Chương 7: Phong cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein chống lên vách tường xám trắng, thong thả ngồi thẳng dậy, mỉm cười lắc đầu:

"Trước khi lấp đầy bụng, thì đầu óc của ta không chịu làm việc."

Anh vừa nói thật, vừa nói dối, bởi vì trước khi trở thành sinh vật thần thoại hoàn chỉnh, thánh giả vẫn cảm thấy đói bụng, khát nước, nhưng đối với một vị Bán Thần danh sách 3 mà nói, dăm bữa nửa tháng không bổ sung thức ăn nước uống cũng có thể chịu được, về phần sinh vật thần thoại hoàn chỉnh thì ăn cơm chỉ là sở thích, không phải nhu cầu thiết yếu.

Ý mà Klein muốn bày tỏ là trước khi chính thức chạy trốn, anh cần phải điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất.

"Thói quen của một vị "Nhà ảo thuật"." Amon mỉm cười đánh giá một câu: "Ta không phụ trách cung cấp đồ ăn, nhưng anh có thể tự mình nghĩ cách giải quyết."

Klein nhìn chiếc đèn lồng bằng da dưới đất, suy nghĩ vài giây, giơ tay phải ra, bắt vào hư không.

Trước mặt anh nhất thời hiện ra một chiếc bàn trà không cao lắm, đây là một thứ trong nhà của Dwayne Dantes.

Trong ánh sáng lờ mờ, Klein lại giơ tay ra lần nữa, triệu hồi ra một chiếc hộp được bọc tinh xảo từ lỗ hổng lịch sử.

Trong cái hộp này đựng dụng cụ ăn uống như dao, nĩa, đĩa, bát.

Sở dĩ Klein lựa chọn những thứ này, là vì nếu mình triệu hồi từng thứ một sẽ không thể hợp thành một bộ, anh chỉ có thể đồng thời duy trì được tối đa ba hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử.

Sau khi ung dung bày dụng cụ ăn uống ra, Klein lịch sự nghiêng đầu sang, gật đầu với Amon đội mũ mềm chóp nhọn, tiếp đó anh mới triệu hồi ra một miếng thịt bò bít tết chín bảy phần, bên trên có rưới sốt tiêu đen.

Lúc nó rơi xuống đĩa, còn bốc lên chút hơi nóng, khi dao cắt xuống, bên trong lát cắt vẫn còn lộ ra máu đỏ.

Klein xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy xúc cảm rất chân thật, mùi vị tuyệt vời, không hề giống đồ giả chút nào, rõ ràng là an ủi được cái dạ dày nôn nóng của anh.

"Trong vòng mười lăm phút, ta không những không đói nữa, mà còn có thể được bổ sung dinh dưỡng "thật"." Sau khi nuốt miếng thịt bò, Klein mỉm cười giới thiệu với Amon, hệt như một chủ nhà hiếu khách, chứ không phải là một người phi phàm đáng thương bị bắt cóc.

Amon đẩy mép chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh lên, mỉm cười gật đầu nói:

"Ta đã từng thử rồi, cũng không tệ lắm."

"Ngươi điều chỉnh trạng thái nhanh đấy, thật sự không suy xét đến việc làm quyến giả của ta à?"

Klein lại cắt một miếng thịt bò nữa, vừa xiên nó lên, vừa đáp lại giống như đang tán ngẫu với bạn bè:

"Ngươi giết ta đi."

Giờ phút này, tia chớp lóe lên khá thường xuyên và bóng tối vô cùng vô tận luân phiên thống trị vùng đất này, những nơi ở xung quanh không thể chiếu sáng đến, có nhiều đôi mắt không hề có cảm xúc đang nhìn chằm chằm về phía này, những ngọn cỏ đỏ thẫm vặn vẹo khe khẽ lay động theo hướng gió thổi.

Mà trong tòa kiến trúc bị sụp một nửa, ánh sáng mờ nhạt nhuộm một màu ấm áp lên chiếc bàn trà cực kỳ có cảm giác nghệ thuật và bộ đồ ăn tinh xảo, mùi vị thịt bò bít tết tỏa ra bốn phía như có như không, gần như hoàn toàn tương phản với hoàn cảnh bên ngoài không có gì ngăn cách.

Klein chịu đựng cái nhìn chăm chú của lũ quái vật đáng sợ đang ẩn nấp trong bóng tối sâu thẳm, tao nhã lịch sự thưởng thức đồ ăn ngon ở giữa vùng đất hoang vu u ám ấp ủ những thứ khủng khiếp đáng sợ.

Ăn xong thịt bò, anh lại lấy một ly rượu lạnh được sản xuất từ trang viên Bài Ca Hoa Hồng, uống một hơi cạn sạch.

Tiếp theo, súp kem, cá tuyết chiên, bò sốt vang, khoai tây nướng và các loại rượu nho lần lượt được triệu hồi ra, rơi vào bụng Klein.

Trong quá trình này, thịt bò bít tết ăn đầu tiên đã vượt quá thời gian duy trì, biến mất không còn nữa, nhưng dạ dày và cơ thể của Klein được những món ăn phía sau mài mòn cảm giác, không phát hiện ra điểm ấy.

Đương nhiên, bàn trà và bộ đồ ăn cũng được triệu hồi lại, nếu không thì không thể giữ được đến khi kết thúc.

Bữa cơm này vừa kết thúc, Klein tiếp tục giơ tay, từ trong hư không bắt lấy một chiếc ly, bên trong đựng một viên kem hương thảo.

Klein lập tức dùng thìa thử đồ ngọt múc kem, bỏ vào miệng, cảm nhận nó tan chảy và vị ngọt thấm vào lưỡi.

Vừa ăn hết viên kem, anh vẫn chưa thỏa mãn, lại triệu hồi thêm một viên nữa từ trong lỗ hổng lịch sử.

Cứ thế, Klein ăn liên tiếp năm viên kem có mùi vị khác nhau.

Khi anh lấy đến viên kem thứ sáu, Amon ngồi bên cạnh anh bỗng cười nói:

"Vận mệnh của anh đã có sự thay đổi bất thường, đủ may mắn rồi."

"Đây là sự chuẩn bị của anh à?"

Bàn tay phải đang giơ ra của Klein bỗng khựng lại ngay giữa không trung, đồng tử chợt phóng to đến một mức độ nhất định.

Gần như cùng lúc ấy, trong bóng đêm thâm trầm xung quanh, ở nơi mà ánh đèn bão không thể chiếu đến, từng sinh vật hình thù kỳ quặc đồng loạt run rẩy, chớp mắt biến thành con rối của Klein.

Lúc này, Klein một hơi bỏ ra một trăm con "Trùng linh hồn", hi vọng trong số đó có con may mắn thoát được sự đánh cắp của Amon.

Ngay sau đó, phía sau bàn trà, bóng người mặc áo nỉ đen không đội mũ lập tức thay bằng một con ma cà rồng cả người toàn mủ ghê tởm.

Bàn trà rất có cảm giác nghệ thuật và bộ đồ ăn tinh xảo hệt như thủy tinh rơi xuống đất, nứt ra nhiều vết mảnh, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.

Chúng nhanh chóng quay trở về lỗ hổng lịch sử, tránh ảnh hưởng đến sự triệu hồi tiếp theo của Klein.

Giây tiếp theo, một trăm con rối tính cả bản thể Klein không biết đã trốn đến đâu đều đồng loạt giơ tay ra, bắt về phía hư không, dùng số lần để tránh sự quấy nhiễu của Amon.

Giờ phút này, chúng đều là "Học giả cổ đại".

Đây là năng lực đến từ "Pháp sư quỷ dị", là cội nguồn của "Nhà bói toán" biến chất.

Đương nhiên, xác suất triệu hồi thành công của mỗi một con rối đều độc lập, không ảnh hưởng gì đến nhau.

Giờ phút này, Klein vốn định triệu hồi hình chiếu của tiểu thư tín sứ Reinette Tinicole khi đã lấy lại trạng thái mạnh nhất trong di tích Tudor, bởi vì liên quan đến khế ước và bùa chú, nên đây là hình ảnh của Thiên sứ mà anh dễ triệu hồi ra nhất từ lỗ hổng lịch sử.

Amon vẫn nhàn nhã ngồi tại chỗ, chiếc kính độc nhãn hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, hắn nhìn thấy một trăm Klein đồng thời tiến hành triệu hồi.

Klein và một trăm con rối của anh giơ tay phải ra rồi thu lại, nhưng không thành công, không thể kéo được Reinette Tinicole từ hư không ra ngoài.

Lúc này, Amon cũng giơ tay phải ra, túm về phía trước!

Cánh tay hắn chợt nặng xuống, tùy ý kéo về sau, bên ngoài tòa kiến trúc sập một nửa xuất hiện một con búp bê vải bị dây leo trói chặt, mặc váy dài diêm dúa, to bằng một tòa thành.

"Tà vật cổ đại", Reinette Tinicole!

Amon đã đánh cắp hình ảnh mà Klein triệu hồi ra từ lỗ hổng lịch sử!

Trong đôi mắt màu đỏ tươi của Reinette Tinicole chợt phản chiếu bóng dáng của một trăm con rối của Klein.

Nhất thời, trên người những con rối hoặc mang dáng vẻ của Klein, hoặc trong trạng thái quái vật đều lóe lên ánh sáng nhạt, biến thành những con động vật khác nhau như sơn dương mọc sừng dài trên đầu, thỏ trắng muốt.

"Lời nguyền biến hình"!

Bản thể của Klein đã sớm biến mất, sau đó bước ra từ trong ánh lửa của chiếc đèn bão bằng da.

Anh nhìn đủ loại động vật có lẽ có thể gọi là bản thân mình trước mắt, đột nhiên ngồi xuống, bật cười ha hả:

"Ăn cơm xong tản bộ một chút có thể giúp ích cho sức khỏe."

Anh không hề để ý đến chuyện mình vừa thử chạy trốn, biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Amon vẫn giữ trạng thái nhàn nhã trước đó, mỉm cười, gật đầu rất phối hợp:

"Ta đã đọc qua khá nhiều sách mà nhân loại viết, bên trong quả thực có quan điểm này."

Nói tới đây, hắn giơ ngón tay chỉ vào hình chiếu của Reinette Tinicole ở bên ngoài:

"Đây là tín sứ của anh?"

Đây là chuyện rất dễ chứng thực, Klein không giấu diếm, "ừm" một tiếng, gật đầu.

"Đáng tiếc." Amon đánh giá hình chiếu của Reinette Tinicole từ trên xuống dưới vài lần, chẹp miệng lắc đầu nói.

Klein vừa cảm nhận đồ ăn trong dạ dày đã lần lượt biến mất, vừa lên tiếng hỏi:

"Đáng tiếc cái gì?"

"Ta nên dẫn theo anh chờ ở Backlund thêm vài ngày, như vậy có thể đợi tín sứ tới đưa thư cho anh. Sau đó, cô ta sẽ trở thành tín sứ của ta." Amon đẩy chiếc kính độc nhãn lên, cười nói: "Trộm một tín sứ cấp bậc Thiên sứ, việc này rất có tính thử thách, cũng rất vui, không phải sao? Trong cuộc sống luôn cần chút lạc thú, kích thích và chờ mong."

"Ta cũng nghĩ như vậy." Klein thành thật đáp lại lời Amon.

"Đáng tiếc." Amon đội mũ mềm chóp nhọn lại lắc đầu: ""Đêm Đen" mới là đối tượng phải cẩn thận, nếu còn ở lại thêm, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Lúc nói chuyện, vị "Thiên sứ thời gian" này đã giải trừ hình ảnh của Reinette Tinicole trong lỗ hổng lịch sử, để cô biến mất trước mặt Klein.

"Dường như ngươi rất kiêng kỵ Nữ thần?" Klein ngụy trang giọng điệu của tín đồ thành kính của "Nữ Thần Đêm Đen".

Đương nhiên, thật ra anh không cần ngụy trang, hiện giờ anh chính là quyến giả của Đêm Đen.

Ánh mắt Amon di chuyển về phía chiếc đèn lồng da trong tòa kiến trúc bị sập một nửa, nhìn ánh sáng mờ nhạt của nó, nói:

"Ta không thể đánh cắp được những chuyện muốn biết từ trong bí ẩn, không suy luận ra được cô ta đang bày bố cái gì, điểm mấu chốt thực sự ở nơi nào."

Đối với một vị Vua Thiên Sứ con đường "Kẻ trộm" mà nói, sự kiêng kỵ này cũng đủ lý do.

Nhân lúc Amon trả lời câu hỏi này, Klein đột nhiên dùng tiếng Cự nhân thầm tụng niệm tôn danh của "Nữ Thần Đêm Đen".

"Người là Nữ Thần Đêm Đen cao quý hơn cả bầu trời sao, xa xưa hơn cả vĩnh hằng..."

Anh vừa niệm được một câu, thì suy nghĩ trong đầu đột nhiên biến mất, nếu không phải trước đó còn có dự định tương tự, thì thiếu chút nữa quên mất mình đã thử làm như vậy.

Amon quay đầu nhìn về phía anh, cười nói:

"Anh muốn thăm dò xem sau khi ta đánh cắp suy nghĩ và lời nói của mình, có phải sẽ lặp lại trong lòng một lần nữa?"

"Chỉ cần trở thành "Kẻ ký sinh" danh sách 4, là có thể khống chế được thứ mình trộm đi, khiến nó hiện ra ở một thời điểm thích hợp."

"Vậy à." Klein khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn."

Lúc nói chuyện, Klein nhanh chóng âm thầm tổng kết lại bài học và kinh nghiệm từ lần chạy trốn vừa rồi:

'Bởi vì liên quan đến sự lệ thuộc và tồn tại của khế ước, trong tất cả Thiên sứ mình quen biết, triệu hồi tiểu thư tín sứ là dễ thành công nhất;
Triệu hồi kem trên tay Will trong quá khứ, có thể đại diện cho việc đã thành lập một mối liên hệ kỳ diệu với anh ta trong vận mệnh, nhận được ân quyến may mắn, mỗi một viên kem đều đại diện cho một phần may mắn... Mình vốn định dùng cách triệu hồi kem để qua mắt, bí mật triệu hồi "Con rắn vận mệnh"'

'Sau đó triệu hồi ra sự quấy nhiễu nhất định trước, nếu không thì Amon sẽ trực tiếp đánh cắp mất hình ảnh mình triệu hồi từ lỗ hổng lịch sử, tốn bao công sức cuối cùng lại mang đến một sự trợ giúp cho hắn...'

Trong lúc Klein suy nghĩ, Amon chỉ đống động vật trúng "Lời nguyền biến hình", để lộ ra nụ cười xấu xa:

"Không phải ngươi lo Vùng đất bị thần bỏ rơi không có thức ăn phù hợp sao? Giờ có rồi đấy, chỉ cần giải trừ nguyền rủa, thì chúng chính là động vật thực sự."

... Klein ngẩn ra một chút, đột nhiên nhìn về phía đám sơn dương và thỏ trắng.

Khi anh sử dụng ý niệm, tầm mắt của lũ động vật này đồng loạt nhìn về phía anh.

Trên ý nghĩa nào đó, đây đều là bản thân Klein, dù sao chúng cũng là do "Trùng linh hồn" kết hợp với quái vật, trúng phải lời nguyền mà biến thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro