Chương 203: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người Audrey dưới tháp cao nhìn thấy cảnh ấy, giống hệt như đang thưởng thức một tiết mục ảo thuật cỡ lớn, nhất thời không ai phản ứng kịp đây là chuyện gì.

Vài giây sau, quảng trường bắt đầu hỗn loạn, những tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, đội vệ binh của quốc vương chạy thẳng lên tháp cao.

Thành viên nội các và các quý tộc thượng viện hoặc tìm nơi để trốn, hoặc cố lấy dũng khí đi theo vệ binh, kiểm tra hiện trường.

Audrey nhìn đến ngây ra, nhưng không bất ngờ lắm, chỉ cảm thấy không đủ chân thực.

Người và việc mà ngài "Thế giới" để tâm chú ý cũng có nghĩa là đang nằm trong sự theo dõi của ngài "Kẻ Khờ", mà mục đích ngài "Kẻ Khờ" muốn đạt được, thì từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại.

Đây là ý chí của thần linh.

Trên quảng trường thị chính trong nội thành Backlund, đám người Melissa, Benson cũng nghe thấy tiếng nổ lớn, sau đó phát hiện tiếng diễn thuyết của quốc vương đột nhiên im bặt.

Qua một hồi yên tĩnh, mọi người chợt xôn xao, ghé đầu ghé tai khẽ thì thầm.

Nỗi hoảng hốt về tương lai chưa biết dần dần chiếm cứ tâm linh họ.

..........

Trong "Di tích số 1", ngoại ô Backlund.

Thần trí của George III đã trở nên cực kỳ mơ hồ, chỉ cảm thấy trong cơ thể khó mà chống chọi nổi, ý thức điên cuồng cực đoan bốc lên như núi lửa phun trào, cơ thể đã biến đổi này vặn vẹo mọi thứ xung quanh.

Trong sự mơ hồ, ông ta nhìn thấy một ngai vàng màu đen rất lớn, thấy mình ngồi lên đó, đội mũ miện hoàng đế, ngạo nghễ nhìn xuống hiện thực, thống trị vạn dân, ngang hàng với các thần.

Ông ta giơ tay ra định nắm lấy tương lai này, nhưng những lời nguyền rủa không đếm xuể và những đợt tấn công liên tiếp không biết đến từ nơi nào đang rơi xuống người mình, khiến ông ta không thể chạm đến.

"Không..."

Bàn tay đã được George III hư ảo hóa thành quy tắc dừng lại giữa không trung, ý thức hoàn toàn bị xé nát, cơ thể hoàn toàn biến dị.

Trissy đã sụp xuống thành một bãi máu thịt được vô số sợi tóc hình rắn thô dài vây quanh, bao trùm toàn bộ mảng bóng đen trật tự này.

Uỳnh!

Bên ngoài "Di tích số 1", núi rừng chợt sụt lún vào bên trong, làm bốc lên một lượng lớn tro bụi, chúng tràn ngập trong không trung, giống hệt như khói mù đậm đặc.

Ầm!

Khu vực này chợt xuất hiện một cái hố sâu rất lớn, thông thẳng ra sông Torquack, khiến nước sông chảy cuồn cuộn vào.

Uỳnh!

Bầu trời đột nhiên âm u, bão tố khủng khiếp vô tận ẩn giấu bên trong nhanh chóng bao phủ nơi này.

Trên ngọn núi xa hơn, hai bóng người đang đứng nhìn cảnh tượng này, nhất thời không ai lên tiếng.

Một là "Ma nữ bất lão" Catherine mặc áo dài trắng thuần khiết, một là ác linh "Hồng Thiên Sứ" đội mũ trùm, sắc mặt nhợt nhạt như không có máu.

Hai giây sau, "Thánh nữ trắng" Catherine mới khẽ thở dài nói:

"Sở dĩ chúng tôi muốn tìm cô ta về, là vì Nguyên Sơ nói với chúng tôi rằng, cô ta có khuynh hướng tự diệt rất mạnh."

Ác linh "Hồng Thiên Sứ" im lặng nghe xong, vẻ mặt hơi nhăn nhó một chút:

"Ta biết ai đã quấy nhiễu lời hồi đáp của ta rồi."

Catherine nghĩ tới một đáp án, nhưng không khẳng định lắm, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Ác linh "Hồng Tư Tế" thong thả nói ra một từ:

"Đêm Đen."

Hắn dừng một chút để nén cảm xúc trong lòng xuống, bồi thêm một câu:

"Nếu không ta đã sớm tìm ra Trissy Chirk rồi."

Không đợi Catherine đáp lại, ác linh "Hồng Thiên Sứ" đã quay người trực tiếp rời đi.

..........

Trong một di tích khác, khi nhìn thấy lăng tẩm bí mật ầm ầm sụp xuống và tuôn ra từng mảng máu lớn, Klein chỉ lóe lên một tia vui mừng, rồi buộc phải chuyển sự chú ý đến tình cảnh của bản thân mình.

Nghi thức của George III thất bại, không thể trở thành "Hắc hoàng đế", tức là mục đích của anh đã hoàn thành, trọng điểm tiếp theo là trốn thoát như thế nào!

Giờ phút này, nhân lúc lăng tẩm bị sụp đổ gây ra ảnh hưởng khá lớn, Reinette Tinicole dựa vào giao hẹn với Klein, không dừng lại, tiến vào linh giới trước, trốn sâu vào bên trong.

Sức mạnh mà cô mượn từ bản thân trong quá khứ cũng đã sắp hết!

Việc duy trì hình ảnh của Thiên sứ Bí Ẩn có gương mặt xinh đẹp kia cũng đã đạt tới cực hạn của Klein, sau khi diễn hóa ra thế giới kỳ dị thì cô cũng tự biến mất.

Trong di tích đã đổ nát quá nửa, Klein một mình đối diện với cánh tay của "Thần nghiệt" Siea, Hermes đến từ niên đại xa xưa, hình chiếu của Đại đế Russell, hình chiếu của William Augustus I, hình chiếu của Thiên sứ ánh sáng, và những tiếng sấm sét không biết đang hướng về nơi nào, bất cứ kẻ địch nào cũng có thể dồn anh vào chỗ chết.

Mà anh triệu hồi hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử cấp bậc Thiên sứ không thể chỉ một hai, thậm chí ba bốn lần là có thể thành công.

Klein không do dự, để cả người biến thành hư ảo, định trốn vào trong lỗ hổng lịch sử.

Đúng lúc này, sương mù xám trong tầm nhìn của anh đột nhiên bốc lên một cơn lốc xoáy, do vô số con trùng trong suốt tạo thành, thò những sợi xúc tu trong suốt trơn nhẵn ra bốn phía.

Zarathu!

Bản thể của Zarathu xuất hiện!

Ông ta vẫn luôn ở trong lỗ hổng lịch sử đợi Klein!

Giờ phút này, hành động tiến vào lỗ hổng lịch sử của Klein không thể đảo ngược được nữa, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mình bị cơn lốc xoáy kia hút vào giữa!

Anh muốn búng ngón tay để đốt con hạc giấy khác, nhưng phát hiện không hề có ngọn lửa nào bốc lên.

Zarathu đã từng thăm dò một lần, hiểu biết rất rõ về con bài chưa lật của Klein, dựa vào sự áp chế của cấp bậc và quyền hành của Quỷ Bí, khiến anh không thể nào khống chế được lửa!

Ngoài ra, linh cảm trực giác của Klein còn nói cho anh biết, điểm cuối của "lữ hành" đã bị nối liền với một cơn lốc xoáy do những con trùng trong suốt kia tạo thành rồi.

Anh không thể trốn thoát, cũng không kịp triệu hồi ra quân cứu viện có đủ năng lực.

"Nhà bói toán" sẽ không trình diễn khi chưa chuẩn bị.

Cơn lốc xoáy do những con trùng trong suốt kia tạo thành chậm rãi xoay tròn, nghênh đón Klein "chủ động đến thăm", những sợi xúc tu trơn nhẵn trong suốt kia thò tới với tư thái không thể ngăn cản.

Chúng đang trườn về phía Klein, nhưng chỉ cuốn lấy một quyển sách xa xưa có bìa màu thẫm.

Bên ngoài bìa quyển sách này vẫn còn lưu lại một vệt máu tươi chưa hoàn toàn biến mất.

"Grossel du ký"!

Trong giây phút nguy hiểm đó, Klein đã chủ động cắn nát ngón tay mình, để máu nhỏ xuống bìa "Grossel du ký". Sau đó anh lập tức tiến vào thế giới trong sách, tạm thời thoát khỏi cạm bẫy trí mạng do Zarathu bày ra.

Vừa tiến vào thế giới trong sách, Klein đã lập tức đưa tay túm về phía trước, bắt được một con rối từng thuộc về mình trong một thời gian ngắn ngủi từ lỗ hổng lịch sử.

Hervin Rambis!

Klein từng thí nghiệm, ở trong sách cũng có thể triệu hồi ra được hình chiếu lịch sử chân chính, dù sao nó cũng thuộc về "Nguyên bảo", mà khẩn cẩu "Kẻ Khờ" ở thế giới trong sách cũng không bị trở ngại gì. Đương nhiên, nếu không được, thì Klein cũng có cách khác để giải quyết, đó chính là triệu hồi "Chính Nghĩa" Audrey tồn tại trong lịch sử của thế giới này!

Tóm lại, anh cần một người danh sách cao con đường "Khán Giả" dẫn anh tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể, tiến vào "Tòa thành kỳ tích" Livihed, tiến vào đại sảnh thành thật.

Việc này càng nhanh càng tốt, bởi vì Klein không thể nào biết được vị danh sách 1 Zarathu này có thể nắm giữ được bí mật của "Grossel du ký" trong vòng bao lâu, lại càng không rõ đối phương có đáp xuống thế giới trong sách hay không.

Anh chỉ có thể giành giật từng giây!

Hervin Rambis ôn hòa nho nhã, mặc âu phục, đeo nơ đỏ thẫm, vẻ mặt hơi cứng đờ, ông ta túm lấy Klein, trực tiếp tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể do vô số vệt sáng chồng chéo lên nhau tạo thành.

Dựa vào sức mạnh của "Bậc thầy thao túng", họ nhanh chóng xuyên qua, chỉ mất vài giây là đã đến "Tòa thành kỳ tích" Livihed, đi qua cổng đại sảnh thành thật.

Klein xóa bỏ hình chiếu của con rối Hervin Rambis, dựa vào cuồng phong nâng đỡ, "chạy nhanh" qua cửa chính.

Khi xuyên qua một vài bức bích họa có màu sắc tươi đẹp, giọng nói trong lòng anh vang vọng trong đại sảnh:

"Xác suất triệu hồi "0-08" ở trong này hẳn là quá cao..."

"Dùng nó để viết hoặc vẽ gì đó vào phần cuối của bức bích họa bên trái, có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực..."

"Thông qua sự sắp xếp của nó, để Zarathu xuất hiện sai lầm, còn mình thì tìm ra được con đường an toàn để trốn thoát..."

"Không, hay là để phân thân của Amon gia nhập vào trận hỗn chiến, dây dưa với Zarathu, việc này dễ thực hiện hơn..."

"Chẳng trách Nữ thần muốn câu "Amon" đến Backlund..."

"Bức bích họa bên phải đại diện cho thế giới trong sách, có thể dùng "0-08" vẽ ra một cánh cửa lớn tạm thời, cho mình một lối ra..."

Trong lúc "chạy nhanh", tay phải Klein không ngừng bắt vào hư không phía trước.

Năm lần, mười lần, hai mươi lần, sau khi Klein mượn sức mạnh của bản thân từ trong quá khứ thêm lần nữa, thì tay phải của anh rốt cuộc cũng trĩu xuống, kéo ra một chiếc bút lông chim cổ điển có màu hơi ảm đạm.

"0-08"!

Giây tiếp theo, Klein đã đến trước cây cột khổng lồ chỉ có một nửa, không biết bao nhiêu người mới ôm xuể.

Ngai vàng thuộc về "Rồng Không tưởng" Angelweed này mang theo cảm giác tang thương của thời gian một cách rõ rệt.

Klein đi vòng qua cột đá, đi tới phần cuối bức bích họa, anh cầm chiếc bút lông chim "0-08" này lên, định hạ bút viết.

Lúc trước anh không dám thí nghiệm sử dụng "0-08" ở nơi này thì sẽ xảy ra chuyện gì, sợ rằng chuyện phát sinh ngoài ý muốn quá lớn, kinh động đến anh trai của Amon, khiến mưu đồ ngăn cản George III trở thành "Hắc hoàng đế" của mình bị phát hiện.

Mà giờ phút này, anh không cần phải lo đến việc này nữa, có thể toàn tâm toàn ý biên soạn diễn biến mà mình cần.

Đột nhiên, "0-08" sắp bắt đầu viết xuống thì lại biến mất, còn chưa đạt đến giới hạn duy trì!

'Sao lại thế này...' Klein kinh ngạc trong lòng.

Anh chợt phát hiện, đại sảnh thành thực này không còn phóng đại những lời trong lòng ra ngoài nữa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Linh cảm của Klein chợt dao động, anh chậm rãi quay người lại, chỉ thấy cây cột đá tang thương kia không biết từ khi nào đã biến thành một giá chữ thập cao hơn trăm mét.

Phía trước giá chữ thập có một bóng người lờ mờ đứng đó, trên lưng mang theo tất cả, thương xót nhìn chăm chú vào chúng sinh.

Bên trong đại sảnh thành thật, còn có thêm từng hàng ghế dựa màu đen, nhưng chỉ có một người cầu nguyện.

Người cầu nguyện này đang nhắm hai mắt lại, ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, mặc áo dài màu trắng đơn giản, để một chòm râu màu vàng nhạt che khuất nửa gương mặt, hai tay đan nhau đặt trước giá chữ thập bằng bạc đeo trên ngực, vẻ mặt ấm áp mà bình yên.

Adam.

Vua Thiên Sứ Adam, hội trưởng Hội ẩn sĩ hoàng hôn.

Klein không hề biết hắn đã đến từ bao giờ.

Lúc này Adam ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt sáng trong như trẻ nhỏ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, bình thản hỏi:

"George III ngã xuống, Loen bị thiệt hại nặng nề, Intis không bàng quan nữa, quyết định nhân cơ hội này phát động cuộc chiến tranh, trận đại chiến này bắt đầu thực sự càn quét toàn bộ thế giới."

"Kết cục như vậy, anh chấp nhận sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro