Chương 87: Phải có ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem xét tỉ mỉ giá chữ thập màu xanh đồng trong tay, Klein tin rằng nó ít nhất có thể tương ứng với vật phong ấn cấp "1".

Ngoại trừ hiệu quả tịnh hóa, vật phẩm thần kỳ này còn có pháp thuật cấp Bán Thần lĩnh vực "Mặt trời" như "Lửa mặt trời", mà ảnh hưởng xấu của nó nếu ứng dụng tốt, có thể giải quyết không ít vấn đề, ví dụ như giúp người nào đó đi nhầm vào thế giới siêu phàm hi vọng thoát khỏi điên cuồng quay trở về bình thường, giúp người ăn nhiều ma dược có thể phân tách ra đặc tính phi phàm tương ứng. Muốn làm thế thì phải nắm chính xác thời gian, nếu không rất dễ khiến danh sách của bản thân bị rớt cấp bậc.

Đương nhiên, thân thể được ma dược cải tạo, linh hồn và bản chất người bình thường chắc chắn cũng thỉnh thoảng có xung đột, người phi phàm nếu dựa vào giá chữ thập màu xanh đồng này để rời khỏi "giới", không cần nghi ngờ sẽ xuất hiện di chứng nhất định, tình huống cụ thể thì sẽ căn cứ vào con đường khác nhau, danh sách khác nhau, chi tiết cơ thể khác nhau mà có những chỗ bất đồng.

Điều này khiến Klein không khỏi cảm khái, đây là hiệu quả xấu có giá trị nhất, hữu dụng nhất mà anh từng gặp.

Với anh mà nói, vấn đề duy nhất ở chỗ, giá chữ thập màu xanh đồng không có cách nào mang theo người trong thời gian dài, cho dù giao cho con rối cũng không được, như thế sẽ khiến đặc tính phi phàm của con rối bị phân tách ra, cấp bậc giảm xuống. Mà sau khi trở thành con rối, thì không có cách nào ăn ma dược để tấn thăng được nữa, bởi vì linh thể của hắn về bản chất đã tử vong.

Về phần sinh vật bình thường biến thành con rối, trường kỳ đeo giá chữ thập này sẽ "Ca ngợi mặt trời", thoát khỏi khống chế.

'Chỉ có thể đặt nó phía trên sương mù xám, lúc nào cần thì lấy ra... Đối với "Pháp sư quỷ dị" mà nói, thứ này thật ra không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao sẽ không biểu diễn khi chưa chuẩn bị... Sau này sẽ xác nhận nó có đối ứng với "Kẻ vô ám" hay không, nếu có thì đợi "Mặt Trời" nhỏ tiêu hoá xong ma dược "Tư Tế Ánh Sáng" thì bán cho cậu ta, tin rằng vị thủ lĩnh "Đoàn nghị sự sáu người" thành Bạch Ngân kia sẽ không keo kiệt dùng vật phong ấn ngang giá để trao đổi, con đường "Mặt trời" rất rõ ràng là thích hợp với "Vùng đất bị thần bỏ rơi" hơn là các con đường khác...' Klein nghĩ với tâm trạng vui vẻ, đặt giá chữ thập màu xanh đồng trở lại chiếc bàn dài loang lổ.

Anh không xác nhận ngay, mà định trở về số 160 phố Berklund rồi sẽ tiến hành. Đến lúc đó, anh còn có thể thuận tiện dùng "Bói toán giấc mơ" để biết rõ lai lịch của vật phong ấn, trang viên Bài Ca Hoa Hồng cách di tích dưới lòng đất quá gần, chưa biết chừng đang nằm trong phạm vi chú ý Thiên sứ của hoàng gia, thậm chí là Adam. Trong quá trình thí nghiệm, nếu anh gây ra sự biến hóa gì đó, tạo thành dao động sương mù xám, có khả năng sẽ bị phát hiện ra bí mật lớn nhất.

"Vật phong ấn này cho dù không đối ứng với "Kẻ vô ám", thì chắc chắn cũng thuộc về con đường "Mặt trời", cùng lắm là pha chút đặc tính phi phàm khác. Không, thứ đó sẽ bị bài xích, mà ký hiệu của giáo hội "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng" là thánh huy được chế tác bằng vàng, giống hình mặt trời trừu tượng, không liên quan đến giá chữ thập. Ừm, sau khi loại trừ khả năng này, liên quan đến lĩnh vực "Mặt trời" chỉ còn lại vị Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân kia, cũng chính thần Viễn Cổ Thái Dương, cha của Adam và Amon, hiềm nghi là người xuyên không..."

"Nó xuất hiện trên tay Tử tước Stratford, liệu từ một ý nghĩa nào đó có chứng tỏ phía hợp tác với hoàng gia là "Hội ẩn sĩ hoàng hôn", còn Hội Tâm lý luyện kim chỉ là một lớp ngụy trang hay không? Đương nhiên, còn tồn tại rất nhiều khả năng khác, chưa biết chừng chính là gia tộc Augustus tự sưu tầm. Là một gia tộc Thiên sứ khá có tiếng tăm ở kỷ thứ tư, lại mang lịch sử lâu đời, sưu tầm vật phẩm nào đó của thần Viễn Cổ Thái Dương cũng là chuyện hết sức bình thường..."

"Nếu vật phong ấn này thực sự là do Adam cung cấp, thì việc này có phải cũng do hắn sắp xếp không?"

"Đối diện với ma nữ Trissy và bạn của cô ta - hai người rõ ràng có liên quan đến Tà Thần, Tử tước Stratford lựa chọn giá chữ thập có sở trường tịnh hóa này, bỏ qua các vật phẩm khác, là cực kỳ hợp lý. Khi quyết định thanh trừ Shermane, bởi vì ông ta không rõ đối phương có bị Tà Thần ô nhiễm hay không, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã không dùng cách tấn công trực tiếp, mà lãng phí thời gian kích hoạt vật phong ấn này, cũng rất hợp lý... Ừm, quả thật cả quá trình vô cùng hợp lý, không biết có dấu vết do người bố trí hay không..."

"Vừa nghĩ như thế, mình lại sắp rơi vào chứng sợ hãi "0-08" rồi... Đúng rồi, tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" từng lén thảo luận về Adam, trước sau có liên quan đến "Vùng đất bị thần bỏ rơi", "Vương đình Cự Nhân", "Vua Thiên Sứ"..."

"Việc này... cho dù thực sự là do Adam bố trí, thì hắn đưa vật phẩm này cho tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" là có ý nghĩa gì?"

Klein nghĩ mà da đầu hơi tê dại, điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định quay về phố Berklund rồi thử nghiệm chứng sau.

Anh không trì hoãn thêm, lập tức về lại thế giới hiện thực.

Về phần vật phẩm trên người Cunas Korger, lúc trước anh không dựa vào sức mạnh của sương mù xám mà chỉ dựa vào năng lực bói toán của bản thân cũng đã bước đầu nắm giữ được tình huống cụ thể.

Trừ "Bản hoà tấu giữa ánh sáng và bóng" mà thủ lĩnh tu sĩ khổ hạnh của Giáo hội Đêm Đen Arianna đã lấy đi cùng huy chương mở cửa di tích dưới lòng đất, thì Cunas Korger còn hai vật phẩm thần kỳ:

Một món là "Tiếng la hét tuyệt vọng của Revere" mà "Ma kính" Arodes đã nhắc đến, nó vốn thuộc về một lần hiến tế thất bại, có hai hình thức sử dụng, một là bắn bình thường, uy lực nhỏ hơn pháo không khí một chút, hai là súng máy bắn phá, có thể trong vòng một hai giây phóng ra một lượng đạn lớn, hai phương thức này đều mang theo "Tiếng la hét tuyệt vọng", có ảnh hưởng nhất định đến Bán Thần cấp bậc thánh giả, nhưng không lớn lắm. Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ Bán Thần đều có thể ngăn cản được đòn tấn công như vậy. Tựa như bản thân Klein cũng không có được cơ thể và khả năng phòng ngự biến thái để đỡ đạn ngay chính diện.

Một món khác tên là "Cỏ may mắn", thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ, chính là cỏ bốn lá làm thành bùa hộ mệnh, năng lực của nó là khiến người đeo sau mỗi lần thất bại thì sẽ tích lũy xác suất nhất định cho lần thành công tiếp theo, hiệu quả xấu lại là phóng đại chỗ thiếu hụt trong nhân tính của người đeo.

Đánh giá của Klein về nó là, chi bằng đổi tên thành "Mẹ của thành công".

Hai vật phẩm thần kỳ này đối với Klein mà nói đều không có giá trị thực dụng gì, vẫn luôn để trên người con rối Cunas Korger.

Mà con rối cấp Bán Thần này mới là thu hoạch lớn nhất của anh:

"Luật sư" nắm chắc cách sử dụng lỗ hổng quy tắc, dẫn đường và thuyết phục mục tiêu, "Người dã man" có năng lực và sức mạnh phá vỡ quy tắc, "Hối lộ" của "Kẻ hối lộ", "Vặn vẹo" của "Nam tước sa đọa", "Hỗn loạn" của "Bậc thầy xáo trộn", "Tặng cho", "Phóng đại" và "Lợi dụng " của "Bá tước sa ngã", đều là những năng lực rất tốt. Nếu không phải lúc trước đã thông qua "Ma kính" Arodes nắm được các tin tức chi tiết, có sự chuẩn bị trước và đưa ra phương án phù hợp, lại nhận được sự phụ trợ của Thiên sứ Bí Ẩn, thì cho dù Klein có cầm vật phẩm như "Kẻ ăn cắp vận mệnh" cũng không thể nắm chắc sẽ giữ Cunas Korger lại được.

'Thật ra, so với con rối hóa, thì dùng "Đói khát ngọ nguậy" chăn thả Cunas Korger sẽ bí mật hơn, khó bị người khác phát hiện hơn, nhưng nếu làm thế thì chỉ có thể sử dụng được ba loại năng lực phi phàm của "Bá tước sa ngã"...' Klein vừa nghĩ, vừa ra khỏi phòng tắm, quay về chỗ bãi cỏ đang tiến hành tiệc tối lửa trại.

Trên bãi cỏ, nghị viên Macht đứng ở trước giá nướng, trên trán lấm tấm mồ hôi, đang trình diễn món thịt nướng hương vị Đông Balam, Hazel thì đứng ở chỗ hơi xa một chút, đôi mắt sáng trong nhìn về phía đó, đã sớm mất đi vẻ cao ngạo trước đó, trên mặt thậm chí còn có vệt đen do bị ám khói. Portland Mormont thì cầm ly rượu, mỉm cười nhìn "người trẻ tuổi" đối diện mình đang bận tới bận lui, thỉnh thoảng lại cầm một xiên thịt nướng bằng sắt cắn một miếng.

Thấy cảnh đó, tâm trạng Klein bỗng trở nên phẳng lặng.

......

Chiều chủ nhật, đoàn người ra ngoại ô Backlund nghỉ dưỡng đã về tới phố Berklund.

Trước bữa tối, Klein lại một lần nữa tiến vào phía trên sương mù xám, cầm lấy giá chữ thập màu xanh đồng kia.

Đầu tiên anh xác nhận giá chữ thập đối ứng với "Kẻ vô ám" danh sách 4 con đường "Mặt trời", hơn nữa còn rất sáng tạo đặt tên nó là "Chữ thập vô ám", tiếp đó cầm lấy bút máy, viết ra câu bói toán mới:

"Lai lịch của giá chữ thập này."

Klein không trực tiếp bói toán việc thu được "Chữ thập vô ám" liệu có mang dấu vết của sự sắp đặt hay không, sợ điều đó sẽ chỉ thẳng vào Adam, khiến đối phương cảnh giác được. Anh định ra tay từ lai lịch của vật phong ấn này, điều tra tình huống cụ thể. Nếu chủ nhân trước và trước nữa của "Chữ thập vô ám" là Adam, thì chân tướng không cần nghi ngờ sẽ nghiêng về phía "cố tình sắp xếp".

Bỏ bút máy xuống, Klein cúi đầu nhìn giá chữ thập màu xanh đồng trong tay, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, hít sâu một hơi:

"Lại sắp bắt đầu tìm đường chết..."

Anh nghi ngờ "Chữ thập vô ám" lúc đầu thuộc về Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân, thần Viễn Cổ Thái Dương, thần linh còn hùng mạnh hơn cả cổ thần như "Rồng không tưởng", những thương tổn phải chịu khi dò xét ngài chắc chắn còn hơn cả lúc Klein bói toán "Grossel du ký" lúc trước.

Nhưng, bây giờ đã khác khi xưa, hiện Klein đã là "Pháp sư quỷ dị" danh sách 4, là Bán Thần, thương tổn có thể tiếp nhận, năng lực từ không gian thần bí phía trên sương mù xám có thể điều động được đã vượt xa hồi còn danh sách 5.

Mất vài giây ổn định lại tâm trạng, anh dựa vào lưng ghế, một tay cầm "Chữ thập vô ám", một tay cầm tờ giấy, thấp giọng lặp lại câu bói toán.

Lần nọ nối tiếp lần kia, Klein dùng trạng thái minh tưởng làm cầu nối, tiến vào cảnh trong mơ thâm trầm.

Trong thế giới sương mù mênh mông, xuất hiện một tòa nhà bị đổ từng tầng bê tông "xám trắng" không nhìn rõ hình dáng vốn có, nó ở trong cảnh tối om, xung quanh như đang có từng con quái vật ẩn nấp.

Bên ngoài tòa nhà xám trắng kia nứt ra một khe hở, thò một bàn tay có màu da trắng bệch ra.

Một bóng người bước ra, là một người đàn ông, trên người mặc áo dài của giám mục màu đen, trước ngực đeo một giá chữ thập màu bạc.

Người đàn ông này tóc không dài, hầu như có màu đen, nhưng chân tóc lại lộ ra màu vàng nhạt pha ánh kim, đôi mắt hắn chỉ có một màu vàng thuần túy, làn da khá trắng, đường nét góc cạnh, hốc mắt lõm xuống, có chỗ rất giống với người Bắc đại lục hiện nay.

Hắn đi về phía trước hai bước, đưa tay cầm lấy giá chữ thập nhìn có vẻ rất bình thường kia, ánh mắt dần thoát khỏi trạng thái mê man, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Hắn lập tức nhỏ giọng nói:

"Phải có ánh sáng!"

Trong chớp mắt, bóng tối bao quanh tòa nhà xám trắng bị ánh hào quang sáng ngời xuyên thủng, để lộ ra dáng vẻ thật sự.

Đây là một cái hang sâu không nhìn thấy bên trên, mà ánh hào quang vô cùng vô tận đang tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong đây.

Vì thế, thế giới này có ánh sáng.

Hình ảnh theo đó thoáng chớp nháy, nhảy sang cảnh tiếp theo:

Một giọt máu màu vàng kim tỏa ra ánh sáng và độ ấm rơi xuống giá chữ thập màu bạc.

Từ giọt máu nhìn lên trên, dường như có một bóng người hoàn toàn do ánh sáng tạo thành, gương mặt không thể nhìn thấy rõ ràng của hắn hướng lên trên, hiện ra vẻ vặn vẹo vào đau đớn như thực chất.

Ánh mắt hắn chợt quay sang, hướng về phía trên sương mù xám, chĩa thẳng vào Klein đang ngồi trên ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", giọng nói trầm thấp kia lại vang lên:

"Quỷ bí..."

Suy nghĩ của Klein không hề có sự báo trước, chợt nổ vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro