Chương 197: Phát triển hợp lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ có thể duy trì được hơn một phút... Ít thời gian quá..." Klein chợt nảy ra ý tưởng, không màng suy xét thêm nữa, bước hai bước đến trước bàn.

Anh bỏ "Grossel du ký" xuống, cầm "0-08", nhanh chóng viết xuống một giờ giấy trắng:

"George III định lợi dụng buổi diễn thuyết lần này, dụ toàn bộ những kẻ muốn phá hỏng nghi thức của mình ra mặt, nhưng nếu mọi chuyện đều thuận lợi thì sẽ không xảy ra sự cố gì, ông ta cũng sẽ nhân cơ hội uống ma dược, lật con át chủ bài, tiến vào cấp bậc thần linh. Dù sao tương lai cũng còn quá nhiều ẩn số, cũng không có gì bảo đảm, hơn nữa, hiện giờ ông ta đã chuẩn bị rất ổn thỏa và chu đáo."

"Đây là một cách phát triển cực kỳ hợp lý."

Khi viết xuống câu cuối cùng, Klein còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận xem nội dung có sai sót nào không, thì chiếc bút lông chim hơi ảm đảm trong tay đã lặng lẽ biến mất, hệt như chưa bao giờ xuất hiện, chưa bao giờ tồn tại.

Chỉ viết vài câu có nội dung ngắn ngủi như thế mà dường như đã rút cạn sức lực của Klein, khiến trong đầu anh hơi choáng váng, phải lùi về sau vài bước, ngồi phịch xuống ghế.

"Không lý nào lại thế... Cũng không thấy Ince Zangwill lúc trước phải tốn nhiều sức lực thế này... À, hẳn là do mình ép buộc triệu hồi, hơn nữa lại không dám để "0-08" tự mình viết ra câu chuyện, khi viết buộc phải dựa hoàn toàn vào linh tính của bản thân để chống đỡ, mà Ince Zangwill lại được "0-08" phối hợp, nên không mệt đến thế này..." Klein nhắm mắt lại, minh tưởng một hồi, cuối cùng mới bình phục.

Trong tình huống bình thường, chưa từng tiếp xúc trực tiếp với "0-08", chỉ từng thấy nó một lần, căn bản không thể nào triệu hồi ra được vật phong ấn cấp "0" như thế này. Nhưng một mặt là anh có may mắn do "Con rắn vận mệnh" tự thêm vào, mặt khác là có được "Grossel du ký", đây là vật phẩm do "Rồng Không tưởng" Angelweed để lại, bên trong cất giấu "Tòa thành kỳ tích" Livihed, nên nó có một sự liên hệ sâu sắc nào đó với sự tồn tại của "0-08", nếu không phải có người địa vị cao nào đó quấy nhiễu, thì hai thứ này đã sớm gặp lại rồi.

Klein không rõ sự liên quan giữa vận mệnh và tính chất đặc biệt này có tăng xác suất triệu hồi thành công hay không, chỉ nghĩ rằng thử một lần cũng không mất mát gì, kết quả anh thực sự thành công.

Cũng chính vì thế mà anh không dám dùng "Grossel du ký" chịu tải cho nội dung mà hình chiếu "0-08" viết ra, thậm chí không dám để chúng ở gần nhau, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bản thân không thể ngăn cản nổi.

Nơi này là Backlund, mật độ dân số rất cao!

"Ừm, nhìn từ logic, hẳn là không có gì bất trắc xảy ra. Dù sao "0-08" này cũng chỉ là hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử, là giả, "Grossel du ký" do "Rồng Không tưởng" cụ thể hóa ra, cũng là giả. Giả phối với giả, làm sao mà thành hiện thực được, thiếu đi cơ sở vật chất của đặc tính phi phàm... Lúc khác có thể đến đảo Đá Ngầm không người để thí nghiệm một chút..." Klein day thái dương, đứng dậy quay lại bàn, xem kỹ đoạn văn vừa viết ra.

Anh không trực tiếp viết George III tấn thăng thất bại, ngã xuống ngay tại trận, vì cho rằng "0-08" này can thiệp vào Thiên sứ danh sách 1 chỉ là một hình chiếu, không thể nào làm trực tiếp đến vậy, phải khéo léo một chút.

Hơn nữa, đối diện còn có Hội Tâm lý luyện kim, còn có anh trai Amon, nếu ảnh hưởng quá rõ ràng thì nhất định sẽ bị phát hiện, dễ bị lợi dụng. Klein chỉ đành quanh co một chút, để giảm bớt ẩn số.

"Hi vọng là sẽ hữu dụng..." Đọc chăm chú một hồi, Klein gấp tờ giấy lại, nhét nó vào trong túi áo.

Sau đó, anh hiến tế "Grossel du ký" trở lại phía trên sương mù xám.

Làm xong việc, Klein bắt đầu suy xét đến một vấn đề khác, đó chính là khi nào thì sẽ ra ngoài mua kem cho Will Oncetin.

"Backlund có Zarathu, rất có khả năng còn có Amon, ra ngoài nhiều chưa biết chừng sẽ đụng phải hai người này, khá nguy hiểm... Nếu không thì triệu hồi kem từ lỗ hổng lịch sử cho Will? Lúc ăn sẽ có cảm giác rất chân thực, qua mười lăm phút sẽ biến mất, không lo bị béo phì, quả thực là chuyện rất tốt..." Klein không nhịn được lẩm bẩm vài câu trong lòng.

Cuối cùng anh vẫn quyết định thay quần áo ra ngoài, bởi vì làm người thì phải giữ lời hứa!

.........

Sáng thứ bảy, bầu trời âm u, sương mù mờ mịt, khiến trong lòng người ta vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác áp lực.

Đây là cảnh tượng thường thấy trong mùa đông Backlund, tuy sương mù không còn dày đặc và gây mũi như năm trước, nhưng do hoàn cảnh địa lý và đặc điểm khí hậu quyết định, kiểu thời tiết này sẽ còn tồn tại trong thời gian dài, hơn nữa vấn đề khắc phục ô nhiễm môi trường chưa bao giờ là chuyện có thể giải quyết thành công trong vòng một hai năm.

Melissa khoác thêm một chiếc áo nỉ màu đen dài quá đầu gối ra ngoài chiếc váy dài, đội mũ voan đen có mạng che mặt, bước nhanh về phía cửa.

Benson cầm mũ dạ của mình, thấy thế thì lắc đầu nói:

"Thiếu nữ chưa đến 20 tuổi thì phải ăn mặc như 20 tuổi, ăn mặc như thế này trông rất trưởng thành và có chút già dặn, biết chưa? Già dặn đó."

Melissa liếc nhìn anh trai một cái, đáp ngắn gọn một câu:

"Mỗi cân bánh mỳ lại tăng thêm 1/4 penny rồi."

"Giá cả này..." Benson chẹp miệng cảm thán một câu.

Sau đó anh lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc bên trên giăng kín hoa văn nhỏ, bấm mở nắp, liếc nhìn:

"Đi thôi, đến quảng trường thị chính còn một đoạn đường rất dài nữa."

Melissa "ừm" một tiếng, cùng anh trai đi qua cửa, ra tới đường.

"Chào buổi sáng, bà Daniel." Bước được vài bước, Benson nhìn thấy một người hàng xóm ra ngoài, bèn mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Anh rất giỏi giao tiếp, đã tạo mối quan hệ khá thân với những hàng xóm xung quanh.

Người phụ nữ được gọi là bà Daniel kia mặc một bộ quần áo đen tuyền, khoảng hơn 40 tuổi, gương mặt gầy gò, trên đầu đội mũ voan đen có mạng che mặt, nghe vậy thì chỉ gật đầu, đáp lại ngắn gọn:

"Chào buổi sáng, hai vị."

Bà ta không hàn huyên, lạnh nhạt bỏ đi.

Benson nhìn theo bóng lưng bà ta, cố ý đi chậm lại, đợi đến khi hai bên đã cách một khoảng, mới nghiêng đầu hỏi em gái:

"Bà Daniel xảy ra chuyện gì vậy?"

"Thời gian vừa rồi anh bận quá, lâu lắm rồi không gặp mấy người hàng xóm."

Melissa mím môi, nói:

"Con trai cả Larry của bà Daniel đã được xác nhận là bỏ mạng ở tiền tuyến dãy núi Amanda, tin tức ngày hôm qua."

"Là thằng nhóc rất cao, tính tình rụt rè nhưng rất tinh tế, lương thiện và chân thành kia? Lần trước cậu ấy trở về còn nói là đã được thăng cấp trong quân đội, trở thành sĩ quan cấp úy..." Benson hơi kinh ngạc hỏi lại.

Melissa gật gật đầu:

"Em cũng không thể tưởng tượng được Larry cứ thế mà chết đi..."

Giống như cô không thể tưởng tượng được các bạn học trong trường cứ thế chết thảm trước mặt mình vậy.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, có người sẽ không bao giờ được nói chuyện, giao lưu, học tập nữa.

Benson im lặng một chút rồi thở dài:

"Thời gian này anh bận, thật ra là đang xử lý vấn đề cứu trợ, nhưng danh sách mà anh nhận được thì lại không có Larry, cho nên không rõ lắm."

"Danh sách kia còn kèm thêm rất nhiều tư liệu, có người vui tươi nhiệt huyết, có người hài hước dí dỏm, có người là con trai độc nhất, có người kiên cường cứng cỏi, là lãnh đạo của những binh sĩ xung quanh, có người vừa mới kết hôn còn chưa có con, có người đang chuẩn bị quà cho con gái nhỏ của mình, có người rơi ra một bức thư tình, định kết thúc trận chiến này sẽ đến bưu cục gửi thư... Họ, đều đã chết rồi."

Melissa và Benson cùng im lặng, rất lâu cũng không có ai lên tiếng.

Lúc đến ngã tư, Melissa mới nhìn mặt đường phía trước, cúi đầu nói:

"Anh cho rằng quốc vương bệ hạ hôm nay sẽ diễn thuyết cái gì?"

"Có lẽ là động viên, có lẽ là truyền đạt lòng tin tất thắng." Benson thuận miệng đáp.

Melissa nghiêng đầu liếc nhìn anh trai:

"Không giống anh lắm. Benson, không phải anh nên chế giễu vài câu sao?"

"Chế giễu thì cũng nên để đến khi diễn thuyết xong, biết rõ nội dung cụ thể. Nguyên tắc cơ bản nhất của con người chính là đừng bình luận xằng bậy về chuyện mình thiếu hiểu biết, nếu không thì còn không bằng cả con khỉ đầu chó lông xoăn." Benson cười nói.

Lúc này, anh lại nhìn thấy một người hàng xóm khác.

Đối phương có mái tóc hoa râm, quấn khăn quàng cổ nhiều vòng, che khuất nửa gương mặt, mặc áo jacket rất dày, trong tay còn xách theo một cái túi, đi rất nhanh qua hai anh em Benson.

"Ngài Thomas ăn mặc thật kỳ quặc... Ông ấy còn định tiện thể làm chuyện gì sao?" Benson liếc mắt nhìn bóng lưng đối phương, cảm thấy hơi nghi ngờ.

Melissa trả lời bằng giọng rất khẽ:

"Bà Thomas sinh bệnh, đã tốn khá nhiều tiền để dành, mà gần đây lương thực tăng giá chóng mặt, thu nhập của ngài Thomas lại không thay đổi gì, đành phải cách mấy hôm lại tới điểm cứu tế xếp hàng, nhận chút bánh mỳ. Ông ấy là một quý ngài sĩ diện, có lẽ không muốn bị người khác nhận ra mình."

"Với cả, lương thực cứu tế có hạn, đi muộn quá thì rất có thể sẽ không còn, phải đến giáo đường, viện tế bần để xin thêm. Buổi viện trợ hôm nay sẽ bắt đầu vào lúc quốc vương bệ hạ kết thúc diễn thuyết, ngài Thomas hẳn là nghĩ đến lúc ấy sẽ trực tiếp qua luôn."

Benson chậm rãi gật đầu, hỏi với vẻ quan tâm:

"Bà Thomas bị mắc bệnh gì? Anh quen biết một vài bác sĩ khá giỏi."

"Vì buồn phiền quá mà sinh ra bệnh tật." Melissa nói ra tin tức mình nghe được: "Bà Thomas rất lo lắng cho đứa con đang phục vụ trong quân đội."

"Ý em là Thomas nhỏ?" Benson hơi nhíu mày.

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của em gái, anh chợt im lặng, dường như đang nhớ lại điều gì.

Qua hồi lâu, khi đến gần quảng trường thị chính gần nhất kia, Benson mới nhìn về phía trước, thấp giọng nói:

"Thomas nhỏ đã hi sinh rồi..."

'...' Melissa không đáp lại, chỉ hiện ra gương mặt thoáng vẻ hoảng hốt.

Họ lại im lặng tiếp tục đi về phía trước, dường như đang dựa vào quán tính.

Phía trước họ ngày càng đông người, những người này hoặc là mặc lễ phục, cầm gậy chống, ăn vận như quý ngài, hoặc là mặc các loại váy vóc lấy màu lục, lam, vàng, đỏ là chủ đạo, hoặc áo lông, jacket phối với quần dài, hoặc quần áo màu đậm, không bắt mắt.

Họ từ trong nhà của mình đi ra, từ hai bên đường phố đi tới, giống như những hạt nước bắn tung tóe, đang tập hợp lại ở ngã tư, tạo thành dòng suối nhỏ.

Nhiều con suối nhỏ đổ về một hơi, hòa lẫn vào nhau, tạo thành dòng nước lũ mênh mông chảy ào ào về phía quảng trường, bao phủ toàn bộ nơi đó.

Hòa mình vào trong dòng người này, Melissa cảm thấy mình cũng nhỏ bé hệt như một giọt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro