Chương 36: Cơ hội và mạo hiểm cùng tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kẻ Khờ" Klein khẽ "ừm" một tiếng, không phủ định suy đoán của "Người Treo Ngược", cũng không khẳng định đó chính là "Nữ vương thiên tai" Goshnum, dù sao anh cũng không thể lấy ra một đồng vàng làm một lần bói toán ngay trước mặt đối phương được.

"Người Treo Ngược" Alger đợi vài giây, thấy ngài "Kẻ Khờ" không đáp chính xác, vội vàng miêu tả chi tiết hơn nội dung mình cầu nguyện trước đó, từ việc cô gái nghi là "Nữ vương thiên tai" Goshnum nói anh có huyết thống của Tinh linh, đến việc đồng ý trở thành Bán Thần, có thể tái hiện lại Tây đại lục và nhân tố quan trọng để hoàn thành lời giao hẹn.

Sau khi nói một lần từ đầu đến cuối, Alger ngậm miệng lại, cúi thấp đầu, không dám nhìn trực tiếp vào ngài "Kẻ Khờ", thành thật đợi sự tồn tại vĩ đại này tự lên tiếng.

'Một ít huyết thống Tinh linh... Lấy một sự vật từ trong "Sách Thiên Tai" đưa đến Tây đại lục... Tây đại lục biến mất có khả năng sẽ tái hiện... Tây đại lục...' "Kẻ Khờ" Klein yên lặng nghe xong, nhắm mắt lại, nói với giọng thản nhiên:

"Việc này rất nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội của anh."

Anh đã bước đầu nắm giữ "Nguyên bảo", có thể điều động sức mạnh tương đương với Thiên sứ danh sách 2, mà "Nữ vương thiên tai" Goshnum cùng lắm cũng chỉ ở cấp bậc này, Klein nắm khá chắc đủ loại bất trắc khi đối đầu với vị hoàng hậu Tinh linh này.

Cũng vì nguyên nhân này, anh mới dám nói đây là cơ hội của "Người Treo Ngược".

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để nắm bắt cơ hội là "Người Treo Ngược" không lỗ mãng, không liều lĩnh, luôn luôn phải nhớ xin phù hộ. Cho nên, Klein cố tình nhấn mạnh câu "rất nguy hiểm", để "Người Treo Ngược" nhớ phải cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ" trước khi thực hiện hành động tương ứng.

Chỉ một câu ngắn gọn như vậy mà ẩn chứa hai ý quan trọng, nhưng Klein tin rằng ngài "Người Treo Ngược" chắc chắn có thể hiểu được.

Alger vui mừng trong lòng, nhưng lại học "Mặt Trời", thành khẩn đáp lại:

"Chỉ tín ngưỡng Ngài "Kẻ Khờ"!"

Klein nghe thấy lời này chợt cảm thấy mất tự nhiên, lại nhớ đến cơn đau đớn khi bị tia chớp vô cùng vô tận bao phủ, đành mỉm cười, không nói gì.

"Người Treo Ngược" Alger cân nhắc một chút, lại chủ động nói:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, chú văn hoặc khẩu lệnh để tiến vào Tây đại lục là gì?"

'Tôi cũng muốn biết...' "Kẻ Khờ" Klein thầm thở dài một tiếng, nói:

"Còn chưa đến thời điểm anh nên biết."

"Vâng, thưa ngài "Kẻ Khờ"." "Người Treo Ngược" Alger không hỏi thêm nữa, cung kính cúi chào.

Đến khi quay về thế giới hiện thực, anh lập tức ra khỏi lều, dẫn theo thủy thủ, trong ánh nắng bình minh, tốn một khoảng thời gian đi đến tòa di tích Tinh linh kia.

Cảnh tượng nơi này giống hệt với những gì anh nhìn thấy trong mơ, những tòa kiến trúc bằng gỗ mục nát bị dây leo khô vàng bao phủ, nơi nào đó để lộ ra văn bia, không khí hơi ngưng đọng, dường như lâu rồi không có ai đặt chân đến.

Alger nghiêm túc nhìn quanh một vòng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Đó là sau khi mình dựa vào "Nữ vương thiên tai" để trở thành sự tồn tại nửa thần nửa người, thì nên đối diện với giáo hội thế nào?

'Trực tiếp tạo phản, làm vị vua thứ năm, không, thứ sáu trên năm biển? Nhưng nếu thế, sẽ không có cơ hội tiếp xúc với "Sách Thiên Tai", trừ phi trù tính một vài việc, khiến giáo hội không thể không sử dụng vật phong ấn không biết có bị xếp vào cấp "0" kia hay không. Việc này cực kỳ gian nan, hơn nữa mình phải trở thành "Hải vương", thậm chí là "Thiên tai" mới có khả năng thành công... Ừm, có thể mời "Thế giới" hỗ trợ... Nếu muốn tiếp tục ở lại giáo hội, phải cho họ một lý do đủ tốt, không thể từ chối...' Alger nhíu mày, không che giấu cái nhìn chăm chú của mình.

Trong mắt đám thủy thủ, đây là biểu hiện anh không đủ yên tâm về di tích này.

Trong lúc suy nghĩ, Alger dần có ý tưởng:

"Trong rất nhiều văn hiến của giáo hội có ghi lại một vài cường giả gặp được điều bất ngờ mà trở thành Bán Thần... Trong đó 2/3 đã bị Tà Thần ác ma ăn mòn, cuối cùng mất đi sinh mạng trong khi tịnh hóa... Nhưng có 1/3 thông qua thử thách, trở thành chấp sự cấp cao hoặc giáo chủ Hồng y..."

"Hiện giờ chiến tranh đang nổ ra toàn diện, cục diện của Loen căng thẳng, chỉ cần không điều tra ra vấn đề gì, giáo hội hẳn là sẽ không để ý quá nhiều đến một vị Bán Thần danh sách 4 làm vật hi sinh... Sau đó từng bước chiếm lấy sự tín nhiệm..."

"Điều kiện tiên quyết là "Nữ vương thiên tai" quả thực không có ý đồ làm ô nhiễm mình, hoặc là lưu lại dấu hiệu gì trên người mình..."

"Xem xét đến các vật phong ấn có trong giáo hội, trước đó phải khẩn cầu ngài "Kẻ Khờ" phù hộ... Dựa theo cách nói của tiểu thư "Chính Nghĩa", "Cái ôm của Thiên sứ" có thể che mắt tâm linh, các loại thử thách trong mơ một cách hữu hiệu..."

Khi thấy các thành viên hội Tarot, từng người đã tấn thăng Bán Thần hoặc sắp tấn thăng Bán Thần, Alger thật sự không muốn bản thân trở thành đá lót đường, giống hệt trong giáo hội lúc trước, anh làm bao nhiêu việc chỉ để có được địa vị được cao hơn người khác, lúc này đương nhiên là đồng ý chấp nhận mạo hiểm vì chuyện này.

Sau khi đã có quyết định, Alger lập tức dẫn đám thủy thủ tiến vào di tích, dựa theo lối đi trong giấc mơ, từng bước thăm dò.

Lần này, anh không chia đám cấp dưới ra thành từng tiểu đội, một mặt là lo lắng chuyện bất trắc, mặt khác là hi vọng toàn bộ họ có thể làm "người chứng kiến" cho mình.

Mười lăm phút sau, Alger và nhóm thuyền viên của anh đi tới bên cạnh cây đại thụ có bãi bùn đất bị đào bới.

Anh còn chưa kịp quan sát bốn phía, trước mắt đã chợt hoa lên, thấy một cung điện tráng lệ được tạo thành từ san hô.

Phía trên cung điện này là tầng tầng lớp lớp nước biển lam thẫm đong đưa, tự nó đứng vững giữa lòng biển, đỡ lấy mái vòm khoa trương bên trên, vừa cao lớn vừa hoành tráng, vừa âm trầm vừa tối tăm.

Alger nhìn xung quanh, phát hiện đám thủy thủ bên cạnh đã biến mất, nhất thời nhận ra có lẽ mình đã bị kéo vào một ảo ảnh.

Anh thầm hít vào một hơi, chậm rãi đi vào tòa cung điện san hô kia.

Nơi này có rất nhiều Tinh linh, họ hoặc đang nướng cá, hoặc đang rắc hương liệu lên máu động vật đã đông thành cục, hoặc đang dùng hai nhánh cây gắp thức ăn bỏ vào miệng, không ai để ý đến kẻ xa lạ đang tiến vào.

Alger lập tức chuyển ánh mắt về phía bậc thang chín tầng cao hơn trăm mét ở phía trước.

Trên bậc thang có một chiếc ngai bằng sau hô được khảm các loại đá quý, ngọc trai bóng bẩy, vị hoàng hậu Tinh linh, "Nữ vương thiên tai" đang ngồi ở đó, nhìn xuống Alger.

"Tốt lắm." Goshnum khẽ gật đầu, ném chiếc ly rượu bằng vàng tinh xảo đang ngắm nghía trong tay xuống.

Một cơn gió vừa ôn hòa vừa cứng cáp lướt tới nâng chiếc ly rượu lên, chúng hệt như một đám Tinh linh nhỏ bé, xếp thành hàng ngũ, nâng vật phẩm tương ứng bay đến gần Alger.

Alger đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn, phát hiện trong ly rượu bằng vàng kia đựng một thứ chất lỏng xanh biếc, hư ảo, không đủ chân thật.

"Uống nó xong, sau đó đến khu hải vực gần đảo Simium của quần đảo Rorted, tìm đến cung điện san hô này, trong đó có thứ mà ngươi muốn lấy."

"Nếu không uống chén "rượu" này, thì sẽ không nhìn thấy tòa cung điện kia?" Alger như có điều suy nghĩ, đưa ra nghi vấn của mình.

Tuy đối diện là một vị Thiên sứ, nhưng anh vẫn khá bình tĩnh nói chuyện, bởi vì mỗi tuần anh đều nhìn thấy một sự tồn tại vĩ đại nào đó, đã sớm thích ứng với tình huống này.

"Nữ vương thiên tai" Goshnum gật đầu nói:

"Đúng vậy."

"Thứ này có để lại ấn ký trên người tôi không?" Alger cẩn thận hỏi thêm một câu.

"Có." Goshnum trả lời bằng giọng hơi lạnh lùng: "Cho nên, trước khi tiến vào cung điện san hô, lấy được thứ tương ứng, ngươi không thể rời khỏi đảo Passo, không thể gặp các Thiên sứ thuộc hạ của Leodro."

'Ngài Giáo hoàng đâu phải muốn gặp là gặp được đâu...' Alger khẽ thở phào trong lòng, lại hỏi:

"Đợi lấy được thứ này, hiệu quả của ly "rượu" sẽ biến mất?"

Hoàng hậu Tinh linh Goshnum thản nhiên trả lời:

"Không, cần ngươi phải trực tiếp ăn xong phần đặc tính kia."

"Đến lúc đó, ly "rượu" này sẽ chuyển hóa thành phong ấn, để phần đặc tính đó tạm thời không ăn mòn thân thể ngươi, sau đó cần phải chuẩn bị nghi thức thế nào, làm sao để giải thích với giáo hội Bão Táp là chuyện của bản thân ngươi."

'Để đặc tính thuộc về mình trước, rồi mới cử hành nghi thức? Như vậy thì có lẽ sẽ có cách thức tốt hơn để giáo hội chấp nhận...' Alger suy tư một hồi, giơ chén rượu để lên miệng.

Chất lỏng lạnh lẽo lướt qua yết hầu anh, chỉ giây lát đã biến mất, cả tòa cung điện san hô cũng theo đó vỡ vụn, ánh mặt trời và cây đại thụ còn sót lại chút màu xanh lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Alger.

'Không ký kết khế ước, không để mình lập lời thề? Ừm, uống xong ly "rượu" này thì tương đương với đạt thành giao hẹn...' Alger thu lại tầm mắt, nói với đám thủy thủ không hề phát hiện điều gì ở xung quanh:

"Nơi này không có gì, đi sâu vào xem sao."

..........

Trong cung điện cổ xưa, phía trên sương mù xám.

Klein cũng đang thu lại tầm mắt từ ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Người Treo Ngược", như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Đó là phần mộ của Siathas và Mobet... Ly rượu bằng vàng kia còn có tác dụng như thế..."

"Quả thật là hoàng hậu Tinh linh Goshnum... Rốt cuộc hiện giờ cô ta đang trong trạng thái thế nào? Một nửa trong "Sách Thiên Tai", một nửa không biết trốn đi nơi nào, mượn dùng ly rượu hoàng kim hoặc là đặc tính của bản thân để ảnh hưởng đến hiện thực?"

"Ngài "Người Treo Ngược" tạm thời không bị ô nhiễm gì, đợi anh ta đến quần đảo Rorsted rồi xem xét thêm."

Bởi vì thời gian bản thể ở trong lỗ hổng lịch sử có hạn, Klein không dừng lại, quay về vùng đồng bằng hoang dã tối tăm, tiếp tục xách theo chiếc đèn bão có ánh sáng mờ ảo, từng bước đi đến một nơi nào đó.

Đi một hồi, Klein quay đầu nhìn về phía Đông tượng trưng cho Chernobyl, bước chân không tự chủ được cũng chậm lại một chút.

"Đợi đến khi nắm giữ đủ thông tin về nơi ẩn náu trong quá khứ của ma sói u ám, mình sẽ đi về phía Đông, đi đến khi nào tới giới hạn thì thôi. Xác nhận xong tình hình, mình mới cân nhắc đến chuyện đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích"... Amon hẳn là không ngờ mình sẽ đột nhiên rút lui... Chắc chắn hắn biết rất rõ về quá khứ của ma sói u ám, không giống cách điều tra của mình cho lắm... Ừm, nhưng khẳng định rằng hắn sẽ theo dấu mình..." Klein thong thả thở hắt ra, một lần nữa bước nhanh hơn.

Một tia chớp lóe lên trên trời, chiếu sáng cả vùng bình nguyên tĩnh mịch mênh mông mọc đầy cỏ dại có ngọn đỏ thẫm pha đen, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống.

Klein lấy một chiếc ô từ lỗ hổng lịch sử, một tay cầm ô, một tay xách đèn, cô độc đi về phía trước.

...........

Khoảng chừng qua một tuần, "Tàu Tương Lai" đỗ lại ở một nơi bên cạnh đường ven biển kéo dài của Loen.

"Thượng tướng ánh sao" Cattleya cầm một xấp bài Tarot trong tay, nói với đám thủy thủ trưởng Nina:

"Thời gian tới tôi sẽ ở Loen, mọi người phải canh chừng Frank, đừng để anh ta làm mấy thí nghiệm kỳ quặc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro