Chương 166: Bút ký lữ hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung điện khổng lồ phía trên sương mù xám, Klein giơ tay phải ra khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ, lẩm bẩm trong lòng:

"Năm gia tộc lớn của vương triều Tudor là Amon, Abraham, Antigonus, Jacob và Tamara... Người giúp Alista Tudor trở thành "Huyết hoàng đế" là các Vua Thiên Sứ Adam, Amon, Abraham..."

"Điều này có thể suy đoán hay không, thời kỳ đế quốc liên hợp Tudor - Tronsoest, đứng ở bên cạnh một trong hai quan chấp chính của Alista có Amon và Abraham?"

"Nếu thực sự là vậy, thì "Huyết hoàng đế" Alista Tudor ban đầu không muốn chuyển con đường, lúc xây dựng lăng tẩm, hẳn là sẽ tìm một trong những Vua Thiên Sứ Amon, Abraham, Antigonus tới hỗ trợ, mà Bethel Abraham là ngài "Cửa", nắm giữ con đường "Người học việc", bàn về "lữ hành" thì có lẽ ngay cả Chân thần cũng không bằng..."

"Cho nên, "địa điểm lữ hành" của di tích Tudor liệu có khả năng là do Bethel Abraham bố trí hay không?"

"Xác suất này rất lớn!"

"Ừm, chỉ có nhân vật địa vị cao như ngài "Cửa" mới có thể khiến lối ra vào của di tích bí mật đạt tới trình độ đó, khiến mình bói toán phía trên sương mù xám cũng không thể định vị được, khiến Thiên sứ nắm giữ Bí Ẩn cũng khó mà trực tiếp đột nhập vào..."

Trong lúc suy nghĩ, Klein ngày càng cảm thấy suy đoán của mình có khuynh hướng gần với sự thật.

'Không biết ngài "Cửa" có để lại tài liệu tương ứng, cung cấp tin tức định vị chính xác hoặc là cách khác để ra vào hay không? Việc này phải nhờ tiểu thư "Ma thuật sư" hỏi thầy của cô ấy...'

'Ôi, thật hi vọng tiểu thư "Ma thuật sư" nhanh chóng trở thành "Nhà lữ hành", như vậy cô ấy không cần dựa vào việc viết thư mới có thể liên lạc được với thầy của mình, có thể trực tiếp "Lữ hành" tới đó. À, hiện giờ cô ấy cũng biết rồi, nhưng "Ghi lại" nhiều lần "Lữ hành" như vậy cũng sẽ dọa thầy cô ấy sợ, dẫn đến nghi ngờ. Thật là phiền...'

'Nếu gia tộc Abraham không lưu lại ghi chép, chẳng lẽ phải thử đối thoại với ngài "Cửa"? Việc này, không những rắc rối mà còn nguy hiểm nữa... Điều quan trọng nhất là, tiểu thư "Ma thuật sư" còn chưa tới danh sách 5, lần nào cũng chỉ nghe loáng thoáng, càng không thể đáp lại ngài "Cửa", mình lại không thể biến cô ấy thành con rối của mình, hoặc là giáng trần nhập vào xác cô ấy...' Lúc đầu Klein kéo "Ma thuật sư" Fors vào phía trên sương mù xám, đã từng nghiêm túc cân nhắc đến việc khi danh sách của mình tăng lên, sẽ thông qua vị tiểu thư này để đối thoại với ngài "Cửa". Sau đó, anh hiểu biết nhiều hơn, cũng sợ hãi hơn, cho nên không dám mạo hiểm nữa.

Ngoài ra, cấp bậc hiện giờ của anh cũng không có cách thức nào vừa hữu hiệu vừa an toàn.

Sau khi suy nghĩ lên lên xuống xuống trong đầu, Klein bỗng thở dài một tiếng, nói ra một từ:

"Kiên nhẫn..."

.........

Trên biển cả, trong một hòn đảo khá sôi động nào đó của hải tặc.

Fors cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm chất lỏng trong suốt không màu bên trong với vẻ chờ mong.

Gương mặt cô lập tức nhăn nhó, giống như uống phải thứ gì khó nuốt.

"Phì, loại rượi Lyranze này kém chất lượng quá, vì sao họ có thể uống sảng khoái đến vậy?" Fors bỏ chén rượu xuống, giơ tay phải lên quạt quạt trước miệng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngoại trừ hàm lượng cồn quá cao, thì nó hoàn toàn không có ưu điểm nào khác. Đúng rồi, còn rẻ nữa!"

Sau khi uống một hớp nước lạnh đựng ở ly khác, Fors cầm lấy bút máy, viết lên một quyển bút ký có chất lượng khá tồi:

"Hải tặc nơi này chỉ chạy theo rượu mạnh, hơn nữa còn để ý đến giá cả. Đối với họ mà nói, uống say khướt quan trọng hơn mọi chuyện."

"Ba tên hải tặc tôi quen nói cho tôi biết, thành phố cảng này do chính họ xây dựng nên. Lúc đầu, họ neo đậu thuyền ở đây, cất giấu chiến lợi phẩm, thu xếp cho người nhà. Sau đó thì lần lượt có người phá sản, nhà mạo hiểm, người trốn thuế lưu lạc đến đây, ở lại định cư, gieo trồng khai hoang trong đảo, xây dựng nhà cửa. Tiếp đó giao dịch được hình thành, các thương nhân trên biển giống hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, ào ào đổ tới."

Viết đến đây, Fors ngẩng đầu lên, nhìn ba hải tặc đang cuộn mình trong góc tường:

"Các anh còn gì muốn nói không?"

Ba hải tặc cao to vạm vỡ đồng thời run lên, nói với vẻ cầu xin:

"Không còn nữa, thực sự hết rồi."

'... Không thể không nói, bắt chước phong cách của ngài "Thế giới" để đối phó với hải tặc, cảm giác rất tuyệt...' Fors âm thầm cảm khái một câu, lắc đầu, thu ánh mắt lại, tiếp tục viết:

"Nếp sống ở nơi này rất cởi mở, nếu phụ nữ để mắt đến người đàn ông nào thì cũng có thể ra giá. Mà đàn ông để ý đàn ông, phụ nữ để ý phụ nữ cũng đều được. Ba người bạn hải tặc của tôi nói rằng, lúc lênh đênh trên biển, bởi vì áp lực và sự vô vị kéo dài từ ngày này qua ngày khác, nên không tránh khỏi có người thử những hành vi cấm kỵ ở phương diện này, họ rất thành thật, đều tự miêu tả lại những gì mình đã trải qua..."

"Mặt khác, họ còn cho tôi biết một vài chuyện mà trong quá khứ tôi không thể tin được: Không ngờ đám hải tặc lại tôn trọng dân chủ và công bằng."

"Điều này quả thực đã lật đổ nhận thức của tôi, nhưng suy nghĩ kỹ càng một chút, thì dường như cũng không khó lý giải lắm. Ít nhất là họ chưa nói mình theo đuổi chính nghĩa."

"Ba người bạn hải tặc kia giải thích với tôi rằng, khi một người cộng vũ khí không có thực lực nghiền nát tuyệt đối, thì trên thuyền hải tặc chắc chắn là đa số thắng thiểu số. Hơn nữa, khống chế một con thuyền lớn cần sự hợp tác của rất nhiều người... Những nhân tố này cộng lại khiến đoàn đội hải tặc cực kỳ dân chủ, cứ cách một thời gian lại có một vị thuyền trưởng bị thuộc hạ bỏ phiếu trục xuất, thậm chí là tiêu diệt."

"Tôi nghĩ, nếu thuyền trưởng có thực lực tuyệt đối thì đoàn hải tặc chắc chắn sẽ phát triển thành một hình thái khác."

Viết đến đây, Fors lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới bầu trời xanh thẳm và mây trắng đang trôi là những ngôi nhà bằng gỗ hoặc bằng đá xây san sát nhau, dày đặc, lộn xộn, vây quanh một cái chợ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài đứa trẻ quần áo hơi rách nát nhảy chân sáo qua.

Nghe tiếng huyên náo rất có sức sống đó, Fors lại viết tiếp:

"Nơi đây không được quy hoạch như thành phố, mọi người tùy ý xây nhà, mở rộng ranh giới, nên rất nhiều con đường chỉ có thể để một người qua lại, không thể nhìn thấy ánh mặt trời..."

"Phản ứng đầu tiên của tôi là một khi xảy ra hỏa hoạn, kết cục sẽ cực kỳ đáng sợ. Backlund đã từng xảy ra thảm kịch tương tự. Nhưng ba người bạn hải tặc của tôi nói cho tôi biết, việc này không cần phải lo lắng, bởi vì nơi này ẩm ướt nhiều mưa, người nắm giữ năng lực đặt biệt cũng không hề che giấu điều gì..."

"Nơi này còn chưa từng bị chiến tranh ảnh hưởng, tuy hỗn loạn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất yên bình."

"Ngoài ra, người họ sợ nhất không phải là "Vua năm biển" Nast, cũng không phải là các truyện kinh dị, mà là nhà thám hiểm điên cuồng Germand Sparrow. Mỗi một hải tặc đều tự khuyên răn nhau, đừng uống rượu quá muộn, đừng đi đường ban đêm, đừng đi vào ngõ nhỏ. Bởi vì rất có khả năng sẽ khiến mình mất tích, mà hung thủ được đồn đại là một quý ngài nào đó..."

"Đây là một cách săn bắt?"

Càng viết, vẻ mặt Fors càng thêm chăm chú, vội vàng rút một xấp giấy khác ra, viết xuống nội dung đã có sẵn:

"... Nửa đêm, trong bệnh viện luôn bao phủ bầu không khí lạnh lẽo, bóng tối ngoài cửa sổ cũng nồng đậm hơn các nơi khác..."

"... Không ai biết cô gái ở trong căn phòng đơn kia vì sao lại muốn bảo người nhà của mình mang đến nấm và cỏ dại, cũng không ai biết mấy thứ này cuối cùng đã đi đâu. Tóm lại, trong căn phòng không hề có dấu vết của lửa đốt, bên ngoài cũng không có rác vứt ra, điều này khiến cho các cô y tá nghi ngờ bệnh nhân kia đã lén ăn sống nấm và cỏ dại..."

...........

Trấn Noon dựa vào núi mà xây, chia làm ba tầng thượng trung hạ, thành Bạch Ngân đã dựng nơi trú quân ở đấy.

Dereck Berg đan hai nắm tay, đặt trước miệng, thấp giọng tụng niệm:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

Sau khi thành kính tụng niệm xong, cậu đứng dậy, cầm lấy giá chữ thập màu xanh đồng mọc tua tủa mũi nhọn lên, đi ra đống lửa trại bên ngoài.

Bởi vì "Chữ thập vô ám" bài xích các vật phẩm thần kỳ khác, nên cậu phải tạm thời đưa chiếc búa khổng lồ "Lôi thần rống giận" cho Heim và Joshua mang theo.

Trong quá trình tiểu đội thăm dò của thành Bạch Ngân tập hợp, Klein đang ở Backlund đã đi vào phía trên sương mù xám, cầm "Quyền trượng Hải Thần", dựa vào một ngôi sao đỏ thẫm đang phập phồng, nhìn tình hình của trấn Noon và mở rộng tầm nhìn về phía "Vương đình Cự Nhân".

Nếu không dùng "Điểm sáng cầu nguyện" và "Quyền trượng Hải Thần", chỉ đơn thuần thông qua ngôi sao đỏ thẫm, Klein tạm thời chưa thể đạt được phạm vi quan sát rộng như vậy.

Tầm mắt vừa di chuyển, trong mắt Klein dần dần hiện ra cảnh tượng hoàng hôn vừa rực rỡ vừa thâm trầm.

Những nơi hoàng hôn bao phủ là quần thể kiến trúc với vô số cung điện, vô số tháp cao trập trùng và tường thành hùng vĩ. Chúng mênh mông tráng lệ, giống như những kỳ tích chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại, hơn nữa còn đứng im trong dòng chảy của thời gian.

"Vương đình Cự Nhân"!

Klein thử kéo gần tầm nhìn, phát hiện mình không thể nhìn thấy rõ ràng tình hình cụ thể phía dưới mảng hoàng hôn kia.

'Không hổ là đất nước của cổ thần, hơn nữa còn không phải bị vứt bỏ hay che giấu... Chẳng trách lúc trước các Vua Thiên Sứ đã chọn nơi này làm địa điểm tụ hội bí mật... Hi vọng sau khi "Mặt Trời" nhỏ tiến vào khu vực "Vương đình Cự Nhân" sẽ cầu nguyện để giúp mình nhìn rõ hơn chút...' Klein hơi đăm chiêu, khẽ gật đầu.

Đồng thời anh chuyển một phần chú ý đến trưởng lão Lovia "Người chăn cừu", phát hiện trong người phụ nữ này đang cất giấu một bộ giáp toàn thân màu bạc hư ảo.

'Đây là ác linh mà bà ta đang chăn thả... Tạm thời chưa nhìn thấy "Chúa Sáng Thế Chân Thật" gây ra ảnh hưởng gì...' Klein thong thả thở phào, kiên nhẫn chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Qua một hồi, dưới sự chỉ đạo của thủ lĩnh Colin Iliad, chín người Dereck Berg tạo thành một tiểu đội thăm dò, rời khỏi nơi trú quân trấn Noon, dọc theo cầu thang bằng đá xám, đi xuyên qua các tòa nhà cao lớn âm u, bước về phía đỉnh núi.

Cấp bậc thấp nhất của họ là danh sách 6, hơn nữa phần lớn đều thuộc về con đường "Chiến sĩ", nên tốc độ đi khá nhanh, sau khi thanh trừ mấy đợt quái vật có Cự Nhân thối rữa làm chủ, rốt cuộc đã đi tới khu vực được hoàng hôn bao phủ, bị những kiến trúc mang cảm giác sử thi rõ rệt làm cho chấn động, trong thời gian ngắn không ai lên tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên mà họ không thấy có tia chớp đan xen, tồn tại một nơi có ánh sáng "tự nhiên"!

"Kẻ săn ma" Colin hơi nheo mắt lại, lấy ra một bình kim loại nhỏ, uống hết chất lỏng bên trong.

Trải qua nhiều thế hệ, họ thích ứng với hoàn cảnh bóng tối thâm trầm, chớp lóe thường xuyên hơn, có nỗi sợ hãi theo bản năng đối với tình huống hoàng hôn ngưng đọng lại này.

Vừa hi vọng, vừa e sợ.

Sau khi uống xong ma dược, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Colin Iliad và "Người chăn cừu" Lovia dẫn các thành viên của tiểu đội thăm dò bước vào ánh hoàng hôn phía trước.

Dereck còn chưa kịp cảm ứng gì, đã thấy màu xanh đồng trên "Chữ thập vô ám" bị bóc ra, để lộ thực thể được tạo thành bằng ánh sáng thuần túy.

Ánh sáng tỏa ra từ thực thể cũng không trong vắt, mà hơi nhuộm màu cam đặc thù của hoàng hôn.

Ngay sau đó, Dereck cảm thấy mình như rơi xuống vực thẳm, giống như đang ở trong thời khắc mệt mỏi nhất vào "ban ngày", đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đêm tối sắp buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro