Chương 35: Tái hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tòa kiến trúc bằng gỗ mục nát, bị giăng đầy dây leo héo úa, bao phủ toàn bộ khu phế tích chính là bầu không khí nặng nề, lâu ngày không ai đặt chân đến.

Trong quang cảnh điêu tàn của mùa đông, Alger cùng mấy người thủy thủ đi dạo nửa vòng trong di tích, vẫn không phát hiện ra có thứ gì giá trị.

"Thuyền trưởng, nơi này đã có một đám người mạo hiểm đến, còn để lại gì cho chúng ta nữa chứ?" Cuối cùng, có một thủy thủy tuổi chưa đến ba mươi hết kiên nhẫn, phá vỡ sự im lặng.

Câu này đã khiến các đồng đội khác hưởng ứng, đều nói phụ họa theo:

"Nơi mà chúng ta không tốn bao nhiêu thời gian đã nghe ngóng được, thì người khác chắc chắn cũng có thể dễ dàng tìm ra."

"Đúng vậy, có lẽ tiếp tục đi làm thịt người Feysack thì hơn!"

"Thuyền trưởng, ngài muốn biến nơi này thành một cứ điểm à?"

Alger thong thả quét ánh mắt một vòng, khiến đám thủy thủ không dám kêu ca nữa, dưới ánh mắt của anh chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Im lặng vài giây, anh mới lên tiếng:

"Tôi định sử dụng nơi này để mai phục người Feysack."

"Chúng ta đi quan sát địa hình nơi này trước, xem có thích hợp không."

Có cái cớ như vậy, đám thủy thủ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đoàn người nhanh chóng tiến sâu vào trong di tích Tinh linh.

Đi một hồi, linh cảm của Alger chợt dao động, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau một gốc cây đại thụ.

Bùn đất nơi đó có dấu vết bị đào bới, hơn nữa còn chưa quá một năm.

Alger thu lại tầm mắt, giả vờ chưa phát hiện ra điều gì, tự nhiên nhìn về những nơi khác.

Thăm dò phế tích Tinh linh xong, họ đi thẳng về doanh trại mới.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong rừng rậm ngày càng rét hơn, Alger và đám thủy thủ dùng xong bữa tối, liền để lại hai người đi tuần tra, còn những người khác thì vào lều trại.

Gió rét lạnh thấu xương xuyên qua cây cối, thổi vào trại khiến ánh lửa lập lòe. Alger đang định nửa đêm ra khỏi doanh trại, bỗng nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng hát như đến từ hư vô.

Tiếng hát kia như ẩn như hiện, giống như một cô gái đang khe khẽ ngâm nga, kể ra nỗi ưu tư trong lòng.

Điều này khiến Alger bất giác nhớ lại quá khứ, nhớ lại người mẹ đã mất nhiều năm của mình, nhớ lại thời còn là đứa trẻ phải chịu đủ mọi đắng cay.

Nỗi bi thương khó mà diễn tả thành lời trào dâng trong đáy lòng anh, khó mà ngăn chặn, khiến anh không thể tỉnh táo ngay được, mà phải mất vài giây mới chợt xoay người ngồi dậy, nhíu chặt mày, nghiêng tai lắng nghe.

Lần này, anh lại không nghe thấy gì, giống như tiếng ca du dương kia chưa bao giờ xuất hiện.

Alger nheo mắt, cầm lấy áo jacket khoác lên người, ra khỏi lều trại, đi đến cạnh đống lửa.

Hai thủy thủ phụ trách trực đêm vừa tuần tra xong một vòng, đang ở đó sưởi ấm.

"Có phát hiện tình hình bất thường nào không?" Alger trầm giọng hỏi.

Hai thủy thủ cường tráng tháo vát đồng thời lắc đầu:

"Không có."

Lông mày của Alger hơi giãn ra, anh xoay người, định tự đi tuần tra một vòng.

Lúc này, khóe mắt anh liếc thấy một chuyện:

Hai tên thủy thủ này dựa vào quá gần.

Nếu là hải tặc bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng cấp dưới của Alger đều là thủy thủ chính quy từng được giáo hội Bão Táp huấn luyện, chắc chắn biết trong hoàn cảnh này, giữa những người tuần tra phải giữ một khoảnh cách nhất định, không được quá xa, cũng không được quá gần, vừa phải xem đồng đội, vừa phải đề phòng một lần tập kích sẽ đưa cả hai đi.

Alger bình tĩnh đi hai bước, rồi lại như lơ đãng quay đầu lại hỏi:

"Có phát hiện tình hình bình thường nào không?"

Anh đã sửa lại câu hỏi vừa rồi, khiến nó trở nên vô cùng kỳ quặc.

Hai tên thủy thủ cường tráng rắn rỏi lần lượt lắc đầu, tỉnh táo đáp lại:

"Không có."

'Không có...' Nét mặt Alger hơi giãn ra, khẽ gật đầu nói:

"Tốt lắm."

Anh chợt xoay người, chậm rãi đi vào căn lều của mình.

Khi vừa tách ra khỏi ánh nhìn của đám thủy thủ, Alger đột nhiên rút "Dao kịch độc" và "Kính thạch tượng quỷ", há miệng chuẩn bị hát vang một khúc.

Đúng lúc này, tiếng hát đau thương thấp thoáng kia lại xuất hiện, vang vọng bên tai Alger, đâm vào tinh thần anh.

Đây là một khúc ca dao rất cổ xưa, khi hát lên vô cùng bi thương và u buồn, khiến linh thể Alger giống như mọc ra một cánh tay nhợt nhạt hư vô, không ngừng xé rách bản thân anh.

Nét mặt Alger vô cùng vặn vẹo, ngoài da đột nhiên xuất hiện những lớp vảy cá trơn nhẵn màu đen nhạt, mái tóc màu lam sẫm rối bù như tảo biển dựng đứng hết lên, đều biến thành thô to.

Những suy nghĩ vốn tồn tại trong đầu anh bị tiếng ca này quấy nhiễu, bị nỗi đau đớn cắt ngang, không thể thành hình.

Alger ngã xuống, giãy dụa dưới đất, ngày càng không giống nhân loại, sắp bị mất khống chế.

Đột nhiên, tiếng ca kia ngừng lại, một giọng nói hơi lạnh nhạt truyền vào tai Alger:

"Có một chút huyết mạch của Tinh linh..."

"Vậy cứ thế đi, sử dụng đặc tính phi phàm của Siathas cho tốt."

Trán Alger ướt đẫm mồ hôi, anh từ từ bò dậy, chỉ thấy bên ngoài căn lều không biết đã xuất hiện thêm một bóng người từ khi nào.

Đây là một cô gái, tóc đen bóng mượt, ngũ quan xinh đẹp, lỗ tai hơi nhọn, đôi mắt sâu thẳm, đường nét ôn hòa, mặc một chiếc váy dài diêm dúa phong cách cổ xưa, cho dù không cao lắm, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cô ta mang theo tư thái từ trên cao nhìn xuống.

"... Ngài là hoàng hậu Tinh linh, "Nữ vương thiên tai" Goshnum?" Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Alger, chủ động hỏi.

Cô gái kia ngắm nghía một chiếc ly rượu bằng vàng có hoa văn đẹp đẽ, bình thản nói:

"Không phải ngươi đã từng gặp ta rồi sao?"

Alger nhớ ra mình đã từng nghe thấy tiếng hát tương tự trên đảo Passo, nhớ tới một giấc mơ mình tiến vào cung điện san hô dưới đáy biển, chứng kiến chuyện của một vị Tinh linh lên ngôi.

"Ngài vẫn còn sống." Im lặng vài giây, Alger trầm thấp nói.

Cùng lúc đó, anh lặng lẽ tụng niệm tôn danh Ngài "Kẻ Khờ" trong lòng, nhưng không biết không niệm ra tiếng thì có tác dụng không.

Cô gái có mái tóc đen búi cao kia đáp lại với vẻ mặt không thay đổi:

"Không gặp được kẻ địch, một vị Thiên sứ rất khó ngã xuống."

"Vậy vì sao ngài còn muốn phân tách đặc tính, để bản thân ở trong trạng thái kỳ dị, phải đợi cơ hội mới có thể sống lại?" Alger từng có hiểu biết về tình huống tương tự từ hội Tarot, lúc này hỏi ra miệng, vừa là tò mò, vừa là để kéo dài thời gian.

Cô gái bị nghi là "Nữ vương thiên tai" Goshnum "hừ" một tiếng:

"Bởi vì ngai thần của Bão Táp bị Leodro chiếm giữ, mà ta thì không có sức để phản kháng lại "Bạo quân"."

"Với cả, các Tinh linh ngày càng ít, mỏ neo của ta ngày càng lung lay."

Người khác có lẽ không biết Leodro là ai, nhưng Alger thì cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn không dám tiếp tục đề tài này trong thế giới hiện thực.

Đúng lúc anh muốn hỏi "Nữ vương thiên tai" Goshnum giáng trần như thế là có mục đích gì, vị hoàng hậu Tinh linh kia đã chủ động nói:

"Ngươi muốn trở thành Bán Thần sao?"

'Cô ta còn định mượn cơ thể của mình để sống lại? Cô ta muốn dùng việc mình tấn thăng danh sách 4, đạt được thần tính rồi ăn mòn như con mồi?' Alger vừa dao động trong lòng, trong đầu lại sinh ra một nghi vấn.

Cân nhắc đến chuyện Ngài "Kẻ Khờ" có thể tịnh hóa các loại ô nhiễm, Alger cảm nhận sâu sắc đây là một cơ hội.

Điều này khiến anh nhớ đến một danh từ mà Đại đế Russell từng đưa ra:

Viên đạn bọc đường!

Mà hiện giờ, anh có khả năng không nhỏ có thể nuốt hết vỏ đường và ném lại viên đạn.

"Ngài muốn tôi làm gì?" Alger không tỏ ra quá gấp gáp, căn cứ vào tính cách của bản thân đưa ra một nghi vấn.

"Nữ vương thiên tai" Goshnum nhìn chằm chằm anh vài giây, nói:

"Đợi khi ngươi có đủ tư cách và cơ hội tiếp xúc với quyển "Sách Thiên Tai", từ trong đó hãy lấy ra một thứ mà người khác không chú ý, đem nó đến Tây đại lục."

'Tây đại lục... Quê hương của Tinh linh trong truyền thuyết?' Alger hơi nhíu mày nói:

"Không phải Tây đại lục đã biến mất rồi sao?"

Goshnum hơi nhếch khóe miệng, nói:

"Nếu đã biến mất, thì sẽ tái hiện lại."

"Thời điểm tận thế ập tới, nó chắc chắn sẽ tái hiện."

Không đợi Alger hỏi lại, vị hoàng hậu Tinh linh này dừng một chút nói:

"Ngươi có thể không tự đưa thứ đó đến Tây đại lục, nhưng phải ủy thác cho người đáng tin cậy. Tuy ta không am hiểu nguyền rủa, nhưng vẫn có thể khiến ngươi đau đớn chết đi nếu vi phạm lời giao hẹn."

"Vậy nếu Tây đại lục không tái hiện, hoặc là không thể tiến vào thì sao?" Alger nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.

Goshnum có mái tóc đen nhánh, ngũ quan ôn hòa để ánh mắt nhìn vào vô định, hệt như đang đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp nào đó.

Qua vài giây, cô ta mới bình thản lên tiếng:

"Nếu nó thực sự không tái hiện, thì lời giao hẹn sẽ bị hủy bỏ."

"Tiến vào Tây đại lục có lẽ cần đến chú văn hoặc là khẩu lệnh, nhưng ta không rõ nó là cái gì. Có điều ngươi có thể đi hỏi một sự tồn tại."

"Vị nào?" Alger nghi ngờ hỏi lại.

Goshnum liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói:

"Người vừa tụng niệm trong lòng ấy, ngài "Kẻ Khờ"."

"Ta có linh cảm, ngài ấy chính là nhân tố quyết định chuyện này có thể hoàn thành hay không."

Alger chợt căng thẳng trong lòng, vội vàng cúi thấp đầu, đáp lại:

"Tôi rõ rồi."

"Nữ vương thiên tai" Goshnum thấy thế, khẽ gật đầu nói:

"Nếu ngươi hi vọng trở thành Bán Thần, thì hãy thực hiện lời giao hẹn này, đợi mặt trời lên, hãy đến trước di tích Tinh linh kia."

Vừa dứt lời, bóng dáng của vị hoàng hậu Tinh linh này đã nhanh chóng tan biến, giống như cảnh tượng huyền ảo thường thấy trên sa mạc và đại dương.

Alger mở bừng mắt, phát hiện mình đang nằm trong lều trại, vừa mới tỉnh ngủ.

Ký ức của anh có hơi hỗn loạn, nhưng nhanh chóng móc nối liền mạch:

Anh và đám thủy thủ của mình vừa mới thăm dò di tích của Tinh linh, đi ở ngoài rìa, còn chưa kịp thăm dò sâu hơn.

"Cuộc thăm dò" trước đó, tiếng hát, thủy thủ biến dị, hiện thân của "Thiên tai" và cuộc đối thoại đều chỉ là một giấc mơ!

'Chẳng trách mình lại bất cẩn như vậy... Biết rõ có thể gặp được "Nữ vương thiên tai", lại không cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ" từ trước... "Nữ vương thiên tai" dựa vào địa vị Thiên sứ để tạo ra giấc mơ chân thật? Hay là, cô ta nắm giữ vật phong ấn tương ứng, cho dù dùng trạng thái đặc thù để tồn tại, thì cũng có cách để mượn được sức mạnh?' Alger nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài lều, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường.

Anh ngồi bật dậy, thành kính cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ".

Chỉ khoảng hai ba mươi giây sau, Alger đi lên phía trên sương mù xám, nhìn thấy Ngài "Kẻ Khờ" ngồi ở ghế trên cùng của chiếc bàn dài loang lổ.

"Anh đã gặp Goshnum?" Sau khi "Người Treo Ngược" chào hỏi, "Kẻ Khờ" Klein lên tiếng hỏi như tùy ý:

"Người Treo Ngược" Alger nghiêm cẩn đáp lại:

"Đúng vậy, nhưng không thể khẳng định đó chính là hoàng hậu Tinh linh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro