Chương 177: Sau khi thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein ở phía trên sương mù xám, nhìn tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân rảo bước trên đường về mà cung điện Vua Cự Nhân không hề có thay đổi, anh thở dài một hơi, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Qua gần hai tiếng đồng hồ quan sát, linh tính của anh gần như đã đến cực hạn, cùng lắm là duy trì được thêm mười lăm phút nữa.

"Bất kể thế nào, thu hoạch lần này cũng vượt quá sự tưởng tượng của mình, đem phối phương ma dược "Kỵ sĩ bạc" giao cho thành Bạch Ngân là việc nên làm." Klein day trán, suy nghĩ bất giác phân tán: "Nắm được bí mật cổ đại này sẽ rất có ích cho việc tiêu hóa và tấn thăng sau này của mình. Vấn đề lúc này là ma dược "Pháp sư quỷ dị" của mình đến giờ vẫn chưa tiêu hóa hết..."

"Trong khoảng thời gian này ma dược cũng đã tiêu hóa kha khá, việc truyền bá các câu truyện kinh dị quả thật là có tác dụng lớn, đợi đến khi tiểu thư "Ma thuật sư" hoàn thành bản thảo, xuất bản thành sách, lại ủ thêm một thời gian nữa, hẳn là cũng gần xong rồi."

"Nhưng bây giờ cô ấy mới viết được vài hôm, không biết khi nào mới xong bản thảo..."

"Sao cô ấy không viết nhiều giờ mỗi ngày?"

"Lần này đến đón cô ấy phải tiện thể giục một chút..."

Nghĩ đến đây, Klein bỗng nhớ đến một việc, đó chính là vẫn chưa trả thù lao cho Anderson về việc tìm ra "Trung tướng bệnh tật".

"Đợi sau khi anh ta giúp Dantiz trở thành "Nhà âm mưu" rồi tính, dù sao đó cũng là một trong những giao hẹn... Nghi thức tấn thăng "Kỵ sĩ thiết huyết" nói khó không khó, nói dễ không dễ, hơn nữa đối với "Thợ săn" mà nói, thì càng rắc rối... Nghi thức này yêu cầu "Thợ săn" am hiểu khiêu khích, thích bày mưu tính kế, thành lập đội ngũ ít nhất 30 người, cùng họ bồi dưỡng tình cảm chiến hữu, để họ lần lượt trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn phải phối hợp ăn ý, có thể chỉ cần dựa vào ánh mắt và động tác là hiểu được ý của "Thợ săn", gần như hợp thành một thể, sau đó từ họ tạo thành nghi thức... Thực lực và độ ăn ý của đội ngũ càng cao thì hiệu quả của nghi thức càng tốt..."

Thấy tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân quay về được một thời gian mà không hề xảy ra chuyện bất trắc nào, Klein rốt cuộc cũng yên tâm, rời khỏi sương mù xám, ngã vật xuống giường, chìm vào giấc ngủ say.

.........

Trong chỗ trú quân ở trấn Noon, trải qua một phen nghỉ ngơi lấy sức, Dereck Berg rốt cuộc cũng bình phục, sắc mặt không còn tái nhợt nữa.

Cậu vừa dùng bánh mỳ nướng làm từ bột hắc diện thảo, bóng đen ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người, khàn giọng nói:

"Dereck, thủ lĩnh gọi cậu."

"Vâng." Dereck theo bản năng đứng dậy nói: "Cảm ơn."

Cậu định chuẩn bị đi tìm thủ lĩnh, nộp lại phối phương ma dược "Kỵ sĩ bạc".

Sau khi thấy bóng của người truyền lời lùi lại, cậu đi ra cửa phòng, đi tới chỗ trống có lửa trại chiếu rọi của nơi đóng quân.

Liếc mắt nhìn lại, Dereck thấy có khá nhiều đội viên chưa tham gia hành động thăm dò lần này đang túm năm tụm ba ngồi một chỗ, thấp giọng thảo luận gì đó với vẻ mặt hưng phấn.

Họ đã biết chuyện "Vương đình Cự Nhân" có thể nhìn thấy biển lớn, biết khoảng cách nơi đó đến bờ biển không xa lắm, chỉ cần tìm ra con đường chính xác thì chẳng mất bao lâu là có thể đến được.

Đây là một bước quan trọng để cứu vớt thành Bạch Ngân sau khi phát hiện ra Jack nhỏ từ bên ngoài đến.

Các cư dân thành Bạch Ngân dùng sức mạnh của "Bình minh" và "Ban mai" là chủ yếu rốt cuộc cũng đã nhìn thấy ánh rạng đông.

Chờ đợi và kiên trì trong thời gian dài đằng đẵng rốt cuộc cũng sắp có thu hoạch rồi.

Dereck có thể cảm nhận được tâm trạng của các đội viên, bởi vì cậu cũng giống vậy, nhưng từng được nghe nhiều chuyện về "Di tích thần chiến" từ chỗ "Thế giới" Germand Sparrow, cậu biết biển lớn kia không phải chuyện dễ dàng, nếu muốn tới bên kia bờ biển sợ rằng còn rất nhiều khó khăn.

Những cái khác không nói, chỉ riêng việc "Thiên sứ bóng tối" Sasrir ngủ say trong cung điện Vua Cự Nhân, chặn con đường mấu chốt đã là một khó khăn không thể khắc phục.

'Chỉ có thể hi vọng ngài "Kẻ Khờ" phù hộ, ừm, đứa trẻ kia có thể xuất hiện trong phế tích thần miếu, chứng tỏ còn có con đường khác để đi vòng qua cung điện của Vua Cự Nhân, đến bờ biển...' Dereck mang theo đầy nỗi mong chờ nghĩ vậy, sau đó vòng qua khu lửa trại đang lặng lẽ cháy, đi về phía phòng của thủ lĩnh ở bên cạnh.

Bỗng nhiên, cậu thấy trong bóng của tảng đá lớn có một người đang lặng lẽ ngồi.

Đó là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, cao hơn Dereck khá nhiều, anh cầm một chiếc vòng tay vàng nhạt bên trên có treo ba cái chuông nhỏ, nhìn vô định về phía trước.

Dereck không xa lạ gì người này, đây chính là Dolores chồng của Antina, một vị "Kỵ sĩ bình minh" danh sách 6.

Ở thành Bạch Ngân, chưa đến mười tám tuổi là đã có thể tự do yêu đương, kết hôn, mà nếu đợi đến mười tám tuổi vẫn chưa có bạn đời thì sẽ được sắp xếp một người, người mất vợ mất chồng ba năm cũng thế.

Đây là phương pháp để đảm bảo số lượng dân cư ở thành Bạch Ngân, nhìn thì có vẻ vi phạm nhân tính, nhưng vì toàn tộc đã ở trong bóng tối lâu dài, chỉ có thể làm vậy. Hơn nữa, việc này còn có thể bảo đảm việc mỗi người đều có một số lượng họ hàng gần nhất định, không đến mức sau khi chết đi sẽ biến dị thành ác linh đáng sợ.

Mà Dolores và Antina là hàng xóm sống trên cùng một con đường, quen biết nhau từ nhỏ, hai bên đều có tình cảm, cuối cùng thì yêu nhau sau khi trở thành đồng đội trong tiểu đội tuần tra, từng bước trở thành vợ chồng, tình cảm vô cùng sâu đậm.

Xét đến đứa con của hai người vẫn còn nhỏ, trong cuộc thăm dò lần này Colin Iliad cố tình để lại một người.

Dereck một mặt cảm thấy thủ lĩnh sắp xếp như thế không có vấn đề gì, một mặt lại cảm thấy vô cùng bi thương vì vẻ mặt của Dolores, dường như quay trở về trạng thái buộc phải tự tay đâm chết cha mẹ mình lúc trước.

Từ khi cuộc thăm dò đến khi kết thúc cũng chỉ khoảng gần nửa ngày, nhưng đối với Dolores mà nói mọi thứ đều đã khác.

Im lặng một lúc, Dereck thu lại ánh mắt tiếp tục đi về phía trước, bước chân bất giác nặng nề hơn.

Cùng lúc đó, cậu nhớ tới một lời đồn:

Trưởng lão "Người chăn cừu" Lovia từng có một người chồng, nhưng đã chết trong một lần thăm dò, đây vốn là chuyện rất bình thường, không có gì đáng để thảo luận, nhưng tiểu đội thăm dò di tích thần miếu lần đó ngoại trừ Lovia ra thì tất cả đều "phát điên", sau khi thanh trừ, dần dần có lời đồn lưu truyền trong một bộ phận dân cư của thành Bạch Ngân:

Trong lần thăm dò đó, trưởng lão Lovia đã ăn luôn chồng của mình!

"Ban đêm" tia chớp có tần suất xuất hiện rất thấp, gió lạnh như dao, Dereck rùng mình một cái, chuyển sự chú ý về phía trước.

Cậu bước nhanh hơn, đến nơi, giơ tay gõ cửa phòng thủ lĩnh.

"Vào đi." Colin Iliad lên tiếng, giọng nói không có gì bất thường.

Dereck đẩy cửa vào, nhìn thấy thủ lĩnh mặc áo vải đay, khoác áo màu thẫm đang dùng dầu lau hai thanh kiếm.

Colin Iliad không dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Dereck ở ngoài cửa:

"Cậu có ý tưởng gì về hành động thăm dò lần này?"

'Mục đích thủ lĩnh hỏi vậy là gì?' Dereck đã được "Người Treo Ngược" Alger khai sáng, lập tức nảy ra một suy nghĩ trong đầu theo bản năng.

Cậu không nắm được ý đồ cụ thể của thủ lĩnh, đành phải trở tay đóng cửa, thản nhiên trả lời:

"Có lẽ còn có con đường khác để tới bờ biển, cung điện Vua Cự Nhân hẳn là điểm mấu chốt, nhưng việc này rất nguy hiểm, chúng ta cần nhiều thông tin hơn."

Colin Iliad gật đầu, lại hỏi:

"Các Vua Thiên Sứ và những sự tồn tại dùng thần linh làm tên này cùng bàn mưu là để phản kháng lại chúa?"

"Mà việc đó cũng đã thành công, khiến cho vùng đất này bị vứt bỏ?"

Tuy Dereck chưa trực tiếp nghe được suy đoán này, nhưng kết hợp với những hiểu biết về bí mật trong hội Tarot, không khó đưa ra kết luận tương tự:

"Đúng vậy, hẳn là như vậy."

Colin im lặng, ngay cả động tác lau kiếm cũng chậm hơn chút.

Vài giây sau, ông đặt đồ trong tay xuống, thong thả bước lên hai bước:

"Những sự tồn tại đã tham gia bàn mưu, vẫn còn đang phát triển ở phía bên kia bờ biển?"

Dereck im lặng một hồi, cân nhắc rồi đáp:

"Phần lớn."

"Nhưng cũng không phải là phát triển lắm."

Colin Iliad gật đầu, ý bảo mình không còn gì cần hỏi nữa.

Dereck vội vàng lên tiếng:

"Thủ lĩnh, sau khi "Kẻ giết ánh sáng" Mirgongen chết, tôi có thu được phối phương không trọn vẹn của ma dược "Kỵ sĩ bạc", gồm tài liệu phụ trợ và nghi thức tấn thăng."

Lúc nói câu này, Dereck biết lời nói dối của mình đầy sơ hở, chỉ liếc mắt là đã nhận ra, bởi vì lúc ấy cậu còn không dám mở mắt.

Nhưng, cậu không muốn tìm cái cớ tốt hơn.

'Nếu có ngài "Người Treo Ngược" ở đây, nhất định sẽ có cách hay hơn...' Trong đầu Dereck vừa hiện ra suy nghĩ này thì đã nghe thủ lĩnh nói với tốc độ chậm rãi:

"Tốt lắm, là gì?"

"..." Dereck ngẩn ra một giây, sau đó nhanh chóng nói toàn bộ nghi thức tương ứng và tài liệu phụ trợ cho thủ lĩnh.

"Kẻ săn ma" Colin yên lặng nghe xong, thở một hơi thật dài:

"Cống hiến lần này của cậu rất lớn, điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với thành Bạch Ngân. Giới hạn cao nhất của chúng ta sau này là danh sách 3 chứ không phải là danh sách 4 nữa, trong phạm vi nhất định, tiểu đội thăm dò sẽ giảm bớt rất nhiều nguy cơ."

'Vì sao giới hạn cao nhất lại là danh sách 3, thì tiểu đội thăm dò sẽ giảm bớt được nhiều nguy cơ...' Dereck vừa vui mừng vì mình đã cống hiến được nhiều như vậy, vừa hơi khó hiểu câu nói của thủ lĩnh.

Nhưng cậu biết mình không có tư cách để biết về tri thức này, định bao giờ tụ hội Tarot thì hỏi xem sao.

Cậu lập tức tạm biệt, xoay người rời đi.

"Dereck..." Colin Iliad đột nhiên gọi Dereck một tiếng.

Dereck cảm thấy nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt thủ lĩnh hơi nghiêm trọng.

Colin im lặng một hồi, rồi lắc đầu nói:

"Cẩn thận Lovia."

"Vâng, thưa ngài thủ lĩnh." Dereck đáp lại một câu xuất phát từ tận đáy lòng.

.........

Khu Bắc, Backlund.

Hazel cưỡi ngựa từ trang viên Elk quay về thành phố, định sẽ đến Quỹ từ thiện giáo dục Loen gặp tiểu thư Audrey, bàn bạc chuyện quyên góp và hỗ trợ.

Qua vài lần gặp gỡ, cô có ấn tượng rất tốt về vị tiểu thư quý tộc này, cảm thấy bên cạnh cô không có áp lực, những cảm xúc kỳ quặc trong lòng cũng tan biến đi nhiều, dần dần tìm về rất nhiều ký ức đã quên đi.

"Mình hẳn là còn có một người thầy... Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần mình định nhớ lại thì cả người lại sợ run..." Hazel hơi buồn phiền chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa của cô đang chạy gần phố Berklund.

Lúc này, một người ăn mặc giống người đưa thư đạp xe ngang qua phía trước, điệu bộ có chút nhàn nhã.

Hazel tùy ý liếc mắt một cái, thấy người này đeo một chiếc kính độc nhãn bên mắt phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro