Chương 204: Chạy như điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy trong "Đại sảnh thành thật" không có thứ gọi là nhiệt độ, nhưng Klein lại cảm thấy lúc thì lạnh lẽo, lúc thì khô nóng, có tâm thế muốn biện bạch vài câu cho bản thân, nhưng há miệng ra lại không biết nên nói cái gì.

Sau khi lặng lẽ nhìn vào đôi con ngươi trong trẻo đến mức có thể phản chiếu hình bóng của mình kia vài giây, Klein mở miệng với vẻ gian nan:

"Tôi chấp nhận..."

"Nhưng sau đó tôi sẽ cố gắng giảm bớt thiệt hại do chiến tranh mang lại, chỉ cần tôi còn sống."

Anh dừng một chút, lại trầm giọng hỏi:

"Đây là cái giá để ngài đánh dấu giúp tôi?"

"Trước kia có một vị tu sĩ khổ hạnh nói ra tên thật của ngài ở trong này, sau đó ngài đã chú ý đến bản du ký, và âm thầm bố trí mọi thứ?"

Adam mặc áo dài màu trắng đơn giản không đáp lại, đi từng bước về phía bích họa bên trái, đứng trước mặt một bức, hơi ngẩng đầu lặng im thưởng thức.

Trên bức bích họa này vẽ một quyển sánh được đóng bằng da dê, nó bay lên đám mây, tiến vào trong bầu trời sao, rồi rơi vào một móng vuốt khổng lồ.

Nhìn một hồi, Adam cất giọng ấm áp nói:

"Anh có thể đi rồi."

Klein nhất thời cảm thấy mình gặp phải sự bài xích chung của "Đại sảnh thành thực", "Tòa thành kỳ tích" và biển lớn tiềm thức tập thể trong thế giới sách, không tự chủ được mà khẽ bay lên, hướng ra phía ngoài.

Trong quá trình này, anh thấy Adam lại quay về hàng ghế dựa màu đen trên cùng, nắm lấy mặt giá chữ thập bằng bạc đeo trên cổ, nhắm hai mắt lại, thành kính cầu nguyện bóng dáng hư ảo khổng lồ kia.

Bên ngoài biển lớn tiềm thức tập thể, một cánh cửa lớn hư ảo im hơi lặng tiếng xuất hiện, đứng sừng sững giữa không trung, nối thẳng ra phía ngoài.

Thế giới trong sách cũng bắt đầu bài xích Klein, "ép" anh ra phía cửa lớn đang mở kia.

Chỉ chớp mắt, Klein đã quay về thế giới hiện thực, ở phía trước sương mù xám trắng, ở trong trạng thái sắp tiến vào lỗ hổng lịch sử.

Nhưng điểm khác so với vừa rồi là, anh không còn bị cơn lốc xoáy do vô số con trùng trong suốt tạo thành vây lấy nữa, mà "Grossel du ký" đang bị từng sợi xúc tu vô hình trơn nhẵn cuốn lấy khẽ rung lên một cái rồi biến mất khỏi hư không.

Không màng đến chuyện tiếc nuối, trong lúc suy nghĩ nhanh xoay chuyển, Klein gần như đưa ra sự lựa chọn theo bản năng.

Anh từ một hướng khác nhảy vào trong sương mù xám trắng, trốn vào một đốm sáng vỡ vụn, đây cũng chính là lỗ hổng lịch sử.

Giây tiếp theo, Klein bắt đầu hối hận, bởi vì những sợi xúc tu trơn nhẵn đáng sợ của Zarathu trong sương mù xám trắng có thể kéo dài đến tận đây, vô số con trùng trong suốt kia không tạo thành lốc xoáy nữa, mà đổ ập xuống thành thủy triều, xô mạnh về phía anh.

Không ngờ Zarathu có thể chiến đấu trong lỗ hổng lịch sử!

Đây là sự áp chế của người địa vị cao dành cho người địa vị thấp cùng con đường!

Người am hiểu cách đối phó với Bán Thần con đường "Nhà bói toán" nhất sẽ luôn là Bán Thần cùng con đường có danh sách cao hơn hắn.

Klein không hề do dự, hành động giống như lúc tấn thăng, "chạy nhanh" vào trong từng đốm sáng, trốn vào sâu bên trong màn sương mù lịch sử.

Lăng tẩm bí mật bị sụp đổ, Backlund gặp tập kích, thảm án sương mù Backlund... từng vụ việc nối tiếp nhau bay vút về phía sau, nhưng dự cảm nguy hiểm trong lòng Klein không hề giảm đi, thậm chí còn mạnh hơn khá nhiều.

Anh thậm chí còn "nhìn thấy" bóng đen đậm đặc ngày càng đến gần, bắt đầu bao trùm lên mình.

Đây là cơn thủy triều do những xúc tu trơn nhẵn và bầy trùng trong suốt tạo thành!

Klein liều mạng chạy trốn, trong lòng không ngừng dùng tiếng Cự nhân tụng niệm tôn danh "Nữ Thần Đêm Đen", hi vọng Nữ thần có thể đến cứu viện, đây là việc duy nhất mà anh đủ sức làm vào lúc này, và cũng là sự tồn tại duy nhất có khả năng cứu được anh.

Đương nhiên, nếu anh biết tôn danh của Amon thì chắc chắn cũng sẽ thử chủ động trêu chọc vị "Kẻ nghịch thần" này.

Phải khuấy đục cục diện này, thì anh mới có khả năng sống sót.

Russell xưng đế, máy hơi nước cải tiến, Trận chiến lời thề, chiến tranh Hoa Hồng Trắng và cuộc chiến tranh hai mươi năm... lần lượt hiện lên, Klein phát hiện phần thân thể bị bóng đen "bao trùm" của mình ngày càng nhiều, ý thức cũng dần chậm lại, có cảm giác như bị thao túng "Dây linh thể".

Đúng lúc này, trong các loại đốm sáng của màn sương mù xám trắng đột nhiên có rất nhiều con chó Forgan chạy ra.

Cả người chúng bao phủ lông đen ngắn, hốc mắt bốc lên hai ngọn lửa đỏ thẫm, khóe miệng kéo dài đến tận sau đầu.

Những "Người trông coi Nguyên bảo" giống như đàn quái vật này chạy lướt qua Klein, phóng thẳng về phía sau anh.

Ý thức của Klein nhất thời lấy lại tỉnh táo.

'Khốn khiếp!' Anh tự mắng mình một câu, hốc mắt ửng đỏ, tầm mắt hơi lờ mờ, nhưng anh vẫn tiếp tục "chạy như điên", từ "Kỷ thứ năm" chạy về "Kỷ thứ tư", từ "Kỷ thứ tư" chạy về "Kỷ thứ ba".

Bóng đen hệt như thủy triều sau lưng anh tạm dừng trong vài giây ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục chồm về phía Klein như chưa từng phát sinh chuyện gì, bao phủ tất cả những lỗ hổng lịch sử mà anh từng đi qua.

Klein không hề tiếc linh tính, liều mạng dựa vào sức mạnh của bản thân mà thắp lên những đốm sáng trong sương mù lịch sử, chân vẫn tiếp tục "chạy" đi, từ "Kỷ thứ ba" đến "Kỷ thứ hai". Cuối cùng anh chạy tới một mảnh vỡ ánh sáng lẻ loi, xung quanh là rừng rậm héo úa tàn tạ, và hai huyệt mộ cỡ bình thường.

Đây chính là đoạn lịch sử mai táng cha mẹ của Vua Cự Nhân Olmir.

Mà "thủy triều" do bản thể của Zarathu biến thành, dường như không biết về phần quá khứ này, không biết đang dừng lại ở thời đại nào, không thể tiếp tục đuổi tới.

Lúc này, linh tính của Klein đã sắp khô cạn, mà trong sương mù lịch sử, chỉ có thể mượn sức mạnh từ lỗ hổng mà mình đang ở, rất hiển nhiên, nơi này không có quá khứ của anh.

Mà đợi đến khi linh tính hao hết, anh buộc phải thoát khỏi sương mù lịch sử, quay về thế giới hiện thực, đến lúc đó, sẽ phải đối đầu trực diện với Zarathu.

'Phù...' Klein thở hắt ra, rút một con hạc giấy khác, búng tay đốt cháy nó.

Nhưng, anh đợi đến mấy giây cũng không thấy "Con rắn vận mệnh" Will Oncetin xuất hiện.

'Trong lỗ hổng lịch sử không thể nào dùng hạc giấy bình thường để liên lạc với Will... Sao Amon còn chưa xuất hiện...' Trong lúc suy nghĩ lóe lên trong đầu, Klein chỉ có thể tiếp tục dùng tiếng Cự nhân để tụng niệm:

"Nữ Thần Đêm Đen cao quý hơn cả bầu trời sao, xa xưa hơn cả vĩnh hằng, ngài là chúa tể của sắc đỏ, mẹ của Bí Ẩn, cũng là nữ hoàng của tai ách và nỗi sợ hãi, chúa của giấc ngủ an lành và sự yên tĩnh..."

Sau khi cố gắng thêm vài giây, Klein đột nhiên nhận được một linh cảm, thế là không hề do dự thoát khỏi sương mù lịch sử, quay về thế giới hiện thực.

Bóng dáng anh nhanh chóng phác họa ra, "Dây linh thể" đã bay lên không trung, bị một xúc tu trơn nhẵn trong suốt quấn lấy.

Mà đúng lúc này đối diện anh lại hiện ra một bóng người.

Đó là thủ lĩnh tu sĩ khổ hạnh mặc áo dài bằng vải gai, hai chân đeo xích, Arianna.

Dựa theo năng lực của Klein, hình chiếu lịch sử cấp Thiên sứ mà anh triệu hồi ra lúc này chắc chắn đã biến mất, cho nên người vừa đến chính là bản thể.

Vị viện trưởng Tu Đạo Viện Đêm Đen này liếc nhìn Klein một cái, chớp mắt đã giúp anh biến mất khỏi xúc tu của Zarathu.

Klein tiến vào thế giới bí ẩn thuộc về Arianna, nơi này nằm trong đêm tối, là Tu Đạo Viện đứng sừng sững giữa những tòa kiến trúc cổ xưa, giữa không trung có một vầng trăng tròn đỏ rực mà thuần khiết.

Căn cứ vào kinh nghiệm hợp tác lúc trước, Klein lập tức dùng "lữ hành", xuất hiện trong vầng trăng đỏ kia, thoát khỏi thế giới bí ẩn này từ một hướng khác.

Sau khi quay lại thế giới hiện thực, Klein đã kéo giãn một khoảng cách với Zarathu, vì thế không cần do dự lập tức dùng "Lữ hành", trực tiếp rời đi, mà Arianna ngăn trở Zarathu trong thời gian ngắn ngủi cũng thoát khỏi cuộc chiến theo sự biến đổi của trạng thái bí ẩn.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng sấm khủng khiếp vang lên, những sợi xúc tu trong suốt đang định tìm kiếm từ vị trí Klein biến mất chợt rụt lại, sau đó biến mất cùng với bản thể.

Klein "lữ hành" ra biển, không màng đến việc mượn sức mạnh của mình từ quá khứ, mà triệu hội ra một người giấy từ trong lỗ hổng lịch sử trước, rồi rung cổ tay lên.

Phần lớn vật phẩm mang theo bên người đã bị hư hại khi anh biến thành "Thẻ dấu trang", con rối Cunas và Enyuni cũng không biết đã đánh mất ở đâu. Đương nhiên, có lẽ họ đã bốc hơi sau khi bị Thiên sứ ánh sáng chiếu rọi rồi.

Phừng!

Người giấy bốc lên ngọn lửa đỏ thẫm, vọt lên thành Thiên sứ có tầng tầng lớp lớp cánh chim hư ảo, bao vây Klein ở bên trong, loại trừ dấu vết.

Sau đó, Klein lại mở "lữ hành", rời khỏi nơi này.

..........

Trong lăng tẩm bí mật ở quận Đông Chester, William Augustus I và "Nữ vương thần bí" Bernadette hoặc thông qua sự biến hóa của trật tự, hoặc mượn dùng lời tiên đoán của bản thân, đồng thời phát hiện ra George III đã ngã xuống.

"Nữ vương thần bí" không hề ngừng lại, cả người đột nhiên phân tách ra thành những bong bóng xà phòng khúc xạ ánh sáng, bay ra bốn phương tám hướng, rồi lần lượt vỡ tan.

William Augustus I không có tâm trạng cản đường đuổi theo, nhưng cũng không quá đau đớn.

..........

Sau khi lượn một vòng lớn, ba lần dùng "Cái ôm của Thiên sứ" tiêu trừ dấu vết, Klein mới lặng lẽ quay về Backlund, nơi có thể coi là an toàn nhất lúc này.

Anh không quay về căn nhà thuê lúc trước, mà tìm một khách sạn ở khu vực cầu Backlund, thuê một căn phòng.

Đương nhiên anh cũng không quên thay đổi diện mạo, chiều cao, đặc điểm và khí chất của bản thân.

Anh trở nên rất bình thường, rất phổ thông, không bị người khác chú ý.

Sau khi vào phòng, Klein cố nén nỗi mệt mỏi về tinh thần và các vết thương trên người, bắt đầu tụng niệm tôn danh hải thần Kavetula, chuẩn bị đi ngược bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám, dùng "Tầm mắt chân thật" và "Cái ôm của Thiên sứ" thực sự để xác nhận tình hình, loại bỏ tai họa ngầm.

'Cũng may Zarathu hẳn là đã ký khế ước với George III, không thể tùy ý rời khỏi lăng tẩm mình trông coi, nếu không, trong trận hỗn chiến vừa rồi, có lẽ mình đã biến thành con rối rồi... Sự xuất hiện của "Thần nghiệt" Siea nằm ngoài dự đoán của mình...' Klein khẽ thở ra, đi một bước ngược chiều kim đồng hồ, há miệng, dùng tiếng Trung niệm:

"Phúc sinh..."

Bỗng nhiên cơ thể Klein khẽ run lên, lời nói chợt ngừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Trong tầm mắt anh, trên chiếc ghế bên cạnh tấm gương toàn thân không biết từ bao giờ đã có thêm một bóng người, hắn có dáng người tầm trung, tuổi khá trẻ, mặc quần nỉ dài và áo jacket màu tối, là con lai giữa Loen và Balam.

Đây là con rối mà Klein đã đánh mất trước đó, "Người thắng cuộc" Enyuni.

Đối diện với đôi mắt đã không thể chuyển động của Klein, Enyuni mỉm cười nói:

"Đừng vứt con rối lung tung, sẽ bị theo dấu."

Vừa nói chuyện, hắn vừa chậm rãi đứng lên, lấy một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh từ trong túi áo ra, từ từ đeo nó lên mắt phải.

_Hết quyển 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro