Chương 4: Cho anh một cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường do hoàng hôn ngưng tụ thành nhìn có vẻ như không thể đỡ nổi bất cứ thứ gì, nhưng khi Amon và Klein lần lượt đáp xuống mặt đường, hai người không hề rơi xuống nữa, giống như đang đi lại trên mặt đất vậy.

Lúc này, Amon không đánh cắp khoảng cách, mà "dẫn theo" Klein đi từng bước tới gần hình chiếu của "Vương đình Cự nhân", thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp.

Dạo chơi trên biển mây, chân bước trên cầu hoàng hôn, trông về cung điện thần thoại phía xa, vốn là một chuyện khiến tâm trạng người ta vui vẻ, tinh thần khoan khoái, nhưng Klein lại giống như đang bước từng bước xuống "Vực sâu", càng giãy dụa thì lún càng sâu.

Một khi tiến vào "Vùng đất bị thần bỏ rơi", rất nhiều thứ anh muốn dựa vào đều sẽ không có tác dụng nữa.

Không lâu sau, Amon và Klein đã đến hình chiếu của "Vương đình Cự nhân", đứng trước tòa kiến trúc cao nhất.

Kiến trúc này một bên là tháp nhọn, một bên là tháp tròn, cửa chính cao hơn mười mét, dùng màu lam xám làm chủ đạo, giăng kín những phù hiệu, biểu trưng và hoa văn đối xứng nhau, chính là nơi ở của Vua Cự nhân, nơi mà "Thiên sứ bóng tối" Sasrir ngủ say.

Klein liếc mắt nhìn lỗ hổng đen kịt bên trái khe cửa, có thể xác định cánh cửa trong giấc mơ này không cần chìa khóa cũng có thể mở ra, nếu không trước đó các tín đồ của "Chúa Sáng Thế Chân Thật" không thể nào đi qua được, dù sao vào thời điểm đó, chìa khóa chính xác đang nằm trong phòng sưu tập của "Trung tướng núi băng".

"Tiếp theo, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, chúng ta có thể tiến vào "Vùng đất bị thần bỏ rơi". Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn sẽ bị theo dõi." Amon mỉm cười, đi chếch sang vài bước, đi đến bên mép cửa lớn: "Chúng ta không mở cửa, mà trực tiếp đi xuyên qua."

Lúc nói chuyện, vị "Thiên sứ thời gian" này giơ tay chỉnh lại chiếc kính độc nhãn.

Góc cánh cửa lớn màu lam xám theo đó xuất hiện một cánh cửa hư ảo màu lam thẫm không có cảm giác thực thể.

""Mở cửa" của "Người học việc", năng lực ở cấp bậc rất thấp, nhưng dùng trong này lại vừa vặn." Amon bỏ tay phải xuống, hài lòng giới thiệu một câu.

Hắn đi hai bước, xuyên qua cánh cửa hư ảo kia.

'Ừm, không có năng lực phi phàm vô dụng, chỉ có người phi phàm vô dụng... Nếu trực tiếp mở cửa chính, sẽ bị theo dõi... Bị ai theo dõi? "Chúa Sáng Thế Chân Thật"? Thánh sở, thần quốc, hẳn là ở một nơi nào đó trong "Vùng đất bị thần bỏ rơi"... Nếu có thể dẫn tới và phát sinh xung đột với Amon, chưa biết chừng mình có thể tìm được cơ hội đào tẩu...' Klein không khống chế được bản thân, theo sát phía sau Amon, bước vào cánh cửa lam thẫm hơi mờ ảo kia.

Anh vừa đi qua, đã cảm thấy đất trời xoay chuyển, ngay cả linh tính cũng như bị xé rách.

Đợi đến khi sự bất thường qua đi, trở lại trạng thái bình thường, Klein phát hiện mình đang ở trên một bãi biển được ánh hoàng hôn chiếu rọi.

Toàn bộ cát đá ở nơi này đều có màu đen, sóng màu lam thẫm từ nơi xa xôi tới, từng tầng từng lớp đánh vào rìa bãi biển, nhưng không hề có tiếng sóng.

Chúng yên tĩnh giống như một buổi biểu diễn ảo thuật hoành tráng.

'Biển này là hư ảo... Tiến vào sẽ xuất hiện ở đây, rời đi có lẽ sẽ không còn nữa... Dựa vào nguyên tắc đồng đẳng, nếu muốn rời khỏi, chỉ có thể mở ra chỗ ở của Vua Cự nhân, nơi mà "Thiên sứ bóng tối" Sasrir đang ngủ say?' Klein giật mình, nghiêng đầu đi một cách bị động, nhìn về một hướng. Đó là một ngọn núi tắm mình trong ánh hoàng hôn, bên trên xây dựng vô số cung điện, tháp cao và tường thành trùng trùng điệp điệp.

Đây là "Vương đình Cự nhân" trong truyền thuyết.

'Cho dù thành Bạch Ngân có thể tìm ra đường thông tới bờ biển, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì...' Klein dùng khóe mắt phát hiện Amon đã biến hóa hình tượng rồi.

Từ quý ngài của thời đại này biến thành ma pháp sư cổ xưa mặc áo dài màu đen cổ điển, đội mũ mềm chóp nhọn cùng màu của kỷ thứ tư, thậm chí là từ kỷ thứ ba.

Klein chợt dao động trong lòng, tiếp tục nhìn về phía "Vương đình Cự nhân" cách đó không xa, nói như tùy ý:

""Thiên sứ bóng tối" Sasrir đang ngủ say trong cung điện của Vua Cự nhân."

Amon đứng sóng vai với anh, nhìn về cùng một hướng, nét mặt không có gì thay đổi, nói:

"Ta biết."

"Ta từng tiến vào "Vương đình Cự nhân", còn từng đi thăm mộ cha mẹ Olmir."

'Quả nhiên...' Một suy đoán nào đó của Klein đã được chứng thực.

Anh cân nhắc lại nói:

"Ngươi đang đi tìm đáp án của chuyện gì?"

"Anh có thể đoán thử xem." Amon vẫn nhìn về phía "Vương đình Cự nhân", cười một tiếng rồi nói.

'Nếu ta có manh mối, thì đã không cần phải hỏi ngươi...' Klein suy tư vài giây rồi nói:

"Bí mật nào đó của kỷ nhất?"

"Cứ coi là vậy đi." Amon trả lời dửng dưng.

... Klein do dự, lại hỏi:

"Ngươi không tò mò về trạng thái của "Thiên sứ bóng tối" Sasrir sao?"

"Tò mò." Amon không thay đổi hướng nhìn, cười nói: "Nhưng so với ta, còn có khá nhiều tên cảm thấy hứng thú hơn. Người anh em điên cuồng cố chấp của ta, "Người Treo Ngược", rồng phản bội, và Đêm Đen, Bão Táp, Thuần Trắng. Ta muốn xem xem, ai là người đầu tiên không nhịn nổi nữa. Haha, nếu có thể trộm đi mọi thứ bên trong vào đúng thời khắc mấu chốt, vẻ mặt bọn họ chắc chắn là rất thú vị."

'Suy nghĩ này... Làm lớn chuyện như thế chỉ đơn thuần là phá rối, để đạt được chút vui vẻ?' Klein nhíu mày, phát hiện thế giới quan, nhân sinh quan của Amon không giống với nhân loại lắm.

'Đây là sinh vật thần thoại trời sinh... Hoàn toàn khác xa nhân loại... Ồ, vì sao mình có thể tự nhíu mày...' Klein như có điều hiểu ra, liền nhận thấy trong cơ thể mình dường như đã bớt đi thứ gì.

Anh theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía "Kẻ nghịch thần" Amon bên cạnh.

Trong tay Amon có thêm mười hai con "Trùng thời gian" bán trong suốt, mỉm cười nhìn chăm chú vào ánh mắt của Klein, nói với vẻ mong chờ:

"Nếu đã đến "Vùng đất bị thần bỏ rơi", thì không cần lo bị những kẻ bên ngoài quấy nhiễu, ta sẽ cho anh một cơ hội."

"Trước khi đến đích thực sự, ta sẽ không "ký sinh" anh nữa. Anh có thể dùng tất cả cách thức mà anh có thể nghĩ ra được để thử chạy trốn, còn ta sẽ dốc hết sức để ngăn cản."

"Chúc anh may mắn, đừng để ta thất vọng."

... Klein nhất thời không tin nổi vào lời nói của đối phương, nghi ngờ Amon đang lừa gạt mình.

Nhưng liên tưởng đến đủ loại biểu hiện từ trước đến nay của đối phương, anh lại cảm thấy đây là chuyện mà Amon thực sự có thể làm ra.

"Được." Trong khi suy nghĩ, Klein hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp lại dưới ánh hoàng hôn màu cam.

..........

Trong nghị viện ở Backlund.

Bởi vì quốc vương George III đột nhiên tự nổ, toàn bộ quý tộc và nghị viên đều không được phép quay về nhà mình, mà bị tập trung đến đây, nhận sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của quân đội và ba đại giáo hội.

Audrey mặc váy đen tuyền đứng ở sau lan can tầng hai, lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía dưới.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, không có dấu hiệu báo trước, tuy cô đã nhận được lời nhắc nhở nhất định từ chỗ "Thế giới" Germand Sparrow, nhưng lúc này vẫn có cảm giác mọi thứ thiếu chân thật, vô cùng hư ảo.

Cô giống như đang thoát khỏi hiện thực, đứng xem một buổi diễn kịch.

Cha và anh trai của cô cùng các quý tộc, nghị viên còn lại túm năm tụm ba tụ tập ở trong các phòng nhỏ khác nhau, thỉnh thoảng có người đi ra, mang theo cả người mùi thuốc lá, ăn bận như quý ngài, bước nhanh sang vòng thảo luận khác.

Các tiểu thư và phu nhân thì ngồi trong phòng nghỉ, phần lớn còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt dại ra, người khẽ run rẩy.

Nhân viên của nghị viện, quân sĩ qua lại từ trong ra ngoài ở tầng dưới, truyền lại những tin tức được gửi về từ những nơi khác nhau.

Một binh lính thủ vệ mặc áo đỏ quần trắng từ bên ngoài đi vào, giao một chồng giấy cho sĩ quan phụ trách đại sảnh. Sĩ quan liếc nhìn một cái, lập tức đưa cho phụ tá, chỉ vào căn phòng chỗ bá tước Hall, phụ tá không hỏi han gì, nhận lấy tài liệu chạy chậm về phía phòng ấy.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong một hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân và những giọng nói thì thầm như đến từ hư vô vang vọng xung quanh, giống như một bức tranh khổng lồ phái tả thực. Bố cục lộng lẫy, sắc thái âm u, hào quang u ám, và nét mặt của mọi người cộng lại với nhau tạo ra một bầu không khí nặng nề cực đoan.

Audrey hơi mím môi, nhìn ra ngoài một hồi, tâm trạng như rơi xuống đáy vực, dựa vào "Trấn an" mới giữ được bình tĩnh.

"Ngài "Thế giới" vì sao lại đối phó với quốc vương..."

"Quốc vương chết chắc chắn sẽ mang đến thù hận lớn..."

"Bất kể trên thực tế quốc vương có là danh sách mấy, bởi vì ông ấy chưa từng để lộ ra ngoài. Việc này cũng không ảnh hưởng đến thực lực tổng thể của vương quốc, nhưng chuyện này xảy ra đủ để chứng tỏ một điều, đó chính là ba đại giáo hội, hoàng gia, quân đội xuất hiện sự chia cắt, nội chiến sẽ khá nghiêm trọng..."

"Cục diện sắp tới của Loen sẽ cực kỳ nguy hiểm, các kẻ địch chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này..." Trong lúc Audrey suy nghĩ mông lung, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu đen xông vào trong tòa nhà nghị viện.

Anh ta nhỏ giọng trao đổi với sĩ quan phụ trách đại sảnh.

Là một "Khán Giả" có thâm niên, có thể quan sát được vẻ mặt và động tác rất nhỏ, thuật đọc khẩu hình chắc chắn là sở trường của Audrey, cô vừa nhìn ra xa, vừa suy luận ra nội dung tương ứng:

"Intis lấy cớ biên giới dãy núi Honacis xảy ra tranh chấp, đã tập kết một lượng lớn quân đội ở đấy."

Audrey khẽ cắn môi, lại xuất hiện cảm giác co rút quen thuộc, giống như thấy nội dung trong một cuốn tiểu thuyết đang tái hiện lại ở trong thế giới thực.

..........

Màu xám trên bầu trời dường như còn âm u hơn chút, trong nhà của gia đình Moretti, hồi lâu không ai lên tiếng.

Benson đứng sau cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn những người vội vàng qua lại trên đường, không biết đang suy nghĩ gì.

Melissa ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn trà, cúi đầu, nhìn những thứ máy móc được chế tác đơn sơ của mình, giống như biến thành một pho tượng.

"Phù, thế cục càng thêm hỗn loạn." Benson thở hắt ra, sờ lọn tóc của mình, quay đầu lại, gắng gượng cười nói: "Bất kể thế nào, Backlund chắc chắn đều an toàn hơn phần lớn các nơi khác."

Melissa không ngẩng đầu lên, giọng nói nghe không rõ:

"Klein đã tìm được công việc tốt, cuộc sống của chúng ta đang dần tốt lên, kết quả, chỉ một chuyện ngoài ý muốn đã mang anh ấy đi..."

"Chúng ta dọn khỏi Tingen, anh nhận được chức vị nhân viên chính phủ mà mình hằng ao ước, em vào đại học, bắt đầu bước lên con đường đúng đắn. Kết quả, chiến tranh nổ ra..."

"Chúng ta khó khăn lắm mới thích ứng được hoàn cảnh này, chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc. Kết quả, quốc vương lại bị nổ chết..."

Nói tới đây, Melissa chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy hoang mang nhìn anh trai mình:

"Benson, chỉ là cuộc sống tốt hơn quá khứ một chút thôi, mà khó có được và giữ gìn đến thế sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro