Chương 189: Mùi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo Passo, biển Sonia.

Tàu "Kẻ báo thù u lam" bị triệu tập rốt cuộc cũng đến tổng bổ giáo hội Bão Táp, neo ở một cảng trong đó.

Alger lấy một mảnh vải quấn lên trên đầu, từ mạn sườn trực tiếp nhảy khỏi thuyền, trong cơn gió cuốn quanh, vững vàng đáp xuống mặt đất của bến thuyền.

Ma dược "Quyến giả của gió" mà anh mới ăn đã tiêu hóa từ lâu, sở dĩ làm vậy là muốn để tác phong của mình gần với những người khác trong giáo hội, khiến họ cảm thấy thân thiết.

Nhiều năm qua gặp đủ thứ chuyện, phần lớn thời gian Alger đều giữ sự nhất trí với những người xung quanh, không cần tỏ vẻ quá mức độc lập, riêng rẽ, nhất là trong người cất giữ nhiều bí mật thì càng phải làm như thế!

"Haha, Alger, kiềm chế sự nôn nóng của cậu đi." Một người đàn ông đã chờ sẵn ở bến thuyền, mỉm cười đi đến.

Anh ta có một mái tóc màu vàng mềm mại, mặc áo dài thêu hoa văn tia chớp, là người cộng tác cũ của Alger, nhưng sau đó một người lựa chọn là thuyền trưởng thuyền u linh, tiếp tục trôi nổi trên biển, một người thì trở về làm giám mục.

Alger nở nụ cười, giơ tay phải lên, nắm tay lại đặt lên ngực trái mình, nói:

"Gió bão tồn tại cùng anh."

"Gió bão tồn tại cùng anh." Người đàn ông tóc vàng ở độ tuổi trung niên kia cũng làm động tác tương tự, mỉm cười đáp lại.

Sau đó ông ta chợt thấp giọng nói:

"Nghe nói cậu đã thích ứng với ma dược "Quyến giả của gió"?"

"Đúng vậy, việc này rất đơn giản, hàng ngày để mình bay lên, giữ vững trạng thái trôi nổi, thường xuyên dùng gió để qua lại các nơi khác nhau là có thể nhanh chóng thích ứng được. Lúc trước tôi đã gửi một bức điện báo về để báo cáo việc này." Alger để đuôi lông mày khóe mắt của mình đều thể hiện ra vài phần kiêu ngạo.

Người đàn ông tóc vàng nhìn thoáng qua xung quanh, vẫn giữ âm lượng như vừa rồi:

"Chẳng trách lại muốn gọi cậu về."

"Tôi nghe nói, vì chiến tranh liên miên cho nên vấn đề nhân lực khá căng thẳng, trong cuộc họp then chốt đã quyết định tổ chức cho một nhóm "Quyến giả của gió" mau chóng tấn thăng danh sách 5. Cậu hẳn là cũng ở trong hàng ngũ ấy, thật sự khiến người ta hâm mộ. Tôi chỉ vừa mới trở thành "Quyến giả của gió", không có cơ hội này."

'Tổ chức cho một nhóm "Quyến giả của gió" mau chóng tấn thăng...' Trong tình huống đã biết trước có thể xảy ra một trận thế chiến, Alger Wilson cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, trong đầu thản nhiên nhảy ra một từ:

'Vật hi sinh!'

Thật ra, với cống hiến từ sự kiện cảng Bansi, Alger lúc ấy vẫn còn là "Nhà hàng hải", có thể đi một mạch đến "Ca sĩ hải dương" mà không bị cản trở gì, hơn nữa bình thường anh cũng bôn ba gian khổ, hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, kết quả cũng chỉ trở thành "Quyến giả của gió", phải xếp hàng đợi cơ hội mới có khả năng tấn thăng danh sách 5.

Mà hiện giờ, chẳng cần anh làm gì, đột nhiên được xếp vào danh sách dự bị, chẳng mấy chốc có thể bước vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của giáo hội, không khỏi khiến anh sinh nghi.

'Quả nhiên, một khi trận chiến tranh toàn diện nổ ra, trật tự vốn gây trở ngại cho đám người như chúng ta tấn thăng sẽ vỡ ra một lỗ hổng lớn... Nhưng quan trọng nhất vẫn là còn sống sót sau chiến tranh, chỉ khi nào sống sót thì mọi thứ đạt được mới có ý nghĩa...' Alger thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại bất ngờ hỏi:

"Thật sao?"

"Tôi không thể khẳng định, tóm lại tôi chỉ nghe nói vậy thôi. Đi, tụ tập một buổi, nếu về sau cậu có cơ hội trở thành chấp sự cấp cao, Hồng y giáo chủ thì cũng đừng quên bọn này đấy!" Người đàn ông tóc vàng tên là Sainz giơ tay định vỗ lên bả vai Alger.

Alger né tránh một cách kín đáo, cười đáp lại:

"Được."

..........

Trong thành Bạch Ngân, sau khi tiểu đội thăm dò đem theo tin tức ở phía khác của "Vương đình Cự Nhân" có biển lớn trở về, toàn bộ dân chúng đều rơi vào trạng thái phấn khởi trong thời gian ngắn.

Dereck Berg trải qua hai ngày chờ đợi, rốt cuộc nhận được thông báo từ "Đoàn nghị sự sáu người", bảo cậu đi nhận phối phương ma dược "Nhà luyện kim cổ điển".

Điều này có nghĩa là lãnh đạo cấp cao của thành Bạch Ngân đã đồng ý trao đổi số nấm kỳ lạ kia.

"Nghi thức tấn thăng là tự mình luyện chế ra một viên "Đá sinh mệnh"... "Đá sinh mệnh" là cái gì? Nơi này không giải thích..." Dereck liếc mắt nhìn tấm da dê trong tay, không quan tâm lắm, bắt đầu chuẩn bị nghi thức.

Cậu đang nghĩ ngài "Kẻ Khờ" chắc chắn biết "Đá sinh mệnh" là gì, không cần mình lo cho ngài "Thế giới".

Chuẩn bị xong tế đàn, cậu lại lấy ra hai ống kim loại nhỏ, bên trong có đựng máu của một vị "Kỵ sĩ bình minh" trong thành Bạch Ngân.

Vị "Kỵ sĩ bình minh" kia đã đến độ tuổi nhất định, cơ thể sẽ không chịu nổi sự ăn mòn của độc tố từ phần lớn các loại thức ăn, trong tình huống mà mọi người đều có thể đoán được, sẽ dần dần đi đến điểm cuối của sinh mệnh, hai hôm trước, cháu gái của ông ta đã tự tay đâm ông ta một kiếm cuối cùng.

Mà trước đó Dereck cũng đã được thủ lĩnh cho phép, tìm cơ hội lấy chút máu của người chết.

Về phần máu ác ma mà ngài "Thế giới" cần, trong kho thành Bạch Ngân hiện giờ tạm thời đã hết, nhưng thủ lĩnh Colin Iliad nói chỉ cần số nấm này có thể giải quyết một phần nhu cầu lương thực cho thành Bạch Ngân, thì ông sẽ tổ chức một tiểu đội săn bắn, đi dạo một vòng ở nơi ác ma thường lui tới.

Sau khi đặt hai ống kim loại và tấm da dê lên mặt bàn, Dereck lùi ra phía sau hai bước, châm ngọn nến, bắt đầu cử hành nghi thức hiến tế và ban cho.

Qua một hồi bận rộn, lửa và tài liệu linh tính hòa lẫn vào nhau tạo ra một cánh cửa hư ảo nặng nề, nó mở ra, thu lấy vật phẩm hiến tế và để lại một cụm ánh sáng u ám.

Cụm ánh sáng kia mau chóng rút đi, một lượng lớn nấm có hình thù khác nhau hiện ra trước mắt Dereck.

Về vấn đề "hình thù của chúng có kỳ lạ hay không, Dereck hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì cậu mới chỉ nhìn thấy nấm một lần, còn là nấm không bình thường, cho nên không đủ vật tham chiếu.

Nhớ lại tác dụng và hình thù của những giống nấm khác nhau mà ngài "Thế giới" đã miêu tả, Dereck nhanh chóng phân loại, đặt vào các bọc nhỏ bằng da khác nhau.

Sau đó, cậu khó nén khỏi kích động, lập tức cầm lấy "Chữ thập vô ám", chuẩn bị đi đến tháp tròn.

Nhưng tay cậu vừa chạm vào giá chữ thập màu xanh đồng kia, thì lập tức có cảm giác nóng cháy và đau đớn, hệt như có hào quang lọt ra khỏi lớp gỉ sét, chiếu vào số nấm kia.

"Chúng là tà ác, cần tịnh hóa..." Dereck mơ hồ một chút, cuối cùng quyết định tin tưởng ngài "Thế giới".

Cậu giấu "Chữ thập vô ám" đi, xách "Tiếng rống giận của lôi thần" lên, đi một mạch đến tháp tròn, gặp thủ lĩnh Colin Iliad.

"Đây là nấm?" Lúc hỏi, đồng thời trong mắt "Kẻ săn ma" Colin hiện ra một phù hiệu phức tạp màu xanh đen, ánh mắt quét qua đám nấm hoặc trắng nõn mập mạp, hoặc có cảm giác máu thịt.

"Đúng vậy..." Dereck lần lượt giới thiệu từng loại.

Colin lấy lại vẻ bình thường, im lặng vài giây rồi nói:

"Có hơi thở tà ác và không sạch sẽ, nhưng rất ít, có thể tiếp nhận được."

"Nó lắng đọng lại sau khi cắn nuốt máu thịt quái vật."

Ông dừng một chút lại hỏi:

"Thử nghiệm khả năng sinh sản của chúng."

Lời này vừa truyền xuống, một đám nhân viên thành Bạch Ngân đã chuẩn bị "nghênh đón" nấm, đem mấy thi thể của quái vật vào trong phòng thủ lĩnh, ném vài loại nấm khác nhau lên trên chúng.

Những cây nấm này vừa tiếp xúc với máu thịt, lập tức mọc ra rễ, cắm vào bên trong.

Sau khoảng hai ba mươi giây, chúng bắt đầu lớn lên nhanh chóng và phân chia bào tử.

Qua một hồi, trên thi thể của đám quái vật này mọc chi chít nấm.

Nhưng số nấm này vẫn không ngừng sinh trưởng, tiếp tục to lên, đến cuối cùng, một số cây nấm còn cao hơn cả Dereck Berg, dùng tư thế "nhìn xuống" để đối diện với cậu.

'Ngài "Thế giới" không nói là nó sẽ to thế này... Hơn nữa, tốc độ sinh sản và phát triển này quá nhanh...' Dereck mờ mịt nhìn, nhưng không cảm thấy đây là vấn đề lớn.

Vẻ mặt Colin Iliad không có gì thay đổi, đợi đến khi quái vật chỉ còn trơ lại bộ xương, mới nhìn xung quanh nói:

"Tốt hơn dự đoán của tôi, tiếp theo ai sẽ ăn thử để xem hiệu quả?"

Dereck không chút do dự tiến lên trước một bước, nói:

"Ngài thủ lĩnh, để tôi."

Cậu phụ trách "đề cử" nấm, thì đương nhiên phải đích thân xác nhận tính an toàn.

Colin Iliad khẽ gật đầu nói:

"Được."

Ông lập tức nghiêng đầu nói với một cư dân khác của thành Bạch Ngân:

"Mời trưởng lão Lovia tới đây, đề phòng bất trắc."

Là một người phi phàm nắm máu thịt trong tay, Lovia có thể giải quyết phần lớn các biến dị thuộc về cơ thể con người.

Đương nhiên, người biến dị có sống sót hay không thì lại là chuyện khác.

Mọi người đợi thêm vài phút, "Người chăn cừu" Lovia mặc áo dài màu tím thẫm đi tới phòng thủ lĩnh.

Bà ta vừa đi qua cửa, đôi mắt xám bỗng nheo lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía đám nấm đã chiếm mất một nửa không gian.

Nhìn chằm chằm một hồi, Lovia lại nhìn về phía Colin Iliad, khẽ gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị cứu viện xong.

Dereck Berg không hề do dự, lựa chọn một cây nấm có màu đen, bề mặt có những sợi máu li ti và vân mỡ, cao bằng một nửa mình, cậu bứt lấy một nhánh rễ quấn quanh thân nó, đốt một đống lửa ngay tại chỗ, bắt đầu nướng lên.

Dần dần, một mùi thơm dường như có thể chui vào trong dạ dày tỏa ra, đây là mùi thơm mà dân chúng thành Bạch Ngân chưa từng ngửi thấy bao giờ.

Yết hầu họ trượt lên xuống, theo bản năng nuốt nước bọt.

Đống lửa phát ra tiếng lách tách, sau đó mùi thơm càng thêm nồng đậm.

Đây không phải là mùi vị quỷ quái bất thường, có thể khiến linh hồn người ta sinh ra khao khát, mà là một loại mùi khá quen thuộc, giống như họ rất lâu rồi không được ăn thức ăn từ hắc diện thảo, sau khi quay về thành Bạch Ngân tự nhiên sẽ sinh ra thèm muốn.

Theo tiếng lách tách ngày càng râm ran, ánh lửa sáng hơn, họ chỉ cảm thấy trong dạ dày như đang vươn ra một bàn tay, muốn thò tới túm lấy đồ ăn về.

Bất tri bất giác, các cư dân của thành Bạch Ngân vốn đang làm chuyện khác trong tháp tròn, ngửi thấy mùi thơm đều tìm đến tụ tập trước cửa.

Dereck phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế bản thân không giữa chừng nếm thử miếng nấm nọ, đợi đến khi vỏ ngoài của nó đã khô vàng hết, mới thu nó lại, thổi một hơi.

Khoảnh khắc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu, gồm cả Colin Iliad và "Người chăn cừu" Lovia.

Căn cứ vào sự tin tưởng dành cho Ngài "Thế giới" và Ngài "Kẻ Khờ", Dereck không nói gì, cúi đầu cắn một miếng nấm.

"A..." Cậu phát ra âm thanh khi bị nóng, tiếp đó nhai nuốt, rồi lại cắn thêm một miếng thật lớn nhồm nhoàm nhai.

Đợi đến khi miếng nấm chỉ còn gần một nửa, Dereck mới hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên, trên miệng vẫn còn bóng loáng dầu mỡ, ngập ngừng nói:

"Thật kỳ lạ... Mùi vị này... Khiến tôi không nhịn được... muốn ăn tiếp..."

Colin Iliad đánh giá kỹ càng Dereck vài giây, nghiêng đầu nhìn về phía "Người chăn cừu" Lovia.

Lovia thong thả lắc đầu, nói:

"Không có vấn đề gì."

Dân chúng thành Bạch Ngân ở xung quanh lập tức phát ra tiếng hoan hô, rồi ùa vào vây quanh Dereck, họ hoặc muốn chia sẻ một miếng, hoặc hỏi cách thức xử lý các loại nấm khác.

"Kẻ săn ma" Colin thấy thế, vẻ mặt dần giãn ra, thong thả nhắm mắt lại, khẽ nâng cằm lên.

Ông hít một hơi thật sâu hương vị đang tràn ngập trong phòng.

........

'Thành Bạch Ngân cử hành một lễ tế nấm? Việc này không phải hơi kỳ quặc sao... Hơn nữa, "Đá sinh mệnh" là cái gì? Ừm, người của giáo hội Mẫu Thần Đại Địa chắc chắn sẽ biết, Frank cũng không ngoại lệ...' Klein ở phía trên sương mù xám vừa nghe lời báo cáo mới nhất của "Mặt Trời" nhỏ, vừa mở tấm da dê mới nhận được còn chưa kịp đọc kỹ ra.

Sở dĩ anh vội vã quay về thế giới hiệu thực sau khi nghi thức hiến tế và ban cho kết thúc, là vì truyện kinh dị ở bệnh viện Backlund được đăng nhiều kỳ trên các báo đang đến đoạn cao trào, nên mấy hôm nay tốc độ tiêu hóa ma dược của anh đã tăng lên nhiều, vừa rồi chính là thời khắc mấu chốt ma dược "Pháp sư quỷ dị" sắp tiêu hóa hết.

Mà hiện giờ, anh đã hoàn thành bước này, cũng đã chuẩn bị xong cho việc tấn thăng "Học giả cổ đại".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro