Chương 129: Không có câu trả lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đến từ lòng đất..."

Nhìn hàng từ đơn màu trắng bệch hiện ra bên ngoài mặt gương toàn thân, Klein đột nhiên lạnh dọc sống lưng, đồng tử cũng phóng đại một chút, theo bản năng muốn trao đổi vị trí với con rối ở cách vách.

Mà trong phòng người hầu nam kia, "Enyuni" đang nằm im cũng yên ắng mở mắt ra.

Vị trí tương ứng với dạ dày của hắn hơi phình lên một chút rồi xẹp trở lại, giống như nơi đó vừa mọc ra một trái tim thứ hai, một trái tim đập cực kỳ thong thả.

Cùng lúc đó, trong đầu Klein hiện lên hình ảnh "Ma kính" Arodes trả lời về lai lịch của bản thân lúc trước.

Trong một cái hố dưới mặt đất trào ra một lượng lớn chất lỏng dính nháp, chúng vặn vẹo, bành trướng, mọc ra tay và chân không đếm xuể, biến thành một con quái vật. Trong quá trình đó, một đốm sáng cũng phun ra theo thứ chất lỏng màu đen này, rơi xuống tảng đá, kết hợp với nó hóa thành một chiếc gương bạc hai bên sườn được trang trí bằng đá quý màu đen, khắc hoa văn cổ xưa, cũng chính là bản thể của Arodes.

'Quả đúng là đến từ lòng đất... Hơn nữa, lòng đất này giống lòng đất mà cánh cửa lớn bằng đồng xanh trong tòa pháo đài cổ bỏ hoang kia đang phong ấn... Lúc trước mình lại không hề liên tưởng đến... Đây cũng là chuyện không có cách nào, có rất nhiều chuyện liên quan đến lòng đất, phần lớn còn không có hàm nghĩa đặc thù nào, tựa như than đá... Ừm, trước hôm nay mình cũng không cho rằng trong lòng đất sẽ có chỗ nào đó quá mức đặc thù...' Klein khống chế được sự kích động trong lòng, phớt lờ nỗi sợ hãi do câu trả lời của Arodes mang lại, nói mà vẻ mặt không thay đổi gì:

"Tình huống cụ thể là như thế nào?"

Những từ đơn màu trắng bệch nhấp nháy biến hóa, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác muốn khóc.

"Chủ nhân vĩ đại, tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm. Tôi cũng phải lên tới mặt đất, biến thành gương mới có ý thức thật sự, đối với những chuyện trước đó hoàn toàn không có ký ức nào."

"Đúng rồi, có khả năng liên quan đến một chuyện, ngài có muốn nghe không?"

"Nói đi." Klein thấy thái độ của "Ma kính" Arodes vẫn bình thường, khẽ thở ra.

Những từ đơn trên mặt chiếc gương toàn thân lấy lại chút màu sắc, trở nên trắng toát.

"Không phải tôi từng nói rồi sao? Tôi nhìn thấy sự chi phối, có sức mạnh gánh vác trên người ngài, mà đối với lòng đất, tôi ngoài việc có thể nghe thấy tiếng kêu gọi kỳ lạ, thì cũng có cảm giác tương tự. Điều này khiến tôi cảm thấy ấm áp, muốn trở về, bày tỏ lòng khuất phục. Điều này, điều này có lẽ chính là nguyên nhân mà tôi trở thành người hầu của ngài."

'Cái gì? Thứ trong lòng đất cũng mang đến cảm giác giống sương mù xám sao? Đều liên quan đến sức mạnh gánh vác, chi phối?' Đọc được câu trả lời của Arodes, Klein lại giật mình, nếu không có năng lực "Tên hề", có lẽ anh đã làm ra biểu cảm mất mặt rồi.

Trong chớp mắt này, không hiểu sao anh lại nhớ đến một câu chuyện cười từng đọc ở kiếp trước, và lồng ghép nó vào bản thân mình.

“Cái gì? Thứ khiến cổ thần sợ hãi lại đến từ lòng đất?”

“Cái gì? "Ma kính" Arodes cũng đến từ lòng đất?”

“Cái gì? Mình cũng đến từ lòng đất?”

'Chuyện này quả thật vừa buồn cười vừa đáng sợ... Không, chuyện này chưa chắc đã là chuyện cười, chủ nhân cũ của mảng không gian thần bí phía trên sương mù xám, người chế tạo ra cánh cửa ánh sáng kỳ dị kia, sự tồn tại kéo từng "người xuyên không" đến đây, có lẽ cũng xuất thân từ lòng đất, hoặc là có quan hệ dây mơ rễ má với thứ ở trong lòng đất...' Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu Klein, chỉ thoáng cái đã liên tưởng đến rất nhiều điều.

Lúc bóng tối không thể tả bằng lời bao trùm xuống, anh hơi mỉm cười, trong lòng tự giễu một câu:

'Bất kể nói thế nào, việc điều tra sương mù xám và người xuyên không đều có manh mối và phương hướng mới...'

Klein lập tức lấy lại bình tĩnh, cân nhắc rồi hỏi:

"Đối với thứ phải phong ấn ngăn cách trong lòng đất, các giáo hội lớn và các tổ chức bí ẩn có nhận thức gì không?"

Trên mặt gương toàn thân, các từ đơn màu trắng lại quay về màu bạc:

"Cơ bản không có nhận thức gì, dường như bị sức mạnh nào đó ẩn đi."

'Đây không phải là "Bí ẩn" sao...' Klein hơi nhướng mày, cuối cùng không lên tiếng.

Các từ đơn màu bạc trên mặt gương vẫn tiếp tục hiện ra từng hàng.

"Nhưng còn có một vài câu chuyện truyền thuyết tồn tại trong các tổ chức bí ẩn."

"Trong truyền thuyết này, lòng đất được miêu tả là sào huyệt của ác ma, tà linh, là cội nguồn khiến lòng người sa đọa, là tội và cái ác nguyên sơ."

'Điều thứ nhất thì sai rồi, thứ phải phong ấn dưới lòng đất có lẽ không liên quan đến ác ma và tà linh... Câu chuyện truyền thuyết thật ra tương tự với phù hiệu thần bí học, không nên nhìn xem nó nói gì, mà phải bóc lớp vỏ ngoài ra, lý giải thứ mà nó tượng trưng... Thứ mà nó tượng trưng chính là nỗi sợ hãi đối với lòng đất, từ thân thể đến linh hồn, từ ý thức đến tình cảm?' Klein vừa nảy ra suy nghĩ, khẽ gật đầu nói:

"Đến lượt ngươi hỏi."

"Chủ nhân vĩ đại, người hầu trung thành Arodes của ngài có một đề nghị nho nhỏ, ngài có muốn nghe không?" Trên mặt chiếc gương toàn thân hiện ra từng từ đơn màu bạc.

"Nói đi." Klein lờ mờ đoán ra được "Ma kính" Arodes sẽ đưa ra đề nghị thế nào.

"Trước khi ngài trở về thần tọa, hãy cố gắng đừng điều tra những chuyện liên quan đến phong ấn dưới lòng đất." Những từ đơn màu bạc nhanh chóng nhấp nháy tổ hợp thành một câu mới.

'Quả nhiên...' Klein thầm than một tiếng, bình tĩnh nói:

"Câu hỏi tiếp theo, ngươi từ đâu mà xác nhận được việc "Grossel du ký" xuất hiện sau khi "Tòa thành kỳ tích" Livihed biến mất?"

Câu chữ trên mặt gương nhanh chóng vặn vẹo, nhào thành một đống, sau đó lại nhanh chóng tản ra.

"Từ gợi ý và tin tức lấy được ở linh giới, bởi vì bắt nguồn từ "Rồng trí tuệ " - tùy tùng của thần trong tộc Cự long lúc ấy, cho nên người hầu trung thành của ngài tin rằng có thể xác nhận."

"Chủ nhân vĩ đại, chuyện này có vấn đề gì sao?"

'Thật trực tiếp mà...' Sau khi cảm thán, Klein chớp mắt nghĩ đến chuyện "Rồng trí tuệ" Grabergen chắc hẳn đã đi vào thế giới trong sách, đến gần cánh cửa đồng xanh phía sau ngai vua của cổ thần, hơn nữa có lẽ vì "biết tất cả" nên đã có hiểu biết sâu sắc về phong ấn dưới lòng đất, cảm thấy con rồng cổ trong "Grossel du ký" dường như đang che giấu một mưu đồ sâu xa hơn.

Anh lờ mờ nắm bắt được thứ gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được, không thực sự chắc chắn.

"Không có." Klein trả lời câu hỏi của "Ma kính" Arodes.

Tiếp đó anh thử hỏi dò một câu:

"Vì sao ngươi không nhắc đến tên thật của "Rồng trí tuệ"?"

"Bởi vì tôi không dám trực tiếp hiển hiện ra tên thật của thần linh." Arodes trả lời một cách khéo léo.

Klein gật đầu, không hỏi thêm nữa.

"Tới lượt ngươi."

"Chủ nhân vĩ đại, ngài còn câu hỏi nào không?" Những từ đơn màu bạc nhanh chóng tổ hợp lại trên mặt gương u ám.

"Hết rồi, hôm nay tới đây thôi." Klein lắc đầu đáp.

Nói xong câu này, anh nhớ lại chuyện lần trước, bèn bổ sung thêm một câu:

"Đợi đến khi có câu hỏi mới, ta sẽ lại triệu hồi ngươi."

Trên mặt chiếc gương toàn thân đột nhiên sáng ngời, các từ đơn màu bạc tỏa sáng rực rỡ.

"Vâng thưa chủ nhân!"

"Người hầu trung thành kiên định Arodes của ngài bất cứ lúc nào cũng đợi ngài triệu hồi!"

Lần này không còn là nét phác họa cái vẫy tay nữa, mà là một cái chân mèo nền trắng ở giữa đỏ.

'...Lần nào cũng có kiểu mới...' Khóe miệng Klein hơi giật giật, nhìn chiếc gương toàn thân trong phòng ngủ trở lại bình thường.

Anh lẳng lặng đứng trong bóng đêm, tắm mình trong ánh trăng đỏ rực đang rọi xuyên qua tấm rèm. Một lúc lâu sau anh trở lại giường ngủ, dùng minh tưởng khiến bản thân nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau chính là thứ hai, Klein dậy sớm hơn mười lăm phút so với bình thường, dẫn theo người hầu nam Enyuni xuống tầng một, nói với quản gia Walter:

"Đêm qua tôi mơ thấy ác mộng, muốn đến giáo đường trước bữa sáng."

Tuy quản gia Walter hơi bất ngờ với việc này, nhưng cũng không khó hiểu lắm, dù sao chỉ cần giáo đường mở cửa thì luôn có người đến.

Ông ta nhanh chóng bố trí xe ngựa, tiễn Dwayne Dantes ra tận cửa.

Khi Klein đến Giáo đường St. Samuel, cửa chính còn chưa mở, anh đợi đến tám giờ mới theo nhóm tín đồ đầu tiên tiến vào đại sảnh, tìm một vị trí ở hàng ghế đầu rồi ngồi xuống, hướng mặt về phía thánh huy Đêm Đen, nhắm hai mắt lại, trong bầu không khí yên bình thanh tịnh, chuyên chú tụng nhiệm tôn danh của Nữ thần bằng tiếng Hermes cổ.

"Nữ Thần Đêm Đen cao quý hơn cả bầu trời sao, xa xưa hơn cả vĩnh hằng. Người là chủ nhân của đỏ rực, mẹ của Bí Ẩn, nữ hoàng của tai ách và nỗi sợ hãi, chủ nhân của an giấc và tĩnh lặng..."

Tụng niệm tôn danh xong, anh thay bằng tiếng Loen bình thường, nói gần như không phát ra âm thanh:

"Ở giữa rừng rậm Delaire có một tòa pháo đài cổ, chỗ sâu trong nơi đó tồn tại một cánh cửa lớn bằng đồng xanh, nó đang phong ấn một sức mạnh sa đọa hùng mạnh... Tôi nên làm thế nào để loại trừ vấn đề tiềm tàng ở nơi đó?"

Không phải Klein đang thử thần linh mà là đang quang minh chính đại báo cáo, về phần sau đó giáo hội sẽ có phản ứng thế nào, thông qua hành động của họ là có thể nhìn thấy cái gì, lại là một vấn đề khác.

Sau khi thuật lại một lần, anh bắt đầu thực sự cầu nguyện.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong giáo đường u ám bình yên tĩnh lặng, Klein đứng dậy, dẫn theo người hầu nam Enyuni ra khỏi Giáo đường St. Samuel.

Trong quá trình này anh không hề nhận được gợi ý gì, cũng không gặp được vị viện trưởng Tu Đạo Viện Đêm Đen Arianna.

Bản thân việc hồi đáp cũng là một cách để thể hiện thái độ.

Điều này có nghĩa là anh chưa tới cấp bậc để được biết về thứ phong ấn dưới lòng đất.

........

Trong một căn nhà trọ hai phòng ở khu Đông.

Fors kéo chăn lên trùm đầu.

Cô cực kỳ ghét rèm cửa sổ ở nơi này, bởi vì chúng quá mỏng và xuyên thấu, hoàn toàn không ngăn được ánh sáng bình minh, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ của cô.

"Mình nhất định phải thay nó, không, sắp tới có thể sẽ chuyển nhà tiếp..." Trong lúc Fors để suy nghĩ phân tán không giới hạn, thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra và tiếng bước chân quen thuộc của Hugh.

Soạt một tiếng, chăn của cô bị hất ra, một phong thư rơi xuống người cô.

"Thư của cậu, đến từ cảng Pritz." Hugh nhắc nhở.

"... Hồi âm của thầy." Fors ngồi bật dậy, mở lá thư ra, đọc lướt một lần.

Sau khi im lặng một hồi, cô nói:

"Tớ phải đi ra ngoài một chuyến, thầy của tớ đã đến Backlund rồi... Phong thư này hẳn là đã đến cách đây hai hôm!"

Trên thư có ghi chú ngày và địa chỉ.

"Người đưa thư ở bên này thật thiếu trách nhiệm." Hugh liếc nhìn bạn thân một cái: "Còn kịp không?"

"Cũng may thầy nói sẽ chờ tớ ba ngày." Fors vội vàng xuống giường, thay quần áo.

Cô có linh cảm lần này cô có thể hiểu biết sâu thêm về gia tộc Abraham, và nhận được phối phương ma dược "Nhà lữ hành" cùng tài liệu siêu phàm nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro