Chương 2: Sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được câu trả lời của Klein, Amon mỉm cười lắc đầu, giơ tay đẩy cửa phòng ra, thuận miệng hỏi:

"Sao anh lại nghĩ đến loại tôn danh này?"

"Nếu đã có liên hệ nhất định với bản thân, lại sợ bị người khác lợi dụng tự động hồi đáp lời cầu nguyện để phong tỏa vị trí, tôn danh như thế cũng không nhiều." Thấy đã bị bại lộ, Klein cũng không cần phải giấu diếm, hơn nữa, anh còn hi vọng thông qua cách đối thoại để nắm bắt cơ hội có khả năng.

Cùng lúc đó, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ, xem nên tự cứu như thế nào:

"Mình bị "Ký sinh" mức độ sâu, hễ có suy nghĩ gì bất lợi cho Amon là dễ dàng bị cảm ứng và nhận ra..."

"Hôm nay là thứ bảy, sắp đến thứ hai rồi. Nếu "Kẻ Khờ" không báo trước đã bỏ lỡ buổi tụ hội Tarot, các thành viên khác tất nhiên sẽ sợ hãi, lo lắng, nghi hoặc. Về phương diện này, người nắm giữ cách liên lạc với "Thế giới" chắc chắn sẽ thử triệu hồi tín sứ, hỏi nguyên nhân. Mà tiểu thư tín sứ một khi đến gần mình, có thể phát hiện ra sự tồn tại của Amon, sau đó có thể dùng bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" lấy lại trạng thái mạnh nhất. Cô ấy có thực lực của Thiên sứ hoàn chỉnh rất có khả năng sẽ cứu được mình từ chỗ phân thân của Amon..."

"Điều quan trọng nhất hiện giờ là mình phải chống đỡ được tiếp, "sống" qua hai ngày này!"

"Đúng rồi, nếu hiện giờ Amon không thể đánh cắp được vận mệnh của mình, thì vừa rồi vì sao lại phải thử giao dịch trong hòa bình? Cho dù mình đồng ý, cũng không dám để mình bước vào phía trên sương mù xám rồi mới cho phép. Như vậy có nghĩa là mình đã thoát khỏi khống chế, có thể mượn dùng năng lực tịnh hóa hữu hiệu của "Nguyên bảo" để đánh trả "Kẻ ký sinh"..."

"Chẳng lẽ bản thân sự "đồng ý" chính là một chốt mở, không cần đến quá trình tiếp theo nữa?"

"Amon cố ý không nhắc đến điểm ấy..."

"Quả nhiên là đang lừa mình!"

Klein nắm được một tia rạng đông, quyết định gắng sức kéo dài thêm hai hôm, điểm Amon chú ý vẫn là tôn danh khiến người và Thiên sứ đều không ngờ đến kia.

Hắn vừa đi vào phòng, vừa nắm cằm mình nói:

"Anh từng bảo hộ ảo thuật và vở kịch Backlund sao?"

'Mình từng bảo vệ một vị "Bậc thầy ảo thuật"...' Klein đã có tính toán, phối hợp hơn vừa rồi khá nhiều, đáp lại ngắn gọn:

"Bản thân ta chính là một "Nhà ảo thuật", từng "biểu diễn" rất nhiều lần ở Backlund."

Amon đeo kính độc nhãn, gật đầu:

"Miễn cưỡng thành lập."

Hắn rời khỏi phòng khách sạn, đi xuống cầu thang ra đến đường cái, Klein giống hệt một người hầu, theo ở phía sau, động tác không có chút bất thường nào.

Amon nhìn thoáng qua xung quanh, ấn kính độc nhẫn của mình, thở dài cười nói:

"Thật sự khiến ta tiếc nuối."

"Tiếc nuối cái gì?" Klein hơi khó hiểu hỏi.

'Ta đã bị ngươi bắt rồi, ngươi còn cái gì tiếc nuối nữa?'

Amon giữ mũ dạ tơ lụa trên đỉnh đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười vừa rồi:

"Anh có thể đoán xem, nếu đoán trúng, ta có thể cho anh có kết cục tốt hơn chút."

Klein vốn không tin lời hứa hẹn, để không bị lừa ra nhiều bí mật hơn, trực tiếp lắc đầu nói:

"Đoán không trúng."

"Vô vị." Amon đưa ra lời đánh giá ngắn gọn, tay phải nắm lại khẽ gõ lên mắt kính của mình.

Người đi đường, cây cối hai bên, chim sẻ trên nóc nhà, chuột trong bùn lầy và đủ loại sinh vật không nhìn thấy sống trong không khí, trong người chúng đều có một bóng dáng hư ảo giống loài sâu bay ra, tụ tập về phía Amon.

Cấp bậc người con trai của thần này nhất thời tăng lên cấp bậc Thiên sứ.

Mà Klein lại nâng tay trái lên, chiếc găng tay da người chợt trở nên trong suốt.

Hành động này là đang mở "lữ hành".

Klein giờ phút này, trong quần áo chỉ còn có "Đói khát ngọ nguậy" là thật, còn lại đều là do anh dùng năng lực của chiếc găng tay "Người không mặt", dùng máu thịt làm nguyên liệu để biến ra.

'...' Thấy "Lữ hành" sắp bắt đầu, Klein ngẩn ra một chút, thốt lên:

"Vì sao không "lữ hành" ở trong phòng?"

Klein đã đoán trước Amon sẽ đưa mình rời khỏi Backlund, dù sao đây cũng là một nơi mà ngay cả một vị Vua Thiên Sứ cũng phải kiêng dè, nhưng Klein không hiểu vì sao đối phương lại mở cửa một cách bình thường, xuống cầu thang, ra khỏi khách sạn.

Con mắt phía sau kính độc nhãn của Amon liếc nhìn Klein một cái, khóe miệng thong thả nhếch lên:

"Ta đã từng trả lời anh, thực sự là tiếc nuối, thế mà anh lại không cầu viện Pares."

Trên mặt vị "Thiên sứ thời gian" này rõ ràng mang theo ý cười, nhưng đôi mắt đen lại không hề có chút cảm xúc nào, ánh nhìn của hắn khiến Klein rét lạnh cả người.

'Hắn, hắn xác định mình và Pares Zoroaster có quan hệ... Bởi vì chuyện lần trước? Không, ngừng lại!' Klein thử dùng minh tưởng, cố gắng khống chế bản thân không nghĩ nhiều, đỡ bị Amon đánh cắp mất suy nghĩ trong đầu,
Amon cũng không để ý lắm, chỉ liếc mắt nhìn những người đang đi luống cuống trên đường, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt:

"Chỉ có thể đợi đến lần sau, việc quan trọng nhất lúc này chính là đưa anh đến chỗ kia."

Vừa nói chuyện, bóng dáng của Klein và Amon đồng thời trở nên trong suốt, biến mất trước cửa khách sạn, mà tất cả người qua lại đều không cảm thấy có gì bất thường.

Xuyên qua linh giới có vô số sinh vật khó mà miêu tả hình thể cùng đủ loại mảng màu nồng đậm chồng chéo lên nhau, Klein và Amon xuất hiện trên một mặt biển mênh mông.

Dưới chân họ có một khe nứt rất lớn, nước biển xanh thẳm bị chặn lại, hệt như một thác nước chảy vuông góc, đổ thẳng xuống mảng "u ám" không thấy đáy phía dưới, lại vĩnh viễn không thể lấp đầy.

Đây là cửa vào di tích thần chiến.

Trong Klein chợt dao động, anh lên tiếng hỏi:

"Ngươi muốn dẫn ta đến "Vùng đất bị thần bỏ rơi"?"

Trên mắt kính độc nhãn của Amon đã phản chiếu hình ảnh "thác nước" khổng lồ kia, hắn khẽ gật đầu, dùng giọng nói tùy ý đáp:

"Đúng vậy, đến đó, cho dù là tín sứ của anh cũng không thể nào dựa vào liên hệ khế ước để cảm nhận được anh."

"Vùng đất bị thần bỏ rơi" và linh giới tồn tại một sự cách trở rõ ràng, chỉ có thể dựa vào "Nguyên bảo" mới nối liền được.

'... Amon biết tính toán của mình...' Klein cảm thấy ngọn lửa hi vọng vừa dấy lên chớp mắt đã bị hiện lực lạnh lùng dập tắt.

Anh tạm thời không tìm thấy cách khác để tự cứu.

Lúc này, Amon đang đứng giữa không trung tự nói một câu:

"Nếu không phải lăng tẩm của ta ở Backlund đã bị giáo hội Hơi Nước phá hủy, thì chúng ta có thể dùng "Vực sâu" làm ván cầu trực tiếp qua đó, không cần phải rắc rối thế này."

'...' Klein hơi chột dạ chuyển đề tài:

""Vực sâu" nối liền với "Vùng đất bị thần bỏ rơi"?"

"Không." Amon lắc đầu, vẻ mặt giãn ra: "Nhưng ta có thể lợi dụng một vài đặc tính của nó để đến bất cứ nơi đâu."

"Nghe nói trong "Vực sâu" đã xảy ra một vài thay đổi không tốt." Klein chợt nảy ra ý tưởng, hỏi dò.

Amon nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình:

"Anh cũng biết cơ à?"

"Ừm, ta từng muốn tới thăm dò "Vực sâu"." Klein không nói nhiều, sợ bị Vua Thiên Sứ con đường "Kẻ trộm" này phát hiện ra mình có thể đọc hiểu nhật ký Russell.

Lúc này, Amon đột nhiên bật cười:

"Anh, thăm dò "Vực sâu"?"

"Việc này có gì mà buồn cười?" Bản thân Klein cảm thấy rất hứng thú với việc "Vực sâu" đã xảy ra chuyện gì, nhân cơ hội phối hợp với Amon, định tìm hiểu nhiều hơn.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên có linh cảm mới:

'Dựa vào việc nói chuyện với Amon, nắm giữ nhiều bí ẩn lịch sử hơn, lặng lẽ tiêu hóa ma dược "Học giả cổ đại" với tốc độ cực nhanh, xem có thể nhân cơ hội này nắm giữ "Nguyên bảo" sâu sắc hơn hay không, từ đó thoát khỏi đường cùng trước mắt.'

Ý tưởng này chợt lóe lên, Klein vội vàng kiềm chế mình, không suy xét đến chuyện tương tự nữa.

Amon bật cười trước câu hỏi của anh:

"Anh đến "Vực sâu", giống như một món quà được đóng gói đẹp đẽ, chủ động đưa vào tay nhân thủ của nó."

"... "Mặt tối vũ trụ"?" Klein đầu tiên là cả kinh, chợt như có điều suy nghĩ, đưa ra suy đoán.

Amon gật đầu:

"Vốn là cổ thần còn sống duy nhất, quân vương ác ma Farbauti, hiện giờ, ha."

Amon cũng không nói hết, từ trong cuồng phong giữa không trung thả người nhảy về phía khe nứt khổng lồ lại hư ảo kia.

Klein theo đó không còn được gió nâng đỡ, rơi thẳng xuống dưới.

Không biết qua bao lâu, nước biển như suối phun nhanh chóng dâng lên, ném anh và Amon về một phía mặt cắt khác.

Vừa tiến vào "Di tích thần chiến", Klein đã bị ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng vô nghĩa mang theo sự điên cuồng và mãnh liệt.

Những lời vô nghĩa này giống hệt những chiếc kim thép mảnh xuyên qua màng nhĩ anh, đâm thẳng vào đầu óc anh, khiến anh bị nỗi đau đớn vừa quen thuộc vừa khủng khiếp chiếm cứ mỗi một suy nghĩ trong đầu.

Mà "Trùng linh hồn" tạo thành hình thái sinh vật thần thoại của anh dần dần biến đổi, dường như muốn sinh ra ý thức sa đọa không thuộc về anh.

Lời vô nghĩa của "Chúa Sáng Thế Chân Thật"!

Klein có thể gắng gượng chịu đựng nỗi đau đớn này, nhưng khó mà được lâu, hoàn toàn không thể đi quá xa vào trong "Di tích thần chiến".

Đúng lúc này, anh thấy chiếc kính độc nhãn trên mắt phải của Amon hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh, khiến nó trở nên sáng ngời như lửa trắng.

Sau đó bóng tối đặc quánh thống trị bầu trời.

Amon trực tiếp trộm mất ban ngày của "Di tích thần chiến"!

Trong bóng tối, phân thân của vị "Thiên sứ thời gian" này dẫn theo Klein đáp xuống một hòn đảo, để anh dựa vào cột đá ngủ thiếp đi.

Chẳng mấy chốc, Klein đã đến một thế giới trong mơ xám xịt, nhìn thấy hình ảnh của Tu Đạo Viện và "Vương đình Cự nhân" tràn ngập cảm giác sử thi, thần thoại đối diện vách núi đen.

Amon đội mũ dạ tơ lụa và kính độc nhãn bằng thủy tinh, xuất hiện bên cạnh anh, nở nụ cười ung dung, chỉ về phía hình ảnh của "Vương đình Cự nhân" đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, nói:

"Nơi đó chính là cửa vào của "Vùng đất bị thần bỏ rơi"."

Klein ngẫm nghĩ, hỏi ra nghi hoặc của mình:

"Buộc phải tiến vào giấc mơ từ một địa điểm riêng biệt, mới có thể mở được cửa vào cơ mà?"

Anh không khỏi dấy lên tia hi vọng, nghĩ rằng nếu Amon có thể lãng phí thời gian khoảng một hai tuần ở "Di tích thần chiến" thì tốt.

"Đúng vậy." Amon không phủ định cách nói của Klein, tùy ý đáp: "Nếu anh muốn mở cửa vào, thì phải đi thuyền đến vị trí trung tâm đại dương của khu di tích này, có lẽ phải mất hơn một tháng. Hơn nữa, sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm mà anh lúc này không thể chịu nổi, mà ta thì không cần."

"Bởi vì ngươi là con của Chúa Sáng Tạo?" Klein cân nhắc, nghi ngờ hỏi.

"Không phải." Amon đút một tay vào túi, xoay người đi về phía cửa chính của Tu Đạo Viện màu đen: "Nơi hỗn tạp như thế này, trật tự bị phá hủy, quy tắc bị thay đổi, có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng."

Vị "Thiên sứ thời gian" này vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Klein:

"Danh sách 0 con đường "Kẻ trộm" có một cái tên rất trừu tượng, "Sai lầm"."

"Đây là một cái tên mà cha ta đã đặt, từng dùng một từ kỳ quặc, không biết bắt nguồn từ đâu, để phiếm chỉ."

""Bug"."

"Từ này dịch ra có nghĩa là ngựa gỗ vận mệnh, lỗ sâu thời gian, lỗ hổng quy tắc, hóa thân của toàn bộ sai lầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro