Chương 135: Người trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo Patrick Bryan tụng niệm, những chiếc đầu lâu xung quanh quan tài đen kịt dần dần bị nhuộm một lớp màu xanh lục thẫm, chúng giao hòa với màu trắng nguyên bản, tạo ra cảm giác cực kỳ đáng sợ.

"Vũ điệu linh hồn" càng ngày càng mãnh liệt, tựa như có một thứ âm thanh xuất phát từ minh giới đang không ngừng vang vọng, từng chiếc đầu lâu bay hẳn lên, giống như có sức sống của riêng mình.

Sau đó, chúng lao thẳng vào cỗ quan tài đen kịt nặng trịch một cách vừa hỗn loạn vừa có trật tự, xuyên qua nắp, tiến vào bên trong.

Cỗ quan tài kia nhất thời hóa thân thành một cơn lốc xoáy thâm trầm, vĩnh viễn không lấp đầy, bành trướng ngay tại chỗ, mang đến cảm giác lạnh lẽo, âm u, cao cao tại thượng, khiến Patrick Bryan theo bản năng run rẩy cúi đầu xuống.

Đây là khí chất của một vị Thiên sứ, một vị "Quan chấp chính tử thần"!

Lúc này, các tín đồ Tử Thần nhảy "Vũ điệu linh hồn" đều run rẩy ngã xuống đất, ý thức trở nên mờ mịt, có cảm giác như đang dạo chơi trong minh giới.

"Kẻ Khờ" Klein ở phía trên sương mù xám, đang mượn điểm sáng cầu nguyện của con rối để mở rộng tầm nhìn, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì thủ đoạn thăm dò mà thủ lĩnh phái Tử thần nhân tạo Giáo Đoàn Linh Hồn, Thiên sứ ngủ say trong lăng tẩm, Đại Tư Tế Hatel đã dùng, không nằm ngoài suy đoán của anh: dùng năng lực nô dịch và kiểm soát của người địa vị cao con đường "Tử Thần" đối với người địa vị thấp, trực tiếp thu lấy tin tức muốn biết từ chỗ Patrick Bryan.

Từ một mức độ nào đó mà nói, thì chính là một cuộc "tra khảo" về mặt tâm linh, Klein ứng phó khá thuần thục.

Lúc này anh gọi lá bài "Hồng Tư Tế" bay vào trong tay, tiến vào cơ thể.

Chớp mắt, Klein khoác thêm một chiếc áo choàng dài màu đỏ thẫm được máu tươi, rỉ sắt và khói thuốc súng lắng đọng lại, trên mặt có thêm một chiếc mặt nạ màu vàng thẫm phong cách cổ xưa, đỉnh đầu đội một chiếc vương miện được khảm nhiều loại đá quý màu đỏ, lam, lục.

Tiếp đó, anh điều động toàn bộ sức mạnh trong không gian thần bí phía trên sương mù xám, khiến chúng hóa thành một luồng nước lũ vô hình cuồn cuộn ào tới, vây quanh người giấy đã chuẩn bị từ trước, thông qua điểm sáng cầu nguyện, tuôn tràn về phía "Người bất tử" Patrick Bryan.

Giờ phút này, Patrick đang khẽ run rẩy vì khí chất đáng sợ của thầy, dường như nhìn thấy tầng tầng lớp lớp cánh chim thần thánh.

Klein đã giấu đi hình tượng cụ thể của Thiên sứ lửa, chỉ thể hiện ra bằng một phần cảm giác, nói cách khác, anh đang tự quấy nhiễu hiệu quả đặc biệt.

Từng đôi cánh chim thần thánh phủ lên người rồi chợt biến mất, khiến Patrick có cảm giác mờ mịt như bản thân sinh ra ảo giác.

Là một Bán Thần danh sách 4, ông ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại, phát hiện mình không còn muốn phục tùng, không còn muốn nhất nhất nghe theo lệnh của thầy, ý thức của ông ta dường như bị rút đi một phần nào đó, bản thân như đang đứng trên bầu trời của thế giới tâm linh, bình tĩnh nhìn xuống mọi thứ.

Đồng thời, là một tín đồ cuồng đạo, Patrick Bryan không hề chần chừ lập tức coi "Cái ôm của Thiên sứ" vừa rồi là do "Tử Thần" ban ân, không hề nghi ngờ chút nào.

Lúc này, trong cơn lốc xoáy thâm trầm do quan tài đen kịt hóa thành, vang lên một giọng nói già nua lạnh lẽo, khiến linh hồn người ta dường như thoát ra khỏi cơ thể:

"Làm tốt lắm."

"Gần đây ngươi có thu hoạch gì trong việc đánh thức thần không?"

Lúc này Patrick Bryan dựa theo lời ngài quyến giả nói, nửa thật nửa giả miêu tả là sự cố gắng và chuyên tâm của bản thân.

Sau khi đối đáp một phen, Thiên sứ lĩnh vực tử vong Hatel ở một phía khác của cơn lốc xoáy không hề nghi ngờ, nói bằng giọng đều đều:

"Tốt lắm, tiếp tục làm đi, ta sẽ ủng hộ ngươi."

Ông ta tạm dừng một chút, rồi nói tiếp như thể vô tình nhắc đến:

"Ta sẽ phái một trợ thủ đến cho ngươi, "Bậc thầy tử linh" danh sách 5, để hắn giúp ngươi hoàn thành các chuyện tương ứng, giảm bớt áp lực cho ngươi."

'Ý của ngài quyến giả là không yên tâm về mình? Quả nhiên là thầy không muốn nhìn thấy mình được thần ưu ái, uy hiếp đến vị trí của thầy...' Việc thư từ qua lại với Klein dần dần ảnh hưởng đến Patrick Bryan, ông ta đã thay đổi nhận thức, không thể nào từ chối "ý tốt" thế này, chỉ đành cung kính đáp lại:

"Vâng, thưa thầy."

Ông ta vừa dứt lời, cơn lốc xoáy đen kịt đột nhiên mở bung ra, hóa thành một đôi cánh cửa đồng xanh giăng kín hoa văn thần bí, mang theo cảm giác khó mà miêu tả cụ thể.

Kẹt một tiếng, hai cánh cửa mở ra tạo thành một khe hở.

Phía sau khe hở là bóng tối thâm trầm không hề có chút động tĩnh, sâu bên trong dường như đang ẩn chứa rất nhiều con mắt, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm bên ngoài.

Đúng lúc này, một bàn tay thò ra, đặt lên khe cửa.

Nó có làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh phía dưới.

Bàn tay nắm lại kéo một cái, một bóng người nhảy ra khỏi cửa.

Đây là một người đàn ông cao ráo trẻ tuổi, mặc áo dài nền đen hoa văn đỏ và đội mũ trùm được kéo hẳn ra.

Đường nét gương mặt hắn ôn hòa, màu da hơi nâu, vừa nhìn đã có cảm giác là người mang huyết thống Nam đại lục, ngũ quan tương đối dễ nhìn, chỉ là không được hồng hào.

Vừa chạm chân xuống mặt đất kiên cố, người đàn ông trẻ tuổi này không hề liếc nhìn Patrick Bryan cái nào, ngẩng đầu lên nhìn về giữa không trung, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nheo lại, thở dài nói:

"Đây là bầu không khí khiến người ta say mê..."

Là người phi phàm con đường "Tử Thần", bị người danh sách thấp hơn mình phớt lờ, trong lòng Patrick Bryan đương nhiên là có chút tức giận, nhưng nể mặt thầy, ông ta không thể nói gì, chỉ đành dựa theo trình tự, từng bước kết thúc nghi thức.

Trong quá trình này, phản ứng của "Kẻ Khờ" Klein phía trên sương mù xám lại mạnh mẽ hơn Patrick.

Bởi vì anh xuyên qua "Tầm mắt chân thật" do sương mù xám cung cấp, nhìn thấy sự bất thường của vị "Bậc thầy tử linh" mới đến kia!

"Minh giới bản thân" của vị bậc thầy tử linh kia được mở rộng ra một cách kỳ quặc, bao bọc từng bộ phận trong cơ thể, mà trong "minh giới" kia chỉ có một linh hồn. Đó là một linh hồn trẻ tuổi anh tuấn, mái tóc đỏ, trên mặt có dấu vết thối rữa, ở giữa trán mọc ra một ấn ký hình cờ phướn, mặc áo giáp màu máu.

Klein không hề xa lạ với linh hồn này, lập tức nhận ra ngay đối phương:

Ác linh "Hồng Thiên Sứ", Sauron Einhorn Medici!

'Tên này lại quay về Backlund, nhưng đã có quan hệ hợp tác nhất định với Thiên sứ của phái Tử thần nhân tạo Giáo Đoàn Linh Hồn...' Klein theo bản năng lấy lá bài "Hồng Thiên Sứ" ra, dung nạp lá bài "Bạo quân" vào, gọi "Quyền trượng Hải Thần" đến, chuẩn bị giáng cho ác linh "Hồng Thiên Sứ" một cơn bão tố sấm chớp, nhưng suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, anh kiềm chế lại xúc động, bỏ qua dự định này.

Làm thế sẽ để lộ ra vấn đề của Patrick Bryan, khiến Thiên sứ lĩnh vực tử vong Hatel kia đoán ra được Tử thần nhân tạo xảy ra chuyện!

Điều này sẽ gây bất lợi cho việc "Nữ Thần Đêm Đen" nắm giữ và tiêu hóa "Tính duy nhất" của con đường "Tử Thần".

Trong khi suy nghĩ, Klein nhanh chóng rời khỏi sương mù xám, quay về thế giới hiện thực, để con rối lặng lẽ rời xa xưởng may kia với tốc độ cực nhanh, "lữ hành" đi cùng bản thể.

Anh vốn định sau khi nghi thức kết thúc, sẽ tạo ra một chút trải nghiệm đáng sợ cho Patrick Bryan, hơn nữa chuẩn bị trước một vài chuyện, nhưng lúc này chỉ đành từ bỏ, tránh ác linh "Hồng Thiên Sứ" phát hiện ra.

Trong xưởng may, "Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi bị Sauron Einhorn Medici nhập xác kéo mũ trùm xuống thấp hơn chút, đầu hơi ngoảnh lại nhìn về một nơi nào đó ở bên ngoài.

Đó là vị trí mà con rối Cunas Korger của Klein vừa trốn đi, cách xưởng may này gần một cây số.

Sau khi nhìn chăm chú vài giây, vị "Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi này để lộ ra nụ cười không rõ ràng lắm.

Patrick Bryan đang định lên tiếng, dùng thân phận là người phụ trách của phái Tử thần nhân tạo Giáo Đoàn Linh Hồn ở Backlund để mỉa mai sứ giả của thầy hai câu, thì linh cảm chợt có dao động, cơ thể xoay đi một cách kỳ dị, chuyển ánh mắt về phía một tòa nhà khác bên trong nhà xưởng.

Phía sau một cánh cửa sổ thủy tinh của một căn phòng nào đó ở tầng hai của tòa nhà này, có một đôi mắt đen kịt không hề có cảm xúc đang nhìn chằm chằm vào bên này.

Patrick Bryan nheo mắt lại, thân thể chợt biến mất.

Vù!

Gió lạnh chợt nổi lên, cánh cửa sổ thủy tinh kia chợt lặng lẽ vỡ nát, rồi sụp xuống thành vô số "bông tuyết".

Trong căn phòng tương ứng, Patrick có gương mặt gầy gò, mặc áo dài đen hiện ra, thấy chủ nhân của đôi mắt lạnh như băng kia là một con rối bằng đất sét chế tác thô kệch.

'Con rối của ai... Ai đã đưa nó đến đây?' Patrick Bryan thận trọng nhìn quanh bốn phía, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.

Đúng lúc ông ta chuyển tầm mắt về phía hành lang, người đối diện chênh chếch với cửa sổ thủy tinh kia, thì đôi mắt đen kịt của con rối đất sét đột nhiên chuyển động, nó giơ hai tay lên chộp vào cổ Patrick.

Động tác này vừa làm được một nửa thì con rối đất sét dường như bị mất đi chỗ dựa, không còn chút sức sống, bên ngoài xuất hiện các vết nứt, chớp mắt đã vỡ vụn thành một đống.

Bóng dáng Patrick Bryan biến mất, sau đó xuất hiện trên hành lang, nhìn chằm chằm vào con rối đất sét bị vỡ vụn như gặp địch.

Trong chớp mắt kia, ông ta đã thực sự bị dọa giật mình, tuy liên quan đến linh hồn cũng tràn ngập những chuyện kinh sợ quỷ quái, nhưng trong tình huống không có linh thể ở bên ngoài gây ảnh hưởng, một con rối bỗng nhiên sống lại thì cũng có chút đáng sợ.

Những mảnh vỡ của con rối đất sét nằm lẳng lặng ở đó, không hề có chút động tĩnh nào, Patrick Bryan kiên nhẫn chờ đợi một hồi, rốt cuộc xác nhận nơi này không có thứ gì khác thường.

Ông ta lại xuyên qua linh giới, về nơi cử hành nghi thức vừa rồi.

Lúc này, cỗ quan tài nặng nề đen kịt đã hoàn toàn bị rữa nát, giống như bị chôn dưới bùn đất hàng trăm hàng nghìn năm, do cảm nhận được các tín đồ của minh giới ở xung quanh mà từ trạng thái nửa hôn mê dần dần tỉnh lại.

Patrick Bryan nhìn xung quanh vài lần, nhưng không phát hiện ra vị "Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi mà thầy phái tới kia, không biết hắn đã rời khỏi đây từ lúc nào.

'Không phải hắn đến giám sát mình sao?' Vị Bán Thần con đường "Tử Thần" này hơi khó hiểu.

Sau khi cân nhắc đến sự khác thường vừa phát hiện ra, cũng chính là con rối đất sét còn sống kia, Patrick Bryan không chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng đánh thức tín đồ, thu dọn hiện trường, xử lý mọi dấu vết.

Đến khi làm xong mọi việc thì ông ta chợt nghe thấy một giọng nói:

"Nhà xưởng may mặc này là của ông à?"

Bóng dáng Patrick Bryan chớp mắt đã biến mất, rồi lại hiện lên, quay mặt về phía người nói chuyện, chính là "Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi vừa rồi không biết đã đi đâu.

"Không phải." Patrick hơi nhíu mày nói.

Làm sao ông ta có khả năng làm những việc này ở trong nhà xưởng của mình, nếu để lộ ra thì chẳng phải hết đường lui sao?

"Không ngu ngốc lắm..." Vị "Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi kia khẽ gật đầu nói.

Patrick hơi nheo mắt lại, cố nén giận dữ, nói:

"Vừa rồi anh đã đi đâu?"

"Bậc thầy tử linh" trẻ tuổi bật cười nói:

"Đi dạo nơi quen thuộc, gặp một người bạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro