Chương 196: Báo động trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein tháo bỏ lớp "Thiên sứ người giấy" bọc ở ngoài bình gốm, đổ lọ máu ác ma vào trong, cụ thể hóa ra một chiếc gậy thủy tinh, khuấy máu bên trong lên.

"Phù, cuối cùng cũng thu thập đủ." Anh nhìn vào trong vài giây, cảm tán một câu.

Cứ thế, trước khi George III cử hành nghi thức, anh vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị thêm một chút.

Về phần máu của "Thích khách" và "Ác ma" có kịp thời cắt đứt liên hệ với bản thể hay không, Klein cũng không quan tâm lắm, bởi vì anh đã xác nhận chủ nhân của hai ống máu này chết rồi.

Anh bói toán lai lịch của máu "Thích khách" là muốn làm rõ nó có thuộc về ma nữa Trissy hay không, nếu là của cô ta, thì sẽ cân nhắc một chút về việc lưu lại chút ít, sau này sẽ bôi lên bề mặt của "Grossel du ký".

Kết quả lại khiến anh thất vọng, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, ngay từ sớm anh đã phát hiện Trissy thận trọng hệt như mình vậy.

'Ma nữ cũng có danh sách "Kẻ xúi giục", cũng cần trí thông minh khá cao... Ừm, ma dược "Kẻ xúi giục" và "Nhà âm mưu" hẳn là đều có hiệu quả tăng chỉ số thông minh, nếu không Dantiz sẽ phải lo lắng trong tương lai...' Klein vừa nghĩ, vừa ném bình gốm trước mặt vào đống đồ linh tinh.

Anh quay về thế giới hiện thực, xem nghi thức chi tiết mà ma nữ Trissy cung cấp.

Đây là nghi thức có thể giúp Klein đối thoại với ngài "Cửa" vào đêm trăng tròn.

"Tổng cộng chín loại đá quý... Yêu cầu này có phải quá xa xỉ rồi không?" Đọc nội dung, Klein thuận miệng lẩm bẩm hai câu.

Là một phú ông sau khi đã quyên góp khá nhiều tiền vẫn còn gần 30.000 bảng tiền mặt (14.000 bảng tiền mặt, vàng thỏi trị giá 15.000 bảng, 35 đồng vàng và một ít tiền lẻ), anh cũng không phải là không mua nổi số đá quý này, chỉ cảm thấy quá lãng phí mà thôi.

Suy nghĩ khoảng mười giây, Klein quyết định thử xem có thể dùng hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử để thay thế được không, dù sao anh cũng không muốn lấy lòng ngài "Cửa", đợi đến khi nghi thức kết thúc, đá quý biến mất, ngài "Cửa" cũng chẳng làm gì được anh.

'Nếu không thành công thì sẽ nghĩ đến chuyện tới cửa hàng châu báu mua...' Klein đứng dậy, bố trí nghi thức ngay ở phòng bên ngoài của nhà thuê.

Chuẩn bị xong, anh giơ tay phải ra, túm vào hư không một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.

Anh bắt được một chiếc chìa khóa bằng đồng thau có cấu tạo và phong cách cổ xưa từ trong không khí.

Đây là đạo cụ mấu chốt để triệu hồi ngài "Cửa", "Chìa khóa vạn năng".

Ngay sau đó, Klein lại tập trung tinh thần, túm vào hư không trước mặt lần nữa, kéo ra một vật phẩm.

Vật phẩm này tỏa ra hào quang lặng lẽ, hình trăng tròn, bốn phía được khảm nhiều loại đá quý, ở giữa còn có phù hiệu đại diện cho mặt trăng và nhiều hoa văn thần bí.

"Vương miện mặt trăng đỏ thẫm"!

"Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" hiện đang thuộc về Sharon!

Nó có thể tạo ra hiệu quả "Trăng tròn", khiến người cầm "Chìa khóa vạn năng" nghe thấy những lời vô nghĩa của ngài "Cửa".

Nếu Klein chỉ muốn nghe xem ngài "Cửa" đang nói gì, thì đến bước này là đủ rồi, không cần cử hành thêm nghi thức nữa, nhưng mục đích của anh là nói chuyện với vị Vua Thiên Sứ kia, cho nên vẫn phải làm theo quy trình.

Sau khi đặt cả "Chìa khóa vạn năng" và "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" lên trên tế đàn, Klein hồi tưởng lại một chút, rồi giơ tay phải bắt vào không khí.

Lần này, anh lấy ra một chiếc vòng cổ lộng lẫy có mặt bằng kim cương và ngọc phỉ thúy.

"Ừm... Những gì mà thân phận Dwayne Dantes này từng trải qua rất hữu dụng, nếu không mình làm sao mà tiếp xúc được với nhiều phụ nữ xã hội thượng lưu như thế, khiêu vũ cùng các cô ấy, được nhìn thấy đủ loại vật phẩm trang sức với kiểu dáng, chất liệu khác nhau? Mà nếu không được quan sát ở tầm gần thì bây giờ mình làm sao có thể dễ dàng triệu hồi ra được hình ảnh tương ứng từ lỗ hổng lịch sử? Thứ này có thể duy trì mười lăm phút, vậy là đủ rồi..." Klein dễ dàng đạt được mục đích, thỏa mãn cảm khái vài câu trong lòng.

Sau đó, anh lại tiếp tục vươn tay phải ra, định thu thập đủ chín loại đá quý từ những vị phu nhân tiểu thư đã quen biết trong quá khứ.

Nhưng giây tiếp theo, tay anh chợt khựng lại giữa không trung, vẻ mặt trở nên kỳ quặc.

"Quên mất, hiện giờ mình chỉ có thể duy trì được ba hình ảnh đến từ lỗ hổng lịch sử... Làm sao giờ? Đổi chiếc vòng cổ này, tìm một vật phẩm trang sức có ít nhất chính loại đá quý? Ừm, để mình nghĩ xem đã từng nhìn thấy vật phẩm tương tự chưa. Đúng rồi, có thể dùng "Bói toán giấc mơ" để hồi tưởng... Việc này... "Bói toán giấc mơ" chính là để dùng vào thời điểm này? "Nhà bói toán" và "Học giả cổ đại" rất phù hợp đấy. Ừm, đây cũng là một loại "Ảo thuật" cực hạn..." Trong lúc đầu óc suy nghĩ, Klein đang định tìm ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu bói toán thì bỗng nhíu mày.

Anh phát hiện ra một điểm không đúng.

Trong tình huống bình thường, anh không thể nào quên đi việc mình chỉ có thể đồng thời triệu hồi ba hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử.

"Đây là một cách báo động trước của linh tính?" Klein nhìn "Chìa khóa vạn năng" và "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" trên tế đàn, tay phải khẽ vung lên, để chúng biến mất.

Sau đó, anh đi ngược bốn bước, tụng niệm tôn danh, tiến vào phía trên sương mù xám, ngồi vào vị trí của "Kẻ Khờ".

Klein cụ thể hóa ra giấy bút, cân nhắc rồi viết xuống:

"Lúc này đối thoại với ngài "Cửa" sẽ gặp nguy hiểm."

Bói toán này hiển nhiên là sẽ chỉ dẫn đến ngài "Cửa", khiến Klein gặp phải sự phản kích nhất định, nhưng anh đã bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", có thể điều động sức mạnh cấp Thiên sứ, cho nên tin rằng bản thân có thể chịu đựng được, dù sao ngài "Cửa" vẫn đang ở trong trạng thái bị trục xuất, bị phong ấn.

Klein cởi con lắc trong cổ tay áo xuống, cầm bằng tay trái, để nó treo lủng lẳng phía trên câu chữ vừa viết, gần chạm vào mặt tờ giấy.

Anh lập tức nhắm mắt lại, thầm đọc câu bói toán bảy lần với tinh thần căng như dây đàn.

Trong lòng Klein bất chợt hiện ra một bóng đen, nó dường như hoàn toàn che chắn linh cảm của anh.

Anh vội mở mắt, nhìn thấy con lắc thạch anh kia nát vụn thành bột.

"Sau khi mình bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", một vài bói toán nào đó càng thêm tính bí mật, sẽ không dẫn đến bất trắc chứ?"

"Ừm, do liên quan đến an toàn của bản thân nên mới biến thành thế này hay là vì khoảng cách giữa mình với ngài "Cửa" đã được kéo gần đến một mức độ nhất định? Đương nhiên, là chỉ ngài "Cửa" đang trong trạng thái phong ấn... Hay là, cả hai kết hợp lại mà tạo ra hiệu quả này?"

"Kết quả này cho thấy bây giờ nói chuyện với ngài "Cửa" sẽ gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ... Vì sao lại vậy?" Klein nhíu mày, không thể đưa ra phỏng đoán hữu hiệu, không tìm ra cách giải thích hợp lý.

Qua một hồi, anh dựa vào lưng ghế, lắc đầu thở dài, từ bỏ ý định ban đầu.

"Chỉ đành chuẩn bị nhiều hơn ở phương diện khác thôi..." Klein khẽ ấn tay trái, con lắc thạch anh lập tức trở lại như cũ, dù sao nó cũng chỉ là một hình chiếu phía trên sương mù xám của bản thể.

Bởi vì vừa rồi trong "Bói toán" đã xuất hiện biến đổi, Klein có một vài liên tưởng, đó chính là thăm dò bầy sâu trong suốt vặn vẹo trên ngọn núi cao nhất của dãy núi Honacis có lẽ sẽ không nguy hiểm như lúc trước nữa.

"Xác suất lớn là Thiên sứ danh sách 1 gia tộc Antigonus, thậm chí có khả năng là "Nửa Kẻ Khờ" mà Leonard từng nhắc đến với mình... Cuộc thăm dò của mình có thể kéo dài lâu một chút thì khả năng cao là sẽ suy luận ra được phối phương ma dược của "Bậc thầy kỳ tích" danh sách 2 hoặc là "Người hầu của quỷ bí" danh sách 1. Ừm, cơ hội chỉ có một lần, loại quái vật đã hoàn toàn phát điên này ai biết còn bởi vậy mà xảy ra biến đổi thế nào... Đợi đến khi mình thích ứng hoàn toàn với ma dược "Học giả cổ đại", có thể thử một lần..." Klein day thái dương, bóng dáng đột nhiên biến mất khỏi sương mù xám.

Sau khi trở lại thế giới hiện thực, anh không dọn tế đàn ngay, mà ngồi xuống ghế, nghiêm túc suy nghĩ xem mình còn có thể làm những chuẩn bị ngoài lẽ thường nào.

Cái gọi là lẽ thường thì có: gặp mặt "Nữ vương thần bí" một lần, nói chuyện cụ thể về chi tiết hợp tác; tặng thêm chút đồ cho Will Oncetin, Reinette Tinicole, Pares Zoroaster; cầu nguyện "Nữ Thần Đêm Đen", gia tăng xác suất triệu hồi hình ảnh của tu sĩ khổ hạnh Arianna từ trong lỗ hổng lịch sử; sử dụng thuần thục năng lực chính của "Học giả cổ đại"...

Về phần ngoài lẽ thường, thì phải xem sức tưởng tượng của bản thân Klein.

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, vẻ mặt Klein chợt nghiêm túc hẳn lên, anh nhíu mày, giơ tay phải bắt vào hư không.

Lần này anh không kéo được thứ gì ra.

Klein liên tiếp bắt vào hư không mười lần, nhưng kết quả triệu hồi lần nào cũng thất bại, điều này khiến anh buộc phải chấp nhận một sự thật:

Chỉ thuần túy dựa vào bản thân thì không thể thành công!

Anh lấy ví tiền, rút một con hạc giấy từ bên trong ra, dùng bút máy viết một hàng chữ lên mặt ngoài nó:

"Cho tôi ít may mắn, tôi sẽ mang kem của nhà hàng Seren cho anh."

Sau khi gấp lại con hạc giấy, Klein tiến vào trong căn phòng kia, lên giường nằm, mượn giấc ngủ để hồi phục linh tính.

Trong giấc mơ tràn ngập sương mù, anh nhìn thấy rất nhiều con rắn nhỏ ngắn màu bạc, chúng hợp thành một câu đáp:

"Năm cốc!"

"Không thành vấn đề!" Klein mỉm cười đồng ý.

Chớp mắt tiếp theo, anh đã tỉnh lại.

Sau khi xoay người ngồi dậy, Klein lại giơ tay phải ra liên tục bắt vào hư không mười lần.

Nhưng vẫn thất bại như trước!

"Có may mắn cũng không được... Độ khó rất cao..." Klein theo bản năng muốn dùng ngón tay gõ lên mép giường, nhưng chớp mắt đã kiềm chế được, đây là động tác theo thói quen khi anh ở phía trên sương mù xám, không thích hợp đưa vào thế giới hiện thực.

Đi qua đi lại trong phòng hồi lâu, nghiêm túc suy nghĩ đủ loại liên hệ, cuối cùng Klein rời khỏi phòng ngủ, để mặc tế đàn bên ngoài còn chưa được thu dọn, mang một món vật phẩm về thế giới hiện thực.

Đó là một quyển sách cổ xưa được đóng bằng da dê, có bìa màu nâu thẫm.

"Grossel du ký".

Klein cầm lấy bản du ký này, hít sâu một hơi, nhắm hờ hai mắt, giống như đang cảm ứng gì đó.

Sau đó anh chậm rãi giơ tay phải ra, khẽ bắt vào hư không.

Thất bại.

Lại bắt một lần nữa.

Vẫn thất bại.

Sau năm sáu lần thất bại liên tục, động tác của Klein càng thêm chậm, giống như muốn lấy một viên than trong bếp lò cháy đỏ.

Đột nhiên, cơ thịt trên cánh tay anh chợt căng lên, động tác kéo về sau vô cùng cẩn thận.

Tay phải của anh cũng theo đó chậm rãi thu về, kéo ra một chiếc bút lông chim phong cách cổ xưa, màu hơi ảm đạm.

Đây là thứ rơi bên cạnh thi thể của Ince Zangwill ở quảng trường Phục Sinh, phía Bắc thành phố Bonkukwa, Tây Nam đại lục.

Chính là "0-08" mà anh trai Amon đã nhặt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro