Chương 3: Lối đi hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'"Sai lầm"... Bug... Đây là bản chất của con đường "Kẻ trộm"?' Klein không những giật mình, còn xác định được một việc.

Đó chính là thần Viễn Cổ Thái Dương, Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân, cha của Amon, thật sự đến từ Trái Đất.

Từ mà Amon vừa nói ra kia chính là tiếng Anh tiêu chuẩn!

'Người anh em đồng hương, hai đứa con của ông anh làm khổ tôi rồi... Giống như Bernadette có phải tốt không...' Klein vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa cảm thấy tò mò hỏi:

"Ngươi muốn lợi dụng... lỗ hổng của thế giới trong mơ này?"

Klein khống chế bản thân, không dùng "bug" để diễn giải, tránh việc khẩu âm quá bình thường sẽ khiến Amon nghi ngờ, vô duyên vô cớ lại lộ thêm một lá bài chưa lật.

Đối diện với một vị Vua Thiên Sứ có thể ăn trộm suy nghĩ của mình, ký sinh ở tầng sâu, con bài chưa lật của anh đã ít nay lại càng ít, mỗi một lá bài đều phải sử dụng cho tốt, chưa biết chừng nó có thể phát huy tác dụng.

Lúc này, Amon đã đi tới bên ngoài Tu Đạo Viện màu đen.

Hắn một tay đút túi, không làm ra bất cứ động tác nào cũng khiến cho cánh cửa chính nặng nề tự động mở ra, giống như đang chào đón khách quý bước vào.

"Anh có thể cho là vậy, nhưng trên thực tế thì còn phức tạp hơn một chút." Amon không hề bày ra dáng vẻ uy nghiêm của "Kẻ nghịch thần", nhàn nhã trả lời câu hỏi của Klein: "Bản thân thế giới trong giấc mơ này không tồn tại sai lầm, hoặc nên nói là lỗ hổng, chỉ là các loại thần lực còn sót lại xảy ra xung đột, ở nơi nào đó sẽ khá hỗn loạn. Mà ta có thể lợi dụng sự hỗn loạn này, tạo ra một lỗ hổng."

Khi cánh cửa chính cao lớn như được chuẩn bị cho Cự nhân hoàn toàn mở ra, Amon ấn chiếc mắt kính độc nhãn của mình một cái, bước vào đại sảnh trước, đi sâu vào bên trong.

Trong quá trình này, hắn vừa cười vừa giải thích:

"Anh hẳn cũng rõ, Tu Đạo Viện này được dệt thành từ nhiều giấc mơ."

"Ừm, đến từ giấc mơ của các sinh linh khác nhau trong di tích thần chiến." Klein suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Cũng có thể là giấc mơ nào đó trong quá khứ được giữ lại."

Lúc này, một người một Thiên sứ đang đi trên cầu thang uốn lượn dẫn xuống dưới, ánh sáng hoàng hôn chiếu xuyên qua những tấm kính thủy tinh sơn màu trên cao, tạo ra hào quang thần thánh đỏ như lửa.

Amon vuốt phù điêu đầu lâu của nhân loại trên lan can, mỉm cười thưởng thức quanh cảnh xung quanh:

"Bình thường mà nói, anh tiến vào thế giới giấc mơ ở đâu, thì sau khi tỉnh lại cũng sẽ ở nơi đó. Bất kể anh có phải đang ở hải vực khác, trong giấc mơ của sinh linh khác."

Klein không thể gật đầu, chỉ có thể dùng lời để bày tỏ quan điểm của mình:

"Đúng vậy."

"Mà sau khi ta chế tạo ra lỗ hổng, có thể đi qua giấc mơ khác, thức tỉnh ở địa điểm tương ứng. Hiển nhiên, tòa Tu Đạo Viện này nhỏ hơn rất nhiều so với đại dương phế tích ở bên ngoài, kết cấu cũng chặt chẽ hơn. Có lẽ chỉ mất vài phút là chúng ta có thể đến đích." Trong giọng nói của Amon mang theo vài phần vui sướng.

Để mà nói, bản thân việc sáng tạo và sử dụng lỗ hổng dường như chính là chuyện vui vẻ.

'Việc này... Không ngờ Amon có thể sử dụng cách này để nhanh chóng đi xuyên qua di tích thần chiến, đừng nói một hai tuần, ngay cả một hai giờ đồng hồ cũng không đến... Không hổ là Vua Thiên Sứ, "Kẻ nghịch thần" của kỷ thứ tư...' Tia hi vọng vừa hiện ra của Klein lại một lần nữa bị đánh tan tành.

Anh không biết Amon cố ý không nói từ đầu, là để hưởng thụ quá trình từng quả bong bóng hi vọng của mục tiêu dần dần bị chọc nổ, hay là hoàn toàn không thèm để ý đến việc nhỏ nhặt này, anh chỉ đành khống chế nỗi chán nản rõ rệt, nói:

"Ngươi muốn cầm cự trong giấc mơ mấu chốt của thế giới hư ảo?"

Anh nhớ "Nữ vương thần bí" Bernadette đã từng đề cập đến, cô cũng không dám tiến vào phía sau cánh cửa gỗ màu đen ở sâu trong Tu Đạo Viện.

"Không phải ta, mà là chúng ta." Amon mỉm cười đáp lại.

Giống như nhớ ra một việc, hắn giơ tay điều chỉnh vị trí của chiếc kính độc nhãn, hào hứng hỏi:

"Vì sao anh lại đặt một chiếc kính độc nhãn trên người con rối của anh?"

"Điều này giúp ta không cần phải tự mình chuẩn bị."

"..." Klein xấu hổ một giây, suy nghĩ thêm một giây, quyết định trả lời chi tiết: "Cách đây không lâu, để tiêu hóa ma dược "Pháp sư quỷ dị", ta đã cố ý đeo một chiếc kính độc nhãn trước mặt ác linh "Hồng Thiên Sứ"."

Amon đang men theo cầu thang đi từng bước xuống dưới bỗng dừng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Klein, nụ cười chậm rãi hiện lên:

"Rất sáng tạo."

Vị "Thiên sứ thời gian" này lại có chút đăm chiêu, nói:

"Tên Medici thế mà lại chưa chết. Đợi đến lần sau, nếu gặp hắn, ta cũng sẽ biến thành dáng vẻ của anh, đeo một chiếc kính độc nhãn trước mặt hắn."

'... Sauron Einhorn Medici đáng thương... Một Vua Thiên Sứ hoàn chỉnh như ngươi, có cần phải nhàm chán đến vậy không... Đây chính là "Thần của những trò đùa quái đản" sao?' Klein nghe vậy thì cảm khái một hồi, không biết nên nói cái gì.

Amon đẩy chiếc kính độc nhãn lên, lại hỏi:

"Lúc ấy anh đeo chiếc kính này lên mắt trái?"

"Sao anh biết?" Klein giật mình, còn tưởng Amon đã trộm được cảnh tượng này từ trong sương mù lịch sử.

"Sao ta biết được?" Amon mỉm cười nói: "Có hai khả năng, một là suy luận ra từ việc anh có danh sách thấp, chắc chắn không phải đối thủ của tên Medici kia, sợ ngụy trang quá giống sẽ gặp phải đòn tấn công trí mạng theo bản năng. Hai là, nếu anh định bắt chước ta, hơn nữa còn làm một cách chính xác, vậy thì có lẽ ta có thể dựa vào sự gợn sóng do vận mệnh sinh ra để nhận thấy chuyện này. Nếu ta không phát hiện ra, thì chứng tỏ chiếc kính độc nhãn này đeo không đúng vị trí."

"Đoán xem là khả năng nào."

'... Mình sẽ lựa chọn khả năng nguy hiểm nhất kia, bất kể là giả hay thật... Như vậy, về sau mình sẽ cẩn thận hơn trong những chuyện tương tự... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có về sau...' Bởi vì biểu hiện trước đó của Amon không quá hung dữ, không gây sức ép lắm, cho nên Klein bất tri bất giác giảm sự đề phòng, cảm thấy đối phương là một Vua Thiên Sứ rất dễ ở chung, mà hiện giờ anh rốt cuộc đã tỉnh táo lại, rõ ràng đây là tính chất đặc biệt của kẻ chuyên gia lừa gạt!

"Khả năng thứ hai." Klein đưa ra đáp án của mình.

Amon không trả lời anh có đoán đúng hay không, hắn xuống hết cầu thang, đi vào tầng dưới cùng của Tu Đạo Viện, đứng trước một cánh cửa gỗ màu đen phủ kín hoa văn kỳ dị.

"Ta từng tới nơi này, một khi hoàn toàn mở cánh cửa này ra, sức mạnh bên trong sẽ khiến toàn bộ thế giới trong mơ vỡ tan." Klein chủ động nói, định lừa ra nhiều bí mật lịch sử hơn từ chỗ Amon.

Amon giơ tay nắm lấy chốt cửa, trên gương mặt gầy gò không hề có biểu cảm gì, vừa xoay nắm cửa, vừa lên tiếng:

"Đây là giấc mơ cuối cùng của cha ta, địa điểm tương ứng chính là nơi người ngã xuống."

'... Di tích thần chiến chính là chiến trường mà "Hoa Hồng Cứu Rỗi" vây công thần Viễn Cổ Thái Dương lúc trước, là điểm xuất phát của đại tai biến?' Klein nghe vậy thì tinh thần chợt căng thẳng, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ.

Đối với đáp án này, sau khi tìm hiểu xong quá trình thành lập của "Hoa Hồng Cứu Rỗi", đối chiếu với đủ loại bất thường từ di tích thần chiến, anh đã có suy đoán tương ứng, hiện giờ cũng không tính là quá hoảng hốt, ma dược "Học giả cổ đại" lại được tiêu hóa ở một mức độ nhất định.

Ngay sau đó, anh chợt nảy ra sự cảm thán khó diễn tả bằng lời.

Đây là lần mà anh cách thần Viễn Cổ Thái Dương gần nhất.

Lúc trước thông qua "Bói toán giấc mơ" nhìn thấy nhau, vẫn còn cách thời không xa xôi.

'Thần Viễn Cổ Thái Dương và Đại đế Russell đều là nhân vật chính của thời đại, nhưng cuối cùng đều có kết cục u ám, thê thảm... Russell còn để lại phương thức hồi sinh, không biết vị từng là Chúa Sáng Tạo này có sắp xếp tương tự hay không... "Thiên sứ bóng tối" Sasrir? "Chúa Sáng Thế Chân Thật"?' Trong khi Klein suy đoán, Amon đã mở ra cánh cửa gỗ màu đen giăng kín hoa văn kỳ dị kia.

Bên trong là đại dương mênh mông, bị ánh mặt trời chói chang phản chiếu xuống, gợn sóng ánh lên từng mảng màu vàng đậm.

Lần trước Klein không rõ những mảng lớn màu vàng đậm này đại diện cho cái gì, hiện giờ đã bước đầu có ý tưởng:

Đó là máu của thần Viễn Cổ Thái Dương!

Trước khi chết, ngài đã bị sức mạnh của "Đêm tối" ảnh hưởng đến, rơi vào giấc mơ, mơ thấy bản thân nổ tung, máu nhuộm cả một vùng biển lớn.

Ầm ầm!

Khi cánh cửa gỗ lớn màu đen mở ra, một thứ khí tức mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi ùa ra ngoài, khiến cả tòa Tu Đạo Viện rung lắc thấy rõ, giống như gặp phải một cơn địa chấn có thể phá vỡ thế giới này.

Trong lúc tro bụi và gạch đá đổ xuống ào ào, Amon và Klein đi qua cửa gỗ, tiến vào vùng biển màu vàng kia.

Klein lập tức cảm thấy linh thể của mình đang bị hòa tan, tinh thần nhanh chóng bốc hơi, không đến vài giây, anh sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho giấc mơ này.

Lúc này, trên chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh của Amon chợt tràn ra ánh sáng trắng rực rỡ thuần khiết, khiến thế giới trong mơ chớp mắt đã bị phá nát.

Đem ban ngày đã bị đánh cắp trả lời cho di tích thần chiến, khiến nơi này từ đêm tối chuyển sang ban ngày!

Cùng lúc đó, bóng dáng Klein bắt đầu trong suốt, sau đó, anh xuất hiện giữa không trung phía trên vùng biển vàng óng ả này.

Nơi này có nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng của Klein, nhưng không nguy hiểm như trong giấc mơ.

Hoặc là nói, vùng biển khu vực trung tâm của di tích thần chiến này do các loại thần lực xung đột, bị phân tách ra thành từng khu vực an toàn, chỉ cần không mù quáng thăm dò, sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.

Giây tiếp theo, chiếc kính độc nhãn của Amon lại hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh, khiến bản thân trở nên sáng ngời rực rỡ.

Ban ngày bị đánh cắp, ban đêm lại một lần nữa phủ xuống, sau khi Amon và Klein rơi xuống một hòn đảo an toàn, một lần nữa tiến vào cảnh trong mơ.

Lần này, vị trí họ xuất hiện là bên ngoài một cánh cửa gỗ màu đen có phủ kín hoa văn kỳ dị.

Amon chỉnh lại chiếc mắt kính độc nhãn trên mắt phải, tay trái khẽ bắt vào hư không, đánh cắp khoảng cách giữa nơi này và chỗ cửa chính của Tu Đạo Viện.

Hắn và Klein cùng đi về phía trước một bước, rời khỏi Tu Đạo Viện, đi tới rìa vách núi đen, đối diện chính là hình ảnh của "Vương đình Cự nhân" đọng lại dưới hoàng hôn.

Klein vốn tưởng tiếp theo Amon sẽ dựa vào quy trình, đọc tôn danh tương ứng, nào ngờ hắn chỉ giơ tay phải lên, búng ngón tay một cái.

Biển mây ngăn cách hai ngọn núi chớp mắt sôi trào, tách về hai bên trái phải, để lộ ra một khe nứt u ám không thấy đáy.

Hình ảnh "Vương đình Cự nhân" đối diện đột nhiên hấp thụ toàn bộ ánh sáng hoàng hôn, khiến chúng tuôn về phía trước, lấp đầy khe nứt sâu thẳm kia.

Thế là giữa hai ngọn núi, trong biển mây bồng bềnh, xuất hiện một con đường ánh sáng màu cam.

"Đi thôi." Amon khẽ cười một tiếng, nhảy xuống vách núi đen phía trước, trong tiếng quần áo bay phần phật, hắn hướng thẳng về phía con đường do hoàng hôn ngưng tụ thành.

Klein không thể phản kháng, chỉ có thể nhảy xuống theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro