Chương 67: Sự trưởng thành của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số 36 phố Zouteland trước kia là một tòa nhà có tầng dưới cùng phủ một tầng bùn đất, mỗi tầng trên đó có hai khung cửa sổ hình vòng cung đóng chặt quay xung quanh tạo thành một chỉnh thể, mang đặc điểm kiến trúc những năm 1300 kỷ thứ năm, bắt ánh sáng không được tốt lắm.

Sau khi được xây lại, tầng dưới cùng nơi này có cửa nhỏ, hành lang có mái che, hai bên sườn là cửa sổ lồi cao hai tầng, mặt cắt khung cửa sổ có bức tường ngăn ở giữa và đầu cột trang trí, đỡ lấy xàn nhà bằng đá hẹp dài, trên cửa sổ lồi cao là tường lan can, nối tiếp với tầng ba.

Đây là phong cách kiến trúc ba tầng gần đây mới thịnh hành.

Trong lúc ngẩn ngơ, Leonard có cảm giác mình đã đi đến nhầm nơi.

Đứng ngây ra hơn mười giây, anh mới cầm gậy chống kim loại được khảm màu trắng bạc, cất bước tiến vào số 36 phố Zouteland. Tiếp đó, anh bước lên bậc thềm, đi vòng qua góc rẽ, thấy một cánh cửa lớn màu đen, bên trên đề biển:

"Công ty bảo an Black Thorns."

Đến đây, anh dường như dần quen thuộc, bước nhanh hơn, đẩy cửa phòng đang đóng ra.

Cô gái có mái tóc nâu dựng thẳng tờ báo "Người thành thật thành phố Tingen" trên bàn làm che khuất gương mặt, nghe thấy tiếng bước chân không hề che giấu, bỏ tờ báo xuống, để lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt màu nâu nhạt và gương mặt xinh đẹp.

"... Chào buổi chiều, Roxanne." Leonard hơi ngập ngừng, sau đó lên tiếng chào.

Roxanne đầu tiên là lộ vẻ bất ngờ, sau đó nét mặt chợt sầm xuống, lạnh lùng nói:

"Chào buổi chiều, chúc mừng anh đã báo được thù cho đội trưởng và đám người Klein."

Leonard mở miệng ra, không biết nên đáp lại như thế nào, ngay cả động tác giơ tay giữ mũ cũng không làm nổi vì không thích đội mũ.

Anh nặn ra một nụ cười, gật đầu rất khẽ, sau đó lặng lẽ tiến lên, đi lướt qua Roxanne, chuẩn bị đi vào cánh cửa ngăn cách trong ngoài.

Khi Leonard sắp tiến vào khu vực quản lý, đột nhiên nghe thấy Roxanne ở sau lưng nhỏ giọng nói một câu:

"Hãy sống cho tốt..."

Bước chân Leonard hơi chậm lại, gật mạnh đầu.

Vào khu vực bên trong, anh liếc mắt đã thấy Frye đứng ở cửa văn phòng đội trưởng.

Vị "Người nhặt xác" này để lộ vẻ tái nhợt do thời gian dài không phơi ánh mặt trời, tóc đen mắt lam, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, khí chất u ám mà tối tăm.

Leonard nghiêm túc nhìn đối phương, thở hắt ra, cố gắng cười thật tự nhiên:

"Đã lâu không gặp."

"Chào buổi chiều, đã lâu không gặp." Frye chỉ vào văn phòng đội trưởng: "Tôi đã nhận được điện báo, biết được lời đề nghị của anh, sẽ phái hai đội viên hành động cùng anh. Với cả, anh cần điền vào đơn xin vật phong ấn."

Leonard cảm thấy ngạc nhiên cười nói:

"Anh là đội trưởng? Anh không còn trầm tính như trước kia nữa..."

Thật ra Leonard đã tiêu hóa xong ma dược "An hồn sư", có thể tấn thăng "Linh vu" danh sách 5, nhưng vì để đánh cắp sức mạnh của giọt máu tươi "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng", anh cố ý không báo cáo, tiếp tục trấn an linh hồn ở khu vực xung quanh Backlund, rốt cuộc nhờ tự thân cố gắng mà tìm ra cơ hội đến Tingen.

"Đúng vậy." Frye khẽ gật đầu: "Thật ra tôi không thích nói nhiều, nhưng làm đội trưởng thì không thể không nói."

Leonard gật đầu hỏi:

"Anh làm đội trưởng từ khi nào? Sao tôi không nghe nói chút nào..."

"Gần đây." Frye trả lời ngắn gọn, tiếp đó giải thích: "Anh đi chưa được bao lâu, tôi đã trở thành "Người đào mộ" danh sách 8, tháng trước cuối cùng cũng tấn thăng "Người thông linh", mà vị đội trưởng trước vừa vặn được điều đi."

"Nhanh vậy..." Leonard còn chưa dứt lời, đã nắm tay gõ đầu mình: "Xem trí nhớ của tôi này, quên mất Klein từng chia sẻ một vài kinh nghiệm với mọi người."

Anh bỏ tay phải xuống, cười nói với Frye:

"Nói vậy, anh vẫn còn không gian và thời gian để tiến thân, tương lai chưa biết chừng cũng sẽ trở thành một vị chấp sự."

Frye nhìn anh một cái rồi thu tầm mắt lại:

"Chắc tôi sẽ không tiếp tục theo đuổi tấn thăng nữa."

"Vì sao?" Leonard đi vài bước, đến bên cạnh Frye, hỏi với vẻ hơi kinh ngạc.

Frye ngẩng đầu nhìn trần nhà, trả lời bằng giọng trầm thấp điềm tĩnh:

"Tôi muốn ở lại nơi này."

"Mãi mãi bảo vệ nơi này."

Leonard chợt im lặng, không trả lời.

Anh liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy nơi này đã trải qua một lần tu sửa lớn, nhưng những thứ ẩn sâu trong nó lại không thay đổi gì.

Frye cũng im lặng một hồi, sau đó mới nói:

"Tôi sẽ phái hai đội viên đi theo anh."

Khi nói chuyện, anh ta đi đến cuối hành lang, Leonard cũng đi bên cạnh theo bản năng.

Tới văn phòng ở cuối hành lang, cửa đang mở, một vài Kẻ Gác Đêm đang chơi bài, đấu vật tay.

Thấy đội trưởng đến gần, họ đều bỏ bài poker xuống, đứng dậy.

Leonard liếc mắt nhìn, thấy có hai gương mặt quen thuộc, một người là Loya có mái tóc đen mượt và lông mày hẹp dài và Sika mắt đen tóc trắng.

Cùng lúc đó, anh cũng thấy mấy gương mặt xa lạ, thấy penny, saule và một vài lá bài poker tên bàn.

Trong phút chốc, anh hơi ngẩn ngơ, tầm mắt có chút mơ hồ.

.......

Hải vực quần đảo Rorsted, trong một cảng nhỏ cạnh làng chài, khoang dưới cùng của "Tàu Tương Lai".

Frank Lee xắn tay áo, khoanh hai tay, nghiêm túc quan sát cây nấm trước mặt.

Cây nấm có nắp nấm cao chừng một mét tám, bên ngoài trắng nõn mọc ra mấy đốm đỏ sáng rõ, giống như mắt, mũi và miệng.

Ngoài những thứ đó, thân nó còn nhô lên một đám bào tử, mọc ra những sợi nấm màu trắng to chắc mạnh mẽ giống như xúc tu.

Frank quan sát cây nấm khổng lồ này từ trên xuống dưới vài lần, lại nhìn quanh một vòng, nhìn các loại nấm mọc đầy trên vách tường, sàn nhà, hoặc ngắn hoặc dài, hoặc lớn hoặc nhỏ, nói với "Thợ thủ công" Sharf bên cạnh:

"Không tệ, thí nghiệm lần này có tiến triển, cây nấm này có khuynh hướng tự sinh sôi rất mãnh liệt, mà việc này sẽ khiến nó đói khát, cấp thiết cần máu thịt quái vật để bổ sung."

"Mà bất kể là nướng hay nấu đều có thể loại trừ hoạt tính của nó, không còn nguy hiểm nữa."

"Ồ, mùi vị thế nào? Không phải anh vừa mới nếm thử sao? Đời sau nó sinh ra sẽ mặc định xuất hiện vị thịt bò, vị cá, vị lúa mì, thậm chí còn đầy ắp sữa bò, một cây là có thể bổ sung một bữa sáng đầy đủ. Anh xem, các thuyền viên hiện giờ đều không thích uống rượu, chỗ nào cũng có nấm thể hái... Tôi đang nghĩ, đôi khi tới vùng hoang dã, để lấp đầy bụng, cần phải vác theo lương khô hoặc là săn bắt dã thú. Việc này rất phiền toái, nếu để người mình mọc ra nấm, thì không phải tiện hơn rất nhiều sao?"

"Thợ thủ công" Sharf gầy đi nhiều so với lúc ở Bayam, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt dại ra, thiếu mất cảm giác hoạt bát.

Nghe Frank nói, không biết hắn nhớ lại điều gì, cả người hơi run lên, yên lặng ngồi đó, rồi há miệng nôn mửa một tiếng.

"Không sao chứ? Tôi biết anh vất vả, thời gian qua thật sự cảm ơn anh." Frank thành khẩn nói với "Thợ thủ công": "Nếu không có anh, cây nấm này không thể có khuynh hướng tự sinh sôi mạnh mẽ đến như vậy. Hơn nữa, dưới ánh trăng, lực sinh mệnh của nó sẽ trở nên vô cùng kiên cường, có thể tự mình tịnh hóa, điều này khiến nó có thể loại bỏ được độc tố tích lũy từ những quái vật mà nó đã ăn một cách hiệu quả. Vấn đề duy nhất hiện nay là, bóng tối thuần túy là bóng tối không có ánh trăng, đây sẽ là vấn đề chúng ta cần giải quyết tiếp theo."

Sharf không nói gì, nôn xong, hắn đột nhiên đứng bật dậy, xoay người muốn xông ra ngoài, nhưng một sợi nấm màu trắng thô to mạnh mẽ lại vươn tới, quấn lấy hắn kéo trở về.

"Trả, trả lại vật phẩm thần kỳ cho tôi! Tôi không muốn chết cùng cây nấm này!" Hắn điên cuồng hò hét, giọng càng ngày càng nhỏ, giống như bị bịt miệng vậy.

Lúc này, một nơi nào đó bên ngoài làng trài, từng dây leo màu xanh lục nhanh chóng thu lại, giống như đang sinh trưởng ngược.

"Thượng tướng ánh sao" từ trong đó đi ra, trong đôi mắt tím thẫm xen lần màu trắng bạch.

Bên tai cô vẫn còn vang vọng những lời vô nghĩa hư ảo xuất phát từ "Hiền giả ẩn nấp", cũng bất giác sợ hãi, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi giống như trước kia. Nơi mắt cô có thể nhìn thấy lại là vô số bóng dáng đi qua đi lại không thể miêu tả nổi hình thái, giống như những bóng đen đằng sau những lớp màn che dày nặng, là những ánh mắt vô hình không biết đang dò xét từ chỗ nào.

So với trước kia, cô đã có thể mơ hồ nhìn thấy sự tồn tại trốn đằng sau lớp màn che, đã có thể thấy mặt trăng có từng vòng màu sắc khác nhau trên bầu trời, chúng hoặc màu đỏ, hoặc màu trắng, hoặc nâu nhạt, hoặc lam thẫm, giống như từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Trong đầu óc Cattleya bỗng "ù" một tiếng, cô nhanh chóng thu tầm mắt, không dám nhìn tiếp nữa.

Cô đã dựa vào việc phân tích máu của "Con rắn vận mệnh", hoàn thành nghi thức, đạt được thần tính, trở thành "Học giả thần bí " danh sách 4 con đường "Kẻ dòm ngó bí ẩn"!

Nhưng, cô nhớ nữ vương từng nói cho cô biết:

Trong danh sách 4 của toàn bộ hai mươi hai con đường, "Học giả thần bí" là "nghề nghiệp" dễ gặp phải nguy hiểm nhất, bởi vì thường xuyên nhìn thấy những thứ không nên nhìn, nghe thấy những âm thanh không nên nghe, chạm vào những bí mật không nên chạm.

Cho nên, một vị "Học giả thần bí" muốn sống được lâu dài, thì phải biết cách kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, kiểm soát hành vi tương ứng của mình.

Lấy chiếc kính dày dặng đang kẹp trên áo xuống, Cattleya đeo nó lên mũi, nhưng những sự vật không thuộc về thế giới hiện thực trong mắt cô vẫn chưa biến mất.

Cô nhoẻn cười nửa như tự giễu, nửa như thỏa mãn, rõ ràng vật phẩm này đã không thể phong ấn con mắt nhìn trộm bí mật của mình nữa.

Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, đôi mắt đã trở nên đen kịt, không còn màu tím thẫm và trắng bạc thần bí nữa.

'Phù...' Cattleya thở ra một hơi, thong thả đi về phía "Tàu Tương Lai", dường như vừa rồi chỉ rời tàu đi tản bộ.

Cô cũng không định lan truyền tin tức mình đã trở thành Bán Thần ra ngoài, không muốn nhanh chóng trở thành vị vương giả thứ năm trên biển. Với cô mà nói, đây là một trong những con bài chưa lật trong thế giới nguy hiểm, không thể tùy tiện tung ra.

......

Phố Hoa Hồng, khu South Bridge.

Emlyn ngồi xe ngựa vừa đi vào khu phố này, anh đã thấy trên chỗ ngồi đối diện chợt hiện ra một bóng dáng hơi lờ mờ tóc hơi bù xù, áo sơ mi trắng kết hợp với gilê đen. Đây chính là nam thanh niên giống như u linh oan hồn kia.

"Đã lâu không gặp, ngài Maric." Emlyn không hề hoảng hốt, cười chào hỏi.

Maric khẽ gật đầu:

"Tôi đến để nói cho anh biết, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể thương lượng kế hoạch hành động cụ thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro