Chương 178: Cường hoá đội ngũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Hazel lập tức ngừng lại, chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó đang phình lên dữ dội, muốn xé nát bức tường vô hình để chui ra.

Cô theo bản năng dời ánh mắt đi, hơi cuộn người lại.

Sau đó, cô chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng từ sâu trong tâm linh vọt lên, nổ ra thành vô số mảnh vỡ ký ức, gào thét chạy qua đầu.

Cô nhớ lại những gì đã gặp phải ở trong nhà hôm đó, nhớ lại động tác đeo kính độc nhãn, hoặc đẩy kính của cha mẹ, hầu nam hầu nữ, nỗi sợ hãi không thể miêu tả thành lời rõ rệt như thế, giống như khắc sâu vào tận xương tủy.

Nét mặt Hazel hiện lên sự sụp đổ, cả người co quắp, run rẩy, hầu gái trong thùng xe chợt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy giơ hai tay định đỡ lấy tiểu thư nhà mình.

"Không!" Cả người Hazel run bần bật, hét lên một tiếng gần như chói tai.

Hầu gái sợ hết hồn, nhất thời đứng im tại chỗ, không biết nên làm ra phản ứng gì.

Sau khi hét lên, Hazel đã dịu đi khá nhiều, cô chậm chạp ngồi dậy, hoảng hốt nhìn về phía trước, chỉ thấy người đưa thư đeo kính độc nhãn đã rẽ vào một con đường khác, chỉ để lại bóng lưng.

"Tôi, vừa rồi tôi có chút khó chịu, giờ thì ổn hơn rồi." Hazel quay đầu lại, gắng gượng nói với hầu gái.

Cô phát hiện mình không hề sợ hãi giống như trong ký ức nữa, dường như sau khi thích ứng một thời gian, đã có thể bước đầu chấp nhận chuyện đó.

'Nếu không vừa rồi có lẽ mình đã mất khống chế... Vì sao mình lại định dùng từ "mất khống chế"... Cũng may, mình đã quên đi ký ức này, nên khi nhìn thấy người đưa thư kia đã không làm anh ta chú ý thấy, cách hơn mười giây mới xuất hiện sự suy sụp, nếu không có lẽ đã bị phát hiện, xảy ra chuyện đáng sợ nào đó...' Suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Hazel, không khống chế nổi, thân thể vẫn còn hơi run run.

"Tiểu thư, có cần đến bác sĩ không?" Hầu gái vội vàn hỏi.

Hazel lắc đầu theo bản năng, đầu óc rối bời, tùy tiện nói:

"Đến "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" trước, tôi nhớ ở gần đó có một phòng khám tư nhân."

"Vâng." Hầu gái xoay người lại bảo phu xe tăng nhanh tốc độ.

Hazel liên tục hít sâu, định làm dịu tâm trạng căng thẳng, hoảng loạn, sợ hãi.

Không thể không nói, làm thế có tác dụng nhất định, cô không trực tiếp sụp đổ, dường như lại bình tĩnh hơn chút.

Lúc này, phía trên thùng xe có một con chim sẻ không biết đã đậu từ bao giờ, nó nheo mắt, dùng âm thanh gần như không nhe thấy nói ra ngôn ngữ của nhân loại:

"Hình như cô ta có hiểu lầm không cần thiết nào đó đối với ta."

"Xem ra "ta" trước đó đã từng gặp cô ta. À, cô ta là cư dân ở phố Berklund, thú vị đây..."

Không lâu sau, xe ngựa đến phố Phelps, thấy "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" ở cách đó không xa, Hazel đột nhiên lên tiếng:

"Đến giáo đường."

"Đến Giáo đường St. Samuel trước."

"Tôi muốn cầu nguyện."

Cô định nói những chuyện xảy ra ngày đó và sự việc hôm nay cho các Giám mục!

Trong khe hở của xe ngựa, một con kiến đen động đậy chân bên phải, dùng giọng của con người nói nhỏ:

"Nhân loại bây giờ quả là thiếu sáng tạo, gặp chuyện chỉ thích đến giáo đường. Ta còn tưởng đi theo cô ta sẽ phát hiện thêm được điều gì. Lần sau, lần sau ta phải trộm giáo đường đi ngay trước mặt họ."

Khi nói chuyện, một cái chân khác của con kiến cũng giật giật.

Hazel quên mất lời vừa nói, quên cả những chuyện vừa nhớ ra, quên cả việc nhìn thấy người đưa thư đeo kính độc nhãn, cô xuống xe ngựa ở cửa "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", dẫn hầu gái đi vào.

Rất hiển nhiên, hầu gái và phu xe của cô đều không nhớ lời dặn lúc trước.

Trong "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", Audrey ra đón Hazel, dẫn theo người bạn mới này vào tham dự hoạt động viện trợ cho binh sĩ bị thương ngoài tiền tuyến.

Bởi vì "Thế giới" Germand Sparrow từng đề cập đến chuyện Thiên sứ Zarathu - thủ lĩnh hội Mật Tu đang ẩn nấp ở Backlund, Audrey thận trọng bỏ qua giai đoạn trị liệu thứ ba cho Hazel, hi vọng đối phương tạm thời không nhớ lại những chuyện từng xảy ra, đỡ gặp phải bất trắc.

Bây giờ cô đang định thông qua các hoạt động từ thiện, giúp đỡ người khác, Hazel có thể dần cởi mở hơn, năng lực đối chọi với bóng ma tâm lý cũng được nâng cao.

........

Trong thành phố tự do của hải tặc, Fors đang uống rượu trái cây có độ nặng đặc sản của địa phương, ghi lại những gì tìm hiểu và gặp được trong hôm nay.

Đột nhiên, linh cảm của cô có dao động, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.

Cô chợt nhìn thấy một bóng người xuất hiện giữa không trung, nhanh chóng phác họa thành hình, chính là Germand Sparrow đội mũ dạ cao, mặc áo gió đen, nét mặt lạnh lùng.

Fors đứng vụt dậy, tay vẫn còn cầm ly rượu và bút, lên tiếng theo bản năng:

"Chào buổi chiều, à, ngài Sparrow."

Vừa nói, cô vừa cuống quýt đặt đồ trong tay xuống bàn.

Klein giữ mũ dạ, nhìn quanh một vòng, hỏi:

"Đã muốn rời đi chưa?"

Đôi mắt Fors đảo trái phải:

"Rồi."

Mấy hôm nay, cô đã bước đầu ghi lại những điểm đặc sắc ở các nơi khác nhau trong thành phố này.

Klein không nói nữa, hất cằm về phía đồ đạc trên bàn, ý bảo tiểu thư "Ma thuật sư" nhanh chóng thu dọn.

Fors không hề do dự, vội vàng sắp xếp lại bản thảo, giống như đã quen nghe theo lệnh.

Klein đứng đó, nhìn đối phương bận rộn, đột nhiên nói:

"Truyện kinh dị kia viết đến đâu rồi?"

Fors hơi run lên một chút, sau đó mới đáp:

"Sắp, sắp xong rồi."

Klein khẽ gật đầu:

"Còn khoảng bao lâu nữa?"

"Một tuần, không, năm ngày, nhiều nhất là năm ngày." Fors nhanh chóng đáp lại.

Klein không nói thêm gì nữa, đợi Fors thu dọn xong bản thảo, bút máy, nửa chai rượu và các vật kỷ niệm khác, bèn tiến lên hai bước, nắm lấy vai đối phương.

Vô số hình bóng khó mà miêu tả theo đó lướt qua, lần này Fors thả lỏng hơn chút, thậm chí còn thử "Ghi lại" lần "Lữ hành" này.

Không lâu sau, cô quay về Backlund, về tới con ngõ nhỏ mà trước đó mình đã mất tích, nghe thấy "Thế giới" Germand Sparrow nói:

"Nghỉ ngơi lấy sức vài ngày rồi đi tiếp."

"Để ý hồi âm. Còn nữa, hỏi thầy của cô có tư liệu liên quan đến "Huyết hoàng đế" Tudor không, chủ yếu là các loại di tích."

"Được." Fors nhanh chóng đáp lại và cảm ơn.

Sau khi chia tay Germand Sparrow, cô quay về một con đường nào đó ở khu Đông, đi vào căn phòng thuê ở cùng Hugh.

Hugh bỏ báo xuống, nhìn bạn thân hỏi:

"Có hiệu quả không?"

"Hiệu quả không tồi, lần này tớ đến một thành phố tự do thuộc về hải tặc..." Fors còn chưa dứt lời, sắc mặt chợt thay đổi: "Đưa hạt cà phê với thuốc lá cho tớ."

"Vì sao? Ở đó không có à?" Hugh hơi nghi ngờ hỏi lại.

Bước chân Fors không dừng, cô đi thẳng vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn, mở bản thảo ra, cầm bút máy, không quay đầu lại, nói:

"Viết truyện mới!"

"Nhớ pha cà phê cho tớ!"

Hugh đi theo tới cửa phòng ngủ, nghe vậy mở miệng ra nhưng cuối cùng không nói gì.

.........

Một nơi nào đó ở khu Đông, trong một căn hộ cho thuê có bố cục tương tự.

Bởi vì Zarathu đã đến Backlund, Amon không biết khi nào sẽ bị "câu" đến đây, mục đích thực sự của ác linh "Hồng Thiên Sứ" chưa được làm rõ, bản thân còn định ngăn cản George III trở thành "Hắc hoàng đế", Klein vừa gia tăng tốc độ tiêu hóa "Pháp sư quỷ dị", vừa chuẩn bị một vài việc.

Giờ phút này, sau khi giải quyết xong việc của "Ma thuật sư", anh mở giấy viết thư ra, bắt đầu viết:

"Kính gửi thầy Azik."

"Trong thời gian này, em đã tìm hiểu được khá nhiều lịch sử cổ đại, tin rằng thầy sẽ cảm thấy hứng thú, nếu không thì sau khi mất đi ký ức thầy đã không lựa chọn trở thành một giáo sư lịch sử."

"Những tư liệu lịch sử này đều rất bí ẩn, không tiện viết trên thư, đợi thầy tỉnh lại em sẽ chia sẻ trực tiếp với thầy..."

"Hơn nữa, hiện giờ em có thể chế tác ra một loại bùa chú tên là "Tái hiện ngày hôm qua", một khi sử dụng, thầy có thể tìm được quá khứ của mình từ trong lỗ hổng của lịch sử, cũng như mượn được sức mạnh từ thời điểm đó."

"Điều này đối với thầy mà nói, thật ra cũng không đáng để quan tâm. Điểm mấu chốt nhất của nó là, có thể giúp thầy trực tiếp tìm lại ký ức từ trong quá khứ của mình, không cần mất mấy chục năm để thức tỉnh từng chút một nữa. Em nghĩ thầy hẳn sẽ thích..."

"Em gửi theo thư hai tấm bùa chú, nếu thầy tỉnh lại, có thể thử hiệu quả xem sao..."

"Hiện nay em đang bị vây trong một hoàn cảnh giăng kín dòng chảy ngầm, nếu thầy đến đây, xin hãy chú ý một chút và quan sát tình hình trước đã..."

"... Chuyện George III tấn thăng lên "Hắc hoàng đế", em sẽ thử làm một chuyện, nhưng khả năng thành công rất xa vời..."

"Cuối cùng, chúc thầy mạnh khỏe, và cũng chúc thầy sớm tỉnh lại, mãi mãi là học trò của thầy, Klein Moretti."

Gấp giấy viết thư lại, Klein nhét hai tấm bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" và bức thư vào trong phong bì.

Tiếp đó anh lấy còi đồng Azik ra, thổi một tiếng.

Một tín sứ xương trắng khổng lồ từ dưới sàn nhà trồi lên, dùng tư thế thấp hơn Klein một cái đầu để nhận lá thư.

Klein khẽ gật đầu, nhìn tín sứ sụp đổ thành từng mảnh xương trắng rồi biến mất.

Làm xong mọi việc, anh dùng hai ngón tay kẹp lấy con hạc giấy mà Will Oncetin gấp từ trong túi tiền ra, dùng bút máy viết lên trên:

"Có chuyện muốn hỏi."

Sau đó anh bỏ con hạc giấy xuống gối đầu, nằm xuống, dùng "Minh tưởng" để tiến vào giấy ngủ.

Trong một ngọn tháp nhọn tối đen, Klein lại một lần nữa gặp được Will Oncetin được bọc trong vải tơ lụa màu bạc, ngồi trên chiếc xe đẩy trẻ em.

Không đợi đối phương lên tiếng, anh đã trực tiếp hỏi:

"Anh biết đến chỗ ai thì sẽ nhận được cách dung nạp "Tính duy nhất" không? Đại khái là cần phải trả bằng cái giá như thế nào?"

'Nếu là cái giá không thể trả nổi thì thôi...' Klein lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.

Will Oncetin mút ngón tay ngẩn ra một chút, rồi nói:

"Anh muốn bảo tôi dung nạp "Xúc xắc xác suất"?"

Klein nghiêm túc gật đầu:

"Bất kể có thành công hay không, dù sao cũng phải thử một chút."

Anh vừa dứt lời, nước mắt Will Oncetin chợt rơi lã chã xuống.

Đứa trẻ bụ bẫm này dùng tay đấm vào bên cạnh, khóc rất đáng thương:

"Vô dụng thôi... Đã quá muộn rồi... Tôi đã sống lại lần nữa, cần phải đợi ít nhất 22 năm nữa để trưởng thành mới có năng lực dung nạp "Tính duy nhất"... Vì sao anh không nói sớm chút..."

"Tôi quả là bất hạnh mà... Chắc chắn là con rắn ngu ngốc Ouroboros kia đã cướp của tôi quá nhiều vận may..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro