hành vi tiếng sét ái tình có lẽ cũng ẩn chứa vài vụ là thành quả của việc "sửa chữa giấc mơ"... Ồ, trong rất nhiều tiểu thuyết bán chạy, nữ chính vì thường xuyên mơ thấy một bóng hình nào đó và hết lần nọ đến lần kia có những kỷ niệm lãng mạn tươi đẹp với anh ta, cho nên sau khi nhìn thấy nam chính tương tự với người trong mộng, là lập tức chìm đắm vào tình yêu không dứt ra được, ừm...' Audrey nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết đã từng đọc, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Với cô mà nói, bất kể là "dẫn đường" hay là "sửa chữa", thì so với "thôi miên" đều không nâng cao về bản chất, nhưng có một năng lực phi phàm mà cô yêu thích hơn, đó chính là "Xuyên qua giấc mơ".

Việc này có thể khiến cơ thể của cô trống rỗng, giống như biến thành tinh linh giấc mơ hoặc là hành giả giấc mơ, không những có thể trực tiếp lẻn vào giấc mơ của người khác, hơn nữa còn có thể từ giấc mơ này nhảy sang giấc mơ khác, dùng cách đó để hoàn thành "thoáng hiện" trên ý nghĩa vật lý.

Hạn chế của năng lực xuyên qua này là giữa hai giấc mơ không được cách nhau quá 500 mét, hơn nữa phải thuộc về sinh vật có trí tuệ.

'Trong hoàn cảnh đặc biệt, việc này có thể che giấu bản thân một cách hữu hiệu... Ồ, vì sao Hervin Rambis không trực tiếp thông qua việc "sửa chữa giấc mơ" để ảnh hưởng tới mình? Bởi vì nơi này có sự bảo hộ của giáo hội? Con đường "Đêm Đen" cũng am hiểu lĩnh vực giấc mơ...' Audrey như có điều suy nghĩ, bắt đầu thu linh tính lại.

........

Trong cung điện cổ xưa, phía trên sương mù xám.

Bên cạnh chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ kia, Klein và Leonard ngồi chênh chếch nhau cách mấy cái ghế.

"Vì sao lại đột nhiên tìm tôi?" Leonard dựa vào lưng ghế phía sau, tư thế ngồi khá uể oải.

Bất kể thế nào, anh vẫn luôn nhớ rõ nơi này thuộc về ngài "Kẻ Khờ", không dám tỏ ra quá tùy tiện.

Klein liếc mắt nhìn Leonard, nói:

"Có chuyện cần anh hỗ trợ."

"Cần tôi hỗ trợ?" Leonard chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Ý anh là chỉ Pares?"

Anh cảm thấy mình không thể giúp đỡ được điều gì cho Klein đã trở thành Bán Thần.

"Anh khá là rõ vị trí của mình đấy." Klein bật cười một tiếng: "Nhưng lần này quả thật là tìm anh, chủ yếu liên quan đến vài giấc mơ."

"Giấc mơ..." Leonard như hiểu ra, lập tức cảm thấy nghi hoặc và buồn cười nói: "Klein, hình như anh đã có chút thay đổi rồi. Ý tôi là anh trở nên giống trước hơn, không phải lúc nào cũng đeo gương mặt u ám kia nữa."

Không đợi Klein đáp lại, anh chỉnh lại mái tóc hư ảo hơi bù xù của mình, mỉm cười nói:

"Như vậy cũng tốt, ừm, giấc mơ thì tôi cũng khá là am hiểu. Giấc mơ của ai?"

Klein thản nhiên đáp lại:

"Một binh sĩ của Loen cách đây hơn trăm năm, một vị quý tộc ở kỷ thứ tư, một vị tu sĩ khổ hạnh ở kỷ thứ ba, một vị Cự Nhân và một vị tinh linh kỷ thứ hai."

"Cái gì?" Đôi mắt màu lục của Leonard hiện lên vẻ mờ mịt, anh lập tức hỏi lại, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Chưa nói đến tinh linh và Cự Nhân ở kỷ thứ hai, cho dù là quý tộc ở kỷ thứ tư cũng phải lựa chọn con đường phi phàm riêng, hơn nữa phải trở thành Thánh giả mới có khả năng sống đến bây giờ!

'Chắc hẳn không có khả năng ngoại trừ binh sĩ Loen kia, tất cả đều đã thành Thiên sứ! Tiến vào giấc mơ của Thiên sứ... Vẫn nên, vẫn nên tìm ông già thì hơn...' Chỉ chớp mắt suy nghĩ đã quay cuồng trong đầu Leonard, hệt như đi vào trong giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro