Q6_Chương 1: Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khứa Amon doạ t hú hồn =))
–––––

Trong một phòng khách sạn khu vực cầu Backlund.

Klein ngoài suy nghĩ thuộc về mình, thì những cái khác đều không thể khống chế được nữa, ngay cả đôi mắt cũng khó di chuyển.

Anh biết, đây chính là "Ký sinh" ở cấp bậc sâu.

Mà trong trạng thái thế này, anh chỉ có thể sợ hãi và tuyệt vọng nhìn về phía trước, nhìn "Enyuni" đeo kính độc nhãn, tướng mạo biến thành dáng vẻ vốn có của Amon. Hắn mỉm cười, đi một bước ngược chiều kim đồng hồ, há miệng, dùng thứ tiếng Trung lưu loát đọc thầm:

"Phúc sinh huyền hoàng tiên tôn."

'... Hắn vừa đánh cắp suy nghĩ của mình, hay là khả năng nói tiếng Trung của mình... Hẳn là suy đoán đầu tiên, nếu không cũng không thể nào nắm giữ được nghi thức này...' Anh nhìn Amon mà đồng tử không thể phóng to, trong lòng vô cùng lo lắng.

Amon đeo kính độc nhãn dường như cảm nhận được cảm xúc của anh, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, mỉm cười, lại bước tiếp một bước ngược chiều kim đồng hồ, dùng tiếng Trung thì thầm:

"Phúc sinh huyền hoàng thiên quân."

Tiếp đó, "Kẻ nghịch thần" này cực kỳ thuần thục tiếp tục tiến hành nghi thức, đi một bước, hắn lại niệm một câu chú văn. Điều này khiến Klein cảm thấy mình như ngày càng chìm xuống đầm lầy tăm tối, không còn được nhìn thấy ánh rạng đông nữa.

"... Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn."

Khi Amon đi bước cuối cùng, đọc ra câu chú văn cuối cùng, trước mắt Klein chợt hiện lên sương mù xám vô biên vô hạn, bên tai thì vang lên những tiếng khẩn cầu chồng lặp lên nhau.

Không cần phải nghe kỹ, linh cảm anh vừa dao động đã biết được những thứ này đại diện cho điều gì.

Sau khi tấn thăng "Học giả cổ đại", anh đã bước đầu nắm trong tay "Nguyên bảo", bất kể là ai, có nắm được nghi thức chính xác và chú văn tương ứng hay không, nếu muốn tiến vào phía trên sương mù xám, đều phải được sự cho phép của anh!

'Từ chối!' Klein nhất thời vui vẻ trong lòng, hiện lên một suy nghĩ xác nhận.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, anh đã lập tức quên mất nó, chỉ đứng im ở đó như một bức tượng được tạc bằng đá.

Suy nghĩ từ chối của Klein đã bị Amon trộm đi.

"..." Klein một lần nữa cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, nhưng sương mù xám trắng trước mắt và tiếng cầu nguyện bên tai vẫn chưa hề biến mất.

'...' Klein đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đã hiểu đây là chuyện gì:

'Mình rõ rồi! Phải tự mình đi vào sương mù xám, thao túng "Nguyên bảo", đưa ra mệnh lệnh cho phép, thì Amon mới có thể tiến vào nơi đó! Không có sự lựa chọn ngầm đồng ý!'

Suy nghĩ này giống như một cọng rơm cứu mạng, Klein không chút do dự nắm lấy nó, để khiến mình không im hơi lặng tiếng rơi xuống làn nước lạnh lẽo, không ai hay biết.

Tuy anh vẫn chưa biết nên lợi dụng chuyện này thế nào, nhưng trực giác nói với anh rằng trong đây có lẽ sẽ giấu hi vọng duy nhất và khả năng nhỏ nhoi.

Lúc này, Amon không thử tiếp nữa, mà chuyển ánh mắt về phía Klein.

Hiển nhiên, hắn không thể thành công tiến vào "Nguyên bảo".

Vị "Thiên sứ thời gian" đang đeo một chiếc kính độc nhãn bên mắt phải này, vẻ mặt không có gì thay đổi, mỉm cười nói:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, ý tưởng tự cứu của ngài rất thú vị."

Amon đang dùng tiếng Loen tiêu chuẩn, nhưng mỗi một từ phát ra dường như có thể điều động được sức mạnh tự nhiên, khiến đầu óc Klein dường như phát ra từng vụ nổ nối tiếp nhau.

'... Sao hắn có thể khẳng định mình là "Kẻ Khờ", mà không phải là quyến giả của "Kẻ Khờ"...' Thể xác và tinh thần Klein vô cùng lạnh lẽo, hi vọng vừa hiện lên lại một lần nữa chìm nghỉm xuống đáy nước.

"Sao ta có thể khẳng định ư?" Amon cười khẩy một tiếng, kéo ghế dựa ngồi xuống, chỉ chiếc ghế đầu tròn đối diện: "Ngồi đi, không cần khách sáo."

Vừa dứt lời, Klein đã thân bất do kỷ, bước đến ngồi xuống chiếc ghế đầu tròn.

Amon nhìn quanh phòng một vòng, giơ một tay lên, trộm lấy chiếc mũ dạ tơ lụa của Klein, đội nó lên đỉnh đầu, khóe miệng mỉm cười:

"Anh cho rằng ta không biết nghi thức vừa rồi cuối cùng sẽ không thể thành công sao?"

""Nguyên bảo" mới phát sinh động tĩnh bao lâu, sao ta quên được chứ?"

"Ta chỉ muốn nhìn xem phản ứng của anh thôi, mà chuyện anh tuyệt vọng theo bản năng và từ chối theo bản năng rất thú vị. Nếu anh không tự xưng mình là "Kẻ Khờ", thì sao có thể có suy nghĩ tương tự chứ?"

"Ngài "Kẻ Khờ" thân mến, ta nói có đúng không?"

Trong quá trình đưa ra bốn câu hỏi liên tiếp, vẻ mặt Amon khá là vui sướng, hệt như thợ săn già bắt được đuôi cáo.

'... Bị đánh lừa...' Lúc này Klein mới ngộ ra vì sao đối phương lại không tỏ ra thất vọng chút nào.

Anh định phủ nhận theo bản năng, nhưng sau khi suy nghĩ nhanh chóng thay đổi trong đầu, anh chỉ trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, nói:

"Ngươi giết ta đi."

'Ồ... Mình có thể nói sao?' Klein vội vàng thử kiểm soát thân thể, nhưng hoàn toàn không làm được.

Giây tiếp theo, anh định tụng niệm tôn danh "Nữ Thần Đêm Đen", nhưng suy nghĩ này lập tức biến mất.

"Kẻ nghịch thần" Amon có gương mặt gầy gò đẩy chiếc kính độc nhãn lên, vẫn giữ nguyên trạng thái vô cùng phấn khởi vừa rồi, nói:

"Như vậy anh có thể sống lại trong "Nguyên bảo"?"

'... Đối thoại với tên này, quả là càng nói càng lộ nhiều sai sót...' Klein ngậm chặt miệng, không nói thêm nữa.

Amon thấy thế, mỉm cười lắc đầu:

"Không cần phải sợ hãi như vậy, thật ra giữa chúng ta không hề có mâu thuẫn nào không thể hòa giải."

'A...' Klein đang ngồi trên chiếc ghế đầu tròn hệt như một con rối, nghe vậy thì ngẩn ra một chút, nhưng không đáp lại.

Amon khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh, tiếp tục cười nói:

"Mâu thuẫn duy nhất của chúng ta chính là "Nguyên bảo"."

"Nhưng, anh thực sự hi vọng khi đeo trên lưng vận mệnh kia, thì không cần phải lo lắng vị chủ nhân ban đầu của "Nguyên bảo" sẽ sống lại trên người anh nữa sao?"

'...' Câu này đánh trúng vào điều mà Klein để ý nhất, khiến anh nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Amon kéo chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh xuống, không giục Klein trả lời, chỉ cười nói:

"Anh tặng "Nguyên bảo" lại cho ta, toàn bộ vấn đề đều sẽ được giải quyết."

"Như vậy, vị chủ nhân ban đầu của "Nguyên bảo" có sống lại hay không, có thể tiếp nhận được vận mệnh tương ứng hay không, người cần lo lắng là ta, chứ không phải anh."

"Hơn nữa, việc "Cửa" và Zarathu nhỏ đuổi giết, món quà của Đêm Đen, sự bố trí từ người anh em điên cuồng cố chấp của ta, đều sẽ do ta phiền não thay anh."

"Còn anh sẽ thoát khỏi tất cả, là một danh sách 3 thuộc về bản thân mình."

"À, vì sao ta lại muốn giết anh? Một danh sách 3 với ta mà nói có gì quan trọng chứ? Cho dù muốn lấy đặc tính, thì thứ này có cũng được không có cũng chẳng sao. Con mồi của ta là Pares, Zarathu nhỏ và "Cửa", những người khác thì chỉ đơn thuần dựa vào tâm trạng của ta mà thôi."

"Về phần tổ chức mà anh thành lập kia, ta cũng có thể thay anh tiếp tục duy trì, tổ chức này rất thú vị, rất có ý nghĩa."

"Nếu anh cho rằng cái giá này chưa đủ, ta có thể để anh trở thành quyến giả của ta. Haha, ở thành Bạch Ngân chẳng phải anh không giả vờ làm "Kẻ Khờ" thì cũng chính là "Thiên sứ thời gian" Amon sao? Sau này có thể biến chuyện ấy thành sự thật, ta sẽ dẫn dắt họ thoát khỏi "Vùng đất bị thần bỏ rơi", nhìn thấy ánh sáng bên ngoài."

"Đến lúc đó, anh còn có thể tấn thăng danh sách 2, trở thành Thiên sứ."

'... Việc này... Làm thế quả thực là tiếp quản toàn bộ khó khăn và phiền não của mình, chỉ còn lại toàn lợi ích...' Đối với Klein không quá tham vọng trở thành Chân thần và nắm trong tay "Nguyên bảo", nghe được những lời này của Amon, tim anh đập liên hồi, nếu không phải đã sớm biết Amon là kẻ lừa gạt đỉnh cao, thì anh cũng muốn lập tức đồng ý. Nhưng cuối cùng Klein vẫn lên tiếng với vẻ mặt điềm tĩnh:

"Ngươi giết ta đi."

"Ngươi chỉ biết nói một câu này thôi sao?" Amon không tức giận, khá hứng thú nhìn Klein.

Đối với hắn mà nói, đây là một chuyện rất hay ho, trong quá trình gặp phải khó khăn là điều đương nhiên, chúng sẽ chỉ khiến niềm vui sướng càng thêm trọn vẹn sau khi thành công mà thôi.

'Mình chỉ là một cái máy nhắc lại vô tình...' Klein dựa vào lẩm bẩm để giảm bớt nỗi tuyệt vọng và bi quan trong lòng, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Sao ngươi biết thành Bạch Ngân cho rằng "Kẻ Khờ" chính là ngươi?"

Anh không dám nói thành Bạch Ngân vẫn đang nghi ngờ "Kẻ Khờ" là thần linh mà hiện giờ Amon đang sùng bái, sợ chọc giận đối phương.

Đương nhiên, nếu Amon là cái loại chỉ vì câu nói này mà nổi giận đến mức mất cả chỉ số thông minh, thì Klein chắc chắn sẽ thử một chút, bởi vì hiện giờ anh cũng đang nghi ngờ, sau khi bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", chết lần này xong mình sẽ sống lại ở phía trên sương mù xám hay không. Nhưng đáng tiếc, Amon không phải Vua Thiên Sứ con đường "Gió bão", mà là "Thần dối trá" ngay cả Chân thần ở kỷ thứ tư cũng phải đau đầu.

Amon bật cười một tiếng rồi nói:

"Anh cho rằng ta chỉ có hai phân thân ở thành Bạch Ngân thôi sao? Nếu đã có "Kẻ Khờ" là anh và "Người Treo Ngược" kia nhúng tay vào, thì ta rất vui lòng im lặng đứng ngoài xem."

'... Thành Bạch Ngân còn có cả phân thân của Amon... Ký sinh ở chỗ ai đó... Ừm, thành viên của tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân lúc đó chưa bị "ký sinh", điều này hẳn có thể xác định...' Tinh thần Klein chợt căng thẳng hơn rất nhiều, cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên. Bởi vì Leonard từng nói với anh rằng đã nhìn thấy một Amon thì tương đương với việc xung quanh cũng có một đống Amon đang ẩn nấp, chứ không phải chỉ một hai phân thân.

Không nghĩ thêm nữa, Klein cố gắng tìm về thế chủ động, dùng nó để tạo ra cơ hội:

"Ngươi không trực tiếp cướp lấy vận mệnh của ta, là vì hiện giờ ngươi không thể gánh vác?"

Amon thản nhiên gật đầu:

"Đúng vậy, cho nên ta muốn đạt thành giao dịch với anh trong hòa bình."

"Nhưng anh đã từ chối, vậy thì ta chỉ có thể đưa anh đến gặp bản thể của ta. Đến một nơi an toàn, sau đó lấy vận mệnh của anh. Bấy giờ, kết cục của anh sẽ không còn tốt đẹp như ta vừa nói đâu."

Lúc nói chuyện, người đàn ông tóc đen, mắt đen, trán rộng, gương mặt gầy gò này chậm rãi đứng lên, đi ra cửa. Klein cũng đứng lên theo, đi ở đằng sau, hệt như một con rối.

Lúc Amon giơ tay mở cửa, đột nhiên nghĩ tới một nghi vấn, ấn chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh một cái, nghiêng người nhìn về phía Klein:

"Câu tôn danh thứ tư "Học giả cổ đại" của anh là gì?"

Trong thần bí học, tôn danh ứng với mỗi một sự tồn tại không phải là quá nghiêm khắc, chỉ cần có thể sử dụng cách thức chính xác và miêu tả nhất định, thu hẹp phạm vi giới hạn đến mức không thể mang theo ý nghĩa khác, thì đều có thể chỉ dẫn đến sự tồn tại bí ẩn tương ứng kia. Đây cũng chính là nguyên nhân mà một vài tín đồ tà giáo không hiểu gì về thần bí học, biên soạn lung tung ra một vài tôn danh, nhưng vẫn có thể nhận được lời hồi đáp.

Đương nhiên, nếu không phải là tôn danh do bản thân sự tồn tại bí ẩn đưa ra, thì không thể hưởng thụ được đãi ngộ "tự động hồi đáp", có thể thiết lập mối liên hệ hay không còn phải xem sự tồn tại kia có cảm thấy hứng thú với người khẩn cầu hay không.

Lúc trước Amon lợi dụng sự hiểu biết của bản thân đối với "Học giả cổ đại" và Germand Sparrow, thông qua năng lực "Học giả giải mã" danh sách 7 con đường "Kẻ trộm" để tái hiện ra tôn danh đầy đủ có thể chỉ dẫn chính xác đến Germand Sparrow, nhưng lại không thử cầu nguyện, lợi dụng "tự động hồi đáp" để thiết lập liên hệ, phong tỏa vị trí đối phương, chính là vì trực giác thần tính của hắn nói cho hắn biết câu thứ tư có vấn đề, chắc chắn sẽ thất bại.

Trong đầu Klein lập tức hiện lên câu tôn danh thứ tư một cách chính xác theo bản năng, nhưng không định nói cho đối phương.

Đúng lúc này, Amon há miệng ra, đọc lại suy nghĩ vừa rồi của anh:

"Người bảo hộ cho ảo thuật và vở kịch Backlund..."

Sau khi vị "Thiên sứ thời gian", "Kẻ nghịch thần" này đọc xong, chợt im lặng vài giây.

Tiếp đó hắn mỉm cười rất vui vẻ.

Đợi đến khi cười xong, Amon đẩy chiếc kính độc nhãn lên, nói:

"Thẳng thắn mà nói, câu này rất thú vị."

"Anh thật sự không suy xét đến việc làm quyến giả của ta?"

Klein há hốc mồm, vẫn là đáp án quen thuộc kia:

"Ngươi giết ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro