Chương 161: Ung dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một "Thợ săn", lại có "Áo choàng bóng đen", năng lực lẩn trốn và theo dõi của Dantiz khá tốt, lúc trước còn từng giúp Germand Sparrow mai phục "Sắt thép" Maviti. Lúc này hắn không hề để lộ dấu vết, chỉ cảm thấy hơi nhàm chán, rất mong Anderson nhanh chóng tới thay phiên.

'Cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc đây, "Trung tướng bệnh tật" mau xuất hiện đi. Không, không được, không phải là lúc này, vẫn nên đợi Anderson tới rồi tính...' Dantiz tự soi xét bản thân, kết thúc "cầu nguyện" một cách lý trí.

Hắn lo tướng quân hải tặc có cấp bậc như "Trung tướng bệnh tật" Tracy có thể phát hiện ra chỗ mình đang trốn, mà hắn lại không đủ dũng khí và tự tin khi đối mặt với cô ta.

Đương nhiên, nếu hắn đeo găng tay quyền anh, thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.

Chỉ cần tốc độ đưa ra quyết định đủ nhanh, thì nỗi khiếp đảm và sợ hãi không đuổi kịp hắn!

"Hình như anh đang rất buồn rầu?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Dantiz.

Dantiz giật bắn mình, vọt ra khỏi chỗ tối, trong tay nhanh chóng hình thành một ngọn lửa màu cam.

Cùng lúc đó, hắn chuyển ánh mắt về nơi phát ra âm thanh, phát hiện Anderson đang trốn trong bụi cây, trên đầu cắm đầy cành lá màu xanh, gần như hòa làm một thể với quang cảnh xung quanh.

"... Cứt chó!" Cũng không biết Dantiz đang mắng Anderson hay đang mắng chính mình, sau khi trút ra một câu thì nói: "Anh đến đây từ lúc nào?"

"Hai phút trước." Anderson mỉm cười đáp lại: "Trốn kỹ đấy, tôi cũng không tìm ra anh ngay đâu, phải dựa theo thói quen ẩn náu của anh rồi đến bên cạnh nói bừa một câu."

Dantiz nhất thời không biết nên tự hào hay là nên tức giận, hỏi lại với vẻ hơi phức tạp:

"Nếu vừa rồi tôi giữ được bình tĩnh, thì anh sẽ không phát hiện ra tôi?"

"Trên lý thuyết thì là thế." Anderson dửng dưng cười nói: "Nhưng là một "Thợ săn" lão luyện, thì không chỉ có một cách thôi đâu."

Dantiz đang định hỏi còn cách nào nữa, thì bỗng thấy nến trong phòng Baz bị thổi tắt, hắn định đi ngủ.

Qua mấy chục giây, trong bóng đêm, bóng dáng lờ mờ của tên buôn bán tin tức xuất hiện ở bên cửa sổ, khẽ nhảy ra ngoài, đáp xuống nơi không có ánh sáng ngoài phòng.

Chính là chỗ mà Dantiz đang trốn, hắn một lần nữa hòa vào bóng đen, thiếu chút nữa bị mục tiêu giẫm trúng.

Baz men theo những nơi khuất bóng, bước về phía bờ biển.

"... Cứt chó!" Dantiz bấy giờ mới xuất hiện, dựng ngón giữa về phía lưng mục tiêu.

Anderson cũng rời khỏi bụi cây, vừa nhổ cành cây cắm trên đầu, vừa cười nói với Dantiz:

"Đêm nay hình như sẽ có thu hoạch."

Dantiz nhìn thợ săn mạnh nhất Biển sương mù đối diện, gật mạnh đầu:

"Hi vọng là "Trung tướng bệnh tật"."

Hắn lập tức dẫn theo Anderson, dựa vào những bóng đen khuất sáng có rất nhiều trong đêm tối, theo dõi tên buôn bán tin tức kia, giữ một khoảng cách cực kỳ thích hợp.

"Không ngu lắm đâu..." Anderson quan sát một lúc, chẹp miệng cười nói.

Dantiz cười khẩy một tiếng trong lòng, không đáp lại.

Hắn không đeo găng tay quyền anh, biết rõ đây không phải là trường hợp nên chế giễu và khiêu khích lẫn nhau!

15 phút sau, Baz đi tới bờ biển, đứng trên bãi cát, nhìn về phía đại dương xanh thẫm được rải một lớp ánh trăng đỏ rực.

Hắn không cần đợi quá lâu, ở phía xa xa ngoài đại dương, một bóng dáng khổng lồ từ trong đêm tối chợt hiện ra, dần dần phác họa thành hình một con thuyền màu đen tuyền, bên trên có cờ hiệu đang tung bay.

Phía trên cờ hiệu vẽ hình hai ngọn lửa màu lam thẫm đang "thiêu đốt" một cái đầu lâu đen kịt.

Tàu "Cái chết đen"!

Kỳ hạm "Cái chết đen" của "Trung tướng bệnh tật" Tracy!

Dantiz chợt trở nên phấn khởi, nếu không phải đã hóa thành bóng đen, thì đồng tử của hắn chắc chắn đã phóng rất to, mong lấy được nhiều ánh sáng hơn, thấy rõ từng chi tiết trên con thuyền kia.

Hắn không tự chủ lén đi lên phía trước thêm một đoạn, muốn thực sự xác nhận "Trung tướng bệnh tật" Tracy có ở trên thuyền hay không.

Chiếc thuyền buồm rất lớn kia ngày càng đến gần, hai người ẩn trong bóng tối dần dần nhìn thấy nhiều thủy thủ trên khoang thuyền đang làm việc.

'Bên này có bến tàu để neo đậu sao? Hay là cho Baz một con thuyền nhỏ, tự mình chèo qua đó?' Dantiz vừa nảy ra suy nghĩ này, chợt nghe thấy Anderson nhỏ giọng nói:

"Rời khỏi nơi này."

'Hả?' Ưu điểm lớn nhất của Dantiz là rất ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của người có quyền uy, bất kể đối diện với Edwina Edwards hay là Germand Sparrow, hắn cùng lắm là càu nhàu hai câu, còn về hành động không hề chậm chạp. Lúc này, tuy ngoài mặt hắn tỏ ra ngạc nhiên, định phản bác hai câu, giữ nguyên ý định của mình, nhưng vẫn dựa vào bóng đen lặng lẽ rời xa khỏi bờ biển.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy tàu "Cái chết đen", chỉ lờ mờ nghe được tiếng sóng vỗ, Dantiz mới thoát ra khỏi bóng đen, hiện thân trong rừng, vội vàng hỏi:

"Không xác nhận xem có "Trung tướng bệnh tật" hay không à?"

Anderson quan sát Dantiz từ trên xuống dưới hai lượt, bật cười nói:

"Đừng bao giờ coi thường loại người phi phàm cực kỳ nổi tiếng trên biển mà vẫn có thể sống yên lành cho đến ngày hôm nay. Mỗi một vị tướng quân hải tặc đều là mục tiêu cần phải cư xử thận trọng, tuyệt đối không được sơ ý."

Dantiz đáp lại theo bản năng:

""Thượng tướng đẫm máu" Senor, "Thượng tướng địa ngục" Ludwell..."

Họ đều là tướng quân hải tặc bị một nhà thám hiểm điên cuồng nào đó dễ dàng giải quyết.

"..." Anderson nhất thời không tìm ra lời lẽ nào để phản bác Dantiz, cách mấy giây mới nói: "Cho nên, "Trung tướng bệnh tật" Tracy cũng từng bị Germand Sparrow tập kích mà vẫn còn có thể sống sót chẳng phải càng đáng để coi trọng sao?"

Dantiz cẩn thận nghĩ lại, không hiểu sao lại thấy câu này của Anderson khá có lý, hắn đang muốn lên tiếng, thì yết hầu chợt ngứa ngáy, phải ho khan mấy tiếng.

Sau khi ho xong, yết hầu hắn bắt đầu sưng đau, còn nếm được mùi rỉ sắt.

"Anh xem, tôi đã nói phải cẩn thận mà." Anderson cũng nắm tay lại đặt lên miệng, khẽ ho hai tiếng, nhưng phản ứng không mạnh như Dantiz: "Chắc chắn Tracy đang phát tán các loại bệnh tật ra xung quanh khu vực con thuyền, một khi có ai tới gần sẽ bị lây nhiễm rất nhanh, từ đó bị lộ ra. À, năng lực này được sử dụng trong phạm vi lớn chứng tỏ cô ta đã hoàn toàn tiêu hóa xong ma dược danh sách 5, có hi vọng tấn thăng lên danh sách 4."

"Vì sao không phải là đã tấn thăng lên danh sách 4." Bởi vì rời xa phạm vi lây nhiễm, nên Dantiz nhanh chóng trở lại bình thường, theo bản năng phản bác một câu.

"Vậy thì anh bây giờ không phải đang ở trên tàu "Cái chết đen", mà là bị "Bệnh dịch đen" lây nhiễm sắp chết rồi." Anderson hơi xoay người, chuyển ánh mắt về phía bờ biển mình vốn không nhìn thấy: "Vừa rồi Tracy sử dụng năng lực có chút thủ đoạn, hẳn là chỉ duy trì bệnh tật ở khu vực trước mặt, mặc kệ ba hướng khác, sau đó lại dùng gió để reo giắc ra xa, mới ảnh hưởng đến người trên bờ biển."

Nói tới đây, Anderson khẽ vỗ tay một cái, lại nở nụ cười:

"Những gì chúng ta gặp phải, chẳng phải đang chứng minh vị "Trung tướng bệnh tật" kia quả thực đang ở trên thuyền sao? Anh có thể thông báo cho Germand Sparrow."

'...' Dantiz không do dự, lập tức bố trí nghi thức, triệu hồi tín sứ, Anderson đề phòng việc bất trắc, kiếm cớ đi ra ngoài rừng cây.

.........

Hơn 3h sáng, ở khu Đông Backlund, ngoại trừ ánh sáng từ trăng sao, thì tất cả đều chìm trong bóng tối.

Klein mặc áo ngủ vải bông, đội mũ giữ kiểu tóc, ngồi trên giường, không hề hỏi Reinette Tincole nhận được thư từ ai.

Mở thư ra xem xong, anh bình tĩnh rời giường, lấy một chiếc bút máy trong túi áo, viết lên mặt trái bức thư:

"Quay về thành phố cảng, tiếp tục đợi lệnh."

Sau khi nhìn tiểu thư tín sứ rời đi, Klein không hề hoang mang, thay áo sơ mi, mặc gile lên, thắt nơ, khoác thêm áo gió.

Sau đó, anh đi ngược bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám, dùng con lắc thạch anh bói xem mức độ nguy hiểm của hành động lần này, gần như không nhận được gợi ý gì.

Klein không do dự thêm, quay về thế giới hiện thực, đứng trước gương, cầm mũ dạ tơ lụa hơi cao, đội nó lên đầu.

.........

Trên tàu "Cái chết đen", trong một căn phòng vắng vẻ, một bóng người nhanh chóng phác họa ra, chính là Germand Sparrow tóc đen mắt nâu, đường nét lạnh lùng.

Dưới ánh trăng đỏ rực u ám, Klein đảo mắt, tùy ý tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, thưởng thức cảnh đêm trên biển ngoài cửa sổ.

Trong phòng thuyền trưởng cách nơi này một tầng, "Trung tướng bệnh tật" Tracy mặc áo sơ mi trắng và quần vàng nhạt nhìn Baz rời phòng với vẻ ghét bỏ, kéo cổ áo lên như phản xạ có điều kiện, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

Vừa rồi cô ta mới biết được tin "Lửa cháy" Dantiz và thợ săn mạnh nhất Anderson gần đây vẫn luôn ở đảo Cyrus, không rõ mục đích.

'Hai người họ đều có liên quan đến Germand Sparrow... Tên kia đang tìm mình?' Tracy nheo mắt lại, không chút do dự đi về phía cửa sổ, chuẩn bị lệnh cho các thủy thủy trên khoang chuyển hướng thuyền, rời xa khu hải vực này.

Đúng lúc này, suy nghĩ của cô ta chợt bị kìm hãm, giống như rơi vào trạng thái biết rõ đang nằm mơ nhưng bất kể giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

'Không ổn...' Xung quanh người Tracy chợt bốc lên một ngọn lửa màu đen, định thiêu đốt tất cả những ảnh hưởng từ bên ngoài có khả năng tồn tại.

Nhưng, ngọn lửa này lúc đầu còn có thể dễ dàng "lan ra", nhưng sau đó thì dần đứt quãng, không ngừng rơi xuống mặt đất, giống như những đóa hoa tàn lụi.

Trong lòng Tracy chợt xuất hiện một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt, suy nghĩ ngày một chậm chạp hơn.

Cô ta không màng đến điều gì nữa, vội vàng để bên ngoài cơ thể ngưng tụ ra một lớp băng tuyết trong suốt, điều khiển những sợi tơ vô hình quấn nhiều lớp xung quanh mình.

Lúc này, cửa phòng thuyền trưởng "kẹt" một tiếng mở ra, Germand Sparrow đội mũ dạ tơ lụa, mặc áo gió màu đen bước vào.

Sau đó, anh lịch sự đóng cửa phòng lại.

Trong tiếng động răng rắc rất nhỏ, toàn bộ phòng thuyền trưởng nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, không còn cả tiếng sóng biển vang vọng, giống như cách ly hoàn toàn với thế giới hiện thực.

Mà số tơ nhện vô hình quấn quanh Tracy dường như đã hiểu nhầm mệnh lệnh, trói vị "Trung tướng bệnh tật" kia ngày càng chặt hơn, khiến cô ta không thể nhúc nhích, khó mà sử dụng được năng lực phi phàm.

"Vặn vẹo"!

Suy nghĩ của Tracy theo đó trở lại bình thường, đầu óc không còn cảm giác trì trệ nữa.

"Anh, anh muốn làm gì?" Cô ta khó nén được sợ hãi, nhìn Germand Sparrow đang từng bước đến gần, lắp bắp hỏi.

Điều mà cô ta không hiểu là vừa rồi mình rõ ràng không còn sức chống trả nữa, vì sao đối phương lại bỏ qua cơ hội con rối hóa.

Sở dĩ Klein làm vậy là vì lo "Trung tướng bệnh tật" và "Ma nữ trắng" có quan hệ huyết thống rất gần, nếu để Tracy chết đi sẽ khiến vị Bán Thần am hiểu nguyền rủa kia cảm nhận được, nên tránh việc đó trước.

Sau vài tiếng bước chân, Klein đã đứng trước mặt ma nữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro