Chương 116: "Giảng bài" online

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein liếc nhìn Leonard một cái, cười nói:

"Những mục tiêu này đều chưa thành Bán Thần, chỉ là vì sự ảnh hưởng nào đó mà còn "sống" đến bây giờ. Đó cũng là bí mật mà tôi muốn thông qua việc thăm dò giấc mơ để khám phá ra."

Anh cố ý nhấn mạnh vào chữ "sống".

Không đợi Leonard đáp lại, Klein đã tiếp tục nói vấn đề của mình:

"Vị quý tộc kỷ thứ tư kia chính là thành viên của gia tộc Zoroaster, anh có thể dựa vào giấc mơ của anh ta để hiểu biết thêm về Pares Zoroaster."

'Hậu duệ của ông già...' Trong lòng Leonard chợt giao động, càng thêm chờ mong đối với lời đề nghị này của Klein.

Tuy anh và Pares Zoroaster sống chung cũng coi như vui vẻ, và dần dần có sự tín nhiệm nhất định đối với vị Thiên sứ này, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm sự cảnh giác cơ bản nhất, dù sao đó cũng là một người ngoài, hơn nữa lại đang ở trong cơ thể mình.

"Tạm thời đừng nhắc chuyện này với Pares Zoroaster." Lúc này, Klein lại bồi thêm một câu.

'Trong nhận thức của anh, tôi là kẻ không đáng tin đến vậy sao?' Leonard thầm lẩm bẩm mộ câu, tức giận đáp lại:

"Không cần nhắc."

Klein thấy Leonard đồng ý, mới cười nói:

"Sau khi anh trở về lấy mấy giọt máu đưa cho tôi, đây là thứ cần thiết để chuẩn bị cho việc thăm dò giấc mơ."

Anh không nói cụ thể về vấn đề Leonard đưa máu cho mình bằng cách nào, dù sao hiện giờ anh ta cũng đang nắm giữ ít nhất là hai cách, một là hiến tế cho ngài "Kẻ Khờ", nhờ ngài ấy ban cho "Thế giới", hai là triệu hồi vị tín sứ lai lịch thần bí kia, bỏ máu vào trong lọ, giao cùng thư cho cô ấy.

"Máu..." Leonard theo bản năng lặp lại từ này.

Trong thần bí học, máu của bản thân là một sự vật khá quan trọng cũng như khá mấu chốt, tốt nhất là đừng dễ dàng giao cho người khác, nếu không ngay cả việc mình chết thế nào cũng không biết được. Mà đôi khi, cái chết còn không phải là kết cục đáng sợ nhất.

Sau khi do dự một chút, Leonard gật đầu nói:

"Khi nào thì bắt đầu thăm dò?"

Klein đáp lại như đã có chuẩn bị từ sớm:

"Đêm chủ nhật, gần lúc rạng sáng."

Anh cho tiểu thư "Chính Nghĩa" có thời gian thu lại linh tính, nắm giữ năng lực.

"Được." Leonard không nói thêm gì nữa.

Tiếp đó, Klein nghiêm túc nói về kỹ xảo của nghệ thuật trò chuyện, tiện cho việc người bạn học thi sĩ sau khi trở về sẽ lấy cớ qua mặt ông già.

Vừa quay về thế giới hiện thực, Leonard còn đang cân nhắc ngôn từ, trong đầu đã vang lên giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster:

"Vị đồng nghiệp cũ kia tìm cậu có việc gì? Có chuyện gì không thể viết thư dặn dò rõ ràng sao?"

Leonard điều chỉnh tư thế ngồi, bật cười nói:

"Anh ta sợ viết thư sẽ tiết lộ bí mật, dù sao cũng có khả năng liên quan đến vị kia."

'Đương nhiên, Klein chủ yếu là đề phòng ông, tôi đọc được thì chẳng khác nào ông cũng đọc được...' Vừa dứt lời, Leonard đã lẩm bẩm thêm một câu trong lòng.

"Vị kia..." Pares Zoroaster dường như biết rõ anh đang ám chỉ ai.

"Ừm." Leonard cầm lấy cái ly trên bàn, uống một hớp bia mạch nha, nói: "Anh ta đã tìm được vị tu sĩ khổ hạnh kỷ thứ ba kia, hi vọng có thể thông qua việc thăm dò giấc mơ nhìn thấy lịch sử của thời kỳ đó."

Những gì Leonard nói đều là sự thật, nhưng chỉ có một phần, đây là kỹ xảo trọng điểm mà Klein vừa dạy.

"Tu sĩ khổ hạnh kỷ thứ ba, còn sống?" Pares Zoroaster hơi kinh ngạc hỏi lại.

Đương nhiên ông ta cũng không kinh ngạc lắm, dù sao với cấp bậc với ông ta, cho dù không nắm giữ đến một trăm cách thức khiến người ta sống sót từ kỷ thứ ba đến giờ, thì năm sáu cách cũng vẫn có thể, tiện tay nhất là đánh cắp thời gian hoặc nên nói là sinh mạng của người khác cho mục tiêu.

"Hẳn là còn sống, nhưng trạng thái rất đặc thù." Leonard nói ra tình huống mà mình biết.

Pares Zoroaster im lặng hai giây, bật cười nói:

"Vậy sao? Thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho hai người đừng nhìn thấy những cảnh tượng không nên thấy trong giấc mơ. Đương nhiên, đồng nghiệp cũ của cậu được một sự tồn tại bí ẩn phù hộ, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Leonard không nói tiếp đề tài này nữa, đột nhiên "ồ" một tiếng rồi nói:

"Ông già, ông lại không hiếu kỳ, không muốn biết nguyên nhân của đại tai biến, không muốn biết hình dáng chân thật của các Chính Thần ở kỷ thứ ba sao?"

Đây là kỹ xảo thứ hai trong nghệ thuật nói chuyện mà Klein truyền đạt, so với bị người khác hỏi, chẳng thà mình chủ động hỏi trước.

"Tôi có thể đoán được tình hình đại khái." Pares Zoroaster đáp lại với giọng điệu cảm thán, lập tức "a" một tiếng: "Hôm nay cậu rất chủ động trong việc nắm giữa tiết tấu của cuộc trao đổi, không giống những biểu hiện trong quá khứ của cậu lắm. Điều này chứng tỏ trong lòng cậu đang che giấu một bí mật nhất định. Không tệ, cậu đã khá hơn trước kia rất nhiều, ít nhất không đến nỗi liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay."

"..." Vẻ mặt Leonard lập tức cứng đờ.

Pares bật cười ha hả:

"Cậu xem, tôi chỉ tùy tiện thử một lần, cậu đã bại lộ rồi, vẫn còn thiếu sự rèn luyện."

"Đồng nghiệp cũ của cậu thật là... Ha..."

Leonard chỉ đành gượng cười đáp lại, bỏ ly xuống, rướn người về phía trước, cầm lấy con dao bạc nghi thức, cắt một vết thương trên tay, lấy ra mấy giọt máu.

Cùng lúc đó, trong nhà bá tước Hall, Audrey đang chuẩn bị thực hiện cam kết trợ giúp miễn phí cũng cầm một con dao được khảm đá quý, chĩa mũi nhọn về phía mu bàn tay mình.

"Việc này chỉ nhoi nhói thôi..."

"Việc này chỉ nhoi nhói thôi..." Cô vừa "Thôi miên" mình, vừa dùng sức rạch ra một vết thương.

Không dùng sức thì không thể làm rách được làn da trước mặt cô, cho dù cô không hiện ra vảy rồng.

.......

Đêm chủ nhật, Klein tham gia xong một buổi vũ hội, quay lại số 160 phố Berklund, lấy cớ hơi mệt nên lên giường đi nghỉ sớm.

Lúc gần đến rạng sáng, anh xoay người xuống giường, bố trí nghi thức, triệu hồi bản thân.

Qua một phen bận rộn, anh ngồi vào vị trí thuộc về "Thế giới" Germand Sparrow, cũng xác nhận một khi kết thúc triệu hồi là có thể dựa vào cấp bậc và địa vị của sương mù xám, vùng thoát khỏi "Grossel du ký".

Lúc này, trước mặt anh đã bày ra ba chiếc lọ nhỏ bằng kim loại và một tấm mặt nạ màu trắng bạc.

Ba chiếc lọ nhỏ kia đựng máu của anh, Leonard và Audrey, chiếc mặt nạ màu trắng bạc là do "Chính Nghĩa" Audrey đã hiến tế từ trước, bởi vì cô biết lần thăm dò giấc mơ này có ngài "Ngôi Sao" tham dự, cho nên định đeo mặt nạ do "Nói dối" biến thành trong toàn bộ quá trình, che đi diện mạo thật, tránh bị bại lộ thân phận.

Klein nhìn kỹ một lúc, gọi "Grossel du ký" có bìa cứng màu nâu sẫm từ trong đống đồ linh tinh bay ra, rơi xuống mặt chiếc bàn dài đồng xanh, đồng thời để "Chữ thập vô ám" dung nạp vào cơ thể mình.

Sau đó, anh kéo "Chính nghĩa" Audrey và "Ngôi Sao" Leonard vào phía trên sương mù xám.

Hai luồng ánh sáng đỏ thẫm đồng thời bốc lên, ngưng tụ thành hai bóng người khá mờ.

"Chính nghĩa" Audrey và "Ngôi Sao" Leonard gần như đồng thời chuyển ánh mắt về phía dưới cùng bàn dài loang lổ, quan sát vật phẩm trước mặt Ngài "Thế giới".

Sau đó lực chú ý của họ bị quyển sách trông có chút cổ xưa kia hấp dẫn.

Audrey hơi đảo mắt, tò mò hỏi:

"Cuộc thăm dò lần này có liên quan đến quyển sách kia?"

"Đúng vậy, mục tiêu của chúng ta nằm ngay trong quyển sách này." Klein mỉm cười đáp.

"Trong sách?" Leonard hơi kinh ngạc, hỏi lại.

Cho dù là một "Găng tay đỏ", dù đã xem qua một lượng lớn hồ sơ vụ án siêu phàm, anh cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có thể trao đổi với nhân vật trong sách.

Klein khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, đây là một quyển sách thần kỳ. "Bên trong" có một thế giới ảo tưởng, những chuyện xảy ra trong thế giới kia chính là nội dung của quyển sách."

"Ảo tưởng?" "Chính nghĩa" Audrey nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt này.

Mấy hôm trước cô đã từ chỗ Ngài "Thế giới" biết được, danh sách 0 của con đường "Khán Giả" có tên là "Nhà ảo tưởng". Mặt khác, ngay từ sớm cô đã rất rõ ràng, danh hiệu của Vua Cự long, Angelweed chính là "Rồng không tưởng".

Klein cân nhắc một chút rồi nói:

"Miêu tả vừa rồi của tôi có lẽ không đủ chuẩn xác, đó có thể là thế giới ảo tưởng, cũng có thể là giấc mơ chân thật. Điều duy nhất có thể khẳng định là, nó do cổ thần ở kỷ thứ hai, "Rồng Không tưởng" Angelweed chế tác ra, tôi đã lấy được từ chỗ "Trung tướng núi băng"."

'Di vật của cổ thần... Chẳng trách có thể khiến Cự Nhân, tinh linh ở kỷ thứ hai, tu sĩ khổ hạnh ở kỷ thứ ba, quý tộc nhân loại ở kỷ thứ tư, binh sĩ Loen ở kỷ thứ năm sống đến tận bây giờ...' "Ngôi Sao" Leonard như có điều ngộ ra, không nhịn được quan sát "Thế giới" Germand Sparrow, khó mà tưởng tượng ra nổi sau khi rời khỏi Tingen, đối phương đã trải qua bao nhiêu chuyện.

Lúc này, Klein nhìn quanh một vòng, vừa đẩy chiếc mặt nạ "Nói dối" cho tiểu thư "Chính Nghĩa", vừa cất lời:

"Chúng ta đi vào thôi."

"Được." "Chính nghĩa" Audrey đeo chiếc mặt nạ trắng bạc kia lên.

"Ngôi Sao" Leonard nhìn thoáng qua xung quanh cũng gật đầu đáp:

"Được."

Klein lập tức cầm ba lọ kim loại nhỏ kia, lần lượt đổ chút máu ở bên trong ra, vẽ lên bìa của "Grossel du ký".

"Thì ra đây là tác dụng của máu..." Audrey vừa nảy ra suy nghĩ như thế, trước mắt đã xuất hiện gió tuyết trắng toát.

Trong cơn mưa tuyết lớn như lông ngỗng và gió rét đến tận xương tủy, một tòa thành có bức tường ngoài cao hơn 15 mét đứng sừng sững ở cách đó không xa, binh sĩ canh gác mặc áo giáp đang đứng ở chỗ có thể chắn gió tuyết, chỉ cần không có đội buôn thì hoàn toàn không có ý định tiến tới chặn người đi đường bình thường.

"Đây, đây chính là thế giới ảo tưởng... Giống y như thật." "Ngôi Sao" Leonard vừa đánh giá quang cảnh xung quanh, vừa xòe bàn tay ra, đón lấy vài bông tuyết, chỉ cảm thấy nó lạnh buốt, rồi nhanh chóng hòa tan thành nước.

Sau khi xác nhận xong cảnh vật xung quanh, Leonard bỗng phát hiện ra một việc, đó chính là Klein vẫn duy trì hình tượng Germand Sparrow lạnh lùng nhã nhặn, còn tiểu thư "Chính Nghĩa" thì lại đeo một chiếc mặt nạ trắng bạc, chỉ lộ ra nửa gương mặt cùng đôi mắt xanh biếc, mái tóc màu vàng, khiến người ta không thể tưởng tượng ra dáng vẻ cụ thể.

Mà bản thân anh lại chẳng làm gì để ngụy trang cả...

Đây cũng chính là thói quen của người phi phàm chính phủ, họ chấp hành nhiệm vụ đều quang minh chính đại, không cần phải ngụy trang.

'Ngài "Ngôi Sao" quả nhiên là tùy tiện, tóc tai để rất tùy ý, điều này thực sự rất đáng tiếc, nếu không với tướng mạo của anh ta, có thể đi làm người mẫu trang bìa cho tạp chí rồi...' Là một tiểu thư quý tộc đã từng gặp rất nhiều quý ông anh tuấn, Audrey chỉ liếc nhìn Leonard một cái rồi lịch sự thu lại tầm mắt, không quan sát quá nhiều.

Klein thầm cười một tiếng, chỉ vào tòa thành trong gió tuyết, nói:

"Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là ngài Snowman, tu sĩ khổ hạnh từ kỷ thứ ba."

Đây là người có khả năng liên quan đến hai anh em Amon nhất!

Dựa theo kế hoạch của Klein, sau Snowman là quý tộc Mobet từ kỷ thứ tư. Bởi vì để so sánh, cấp độ của Cự Nhân Grossel và tinh linh Siathas rất cao, có nhiều khả năng xảy ra bất trắc hơn, nên sắp xếp ở phía sau sẽ tốt hơn.

Sau khi thông qua giấc mơ, thăm dò xong tiềm thức của bốn vị kia, cuối cùng sẽ tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể của thế giới này, tìm kiếm bí mật có khả năng tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro