Chương 88: Thu hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương mù xám vô biên vô hạn sôi sục hẳn lên, khắp mọi nơi trong cung điện cổ xưa hùng vĩ đều bốc cháy ngùn ngụt.

Ngọn lửa dữ dội ngưng tụ thành cụm, giống như một vầng mặt trời sáng chói rực rỡ đang dâng lên trong mảng không gian thần bí này.

Một cơn lốc thổi vù vù lật đổ bàn dài loang lổ, bẻ gãy cột đá thô to, khiến nửa cung điện ầm ầm sụp xuống.

Klein ngồi ở vị trí của "Kẻ Khờ" đầu tiên là sôi sùng sục, sau đó nứt ra rất nhiều lỗ thủng, trên gương mặt rạn nứt bò ra rất nhiều con nhuyễn trùng cháy đen.

Anh cũng chưa chết đi, thậm chí cực kỳ bình tĩnh giơ tay phải, khẽ gõ lên tay vịn của ghế dựa cao.

Không gian thần bí phía trên sương mù xám này cũng theo đó xuất hiện sự chấn động rõ rệt, sức mạnh tuôn ra ào ào từng đợt, khuấy lên lốc xoáy, dập tắt lửa, khiến vầng mặt trời rực cháy kia nhanh chóng tiêu tan từng tấc một.

Cột đá thô to một lần nữa đứng sừng sững, chiếc bài dài loang lổ trở về nguyên trạng, tòa cung điện mênh mông thần thánh hệt như chưa từng bị hư hại hay sụp đổ.

Chỉ chớp mắt đầu Klein đã trở lại bình thường, những con nhuyễn trùng đang chui ra cũng trút bỏ lớp cháy đen, trở về màu trong suốt, bò lại chỗ cũ.

"Quả thật còn mạnh hơn cả "Rồng Không tưởng" Angelweed..." Klein thấp giọng tự nói một câu, vẻ mặt vặn vẹo khó kìm được, nhịn không được giơ tay day trán: "Đau... cảm giác đau đớn này rõ ràng cũng mạnh hơn..."

Anh vừa lẩm bẩm, vừa khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, khiến không gian thần bí phía trên sương mù xám một lần nữa chấn động.

Trong lúc chấn động, nền cung điện đột nhiên hiện ra một bóng đen đậm đặc.

Bóng đen này vặn vẹo, giãy dụa, cuối cùng bị sức mạnh của sương mù xám dọn dẹp sạch sẽ, không hề lưu lại dấu vết nào.

Qua mười giây, Klein mới chính thức dịu xuống, hồi tưởng lại hình ảnh vừa nhìn thấy:

"Vị kia hẳn là thần Viễn Cổ Thái Dương, Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân, cha của Adam và Amon..."

"Nhìn từ vật phẩm trang sức giá chữ thập mà ngài đeo cùng câu nói "phải có ánh sáng" kia, ngài thật sự có xác suất rất lớn là người đầu tiên xuyên không, có lẽ vì là người Âu Mỹ, cho nên khả năng lớn là còn có bối cảnh giáo hội..."

"Ngôn ngữ ngài dùng là loại có thể điều động được sức mạnh thiên nhiên, khá giống với tiếng Cự Nhân, nhưng vẫn có điểm khác biệt, vả lại không thuộc về tiếng Tinh linh, tiếng Cự long, tiếng Hermes cổ... Ừm, nó có chỗ tương tự với tiếng Feysack cổ ở Bắc đại lục, tiếng Dutan ở Nam đại lục. Bởi vậy tuy mình không nắm giữ được ngôn ngữ này, lại vẫn gắng gượng hiểu được ngài đang nói gì... Đây là ngôn ngữ mà ngài đã nắm giữ trong tòa kiến trúc xám trắng kỳ dị kia?"

"Ngài xuyên không đến đó, kế thừa di sản phong phú?"

"Cảnh thứ hai là lúc ngài bị phản bội, hình ảnh trước khi bị ba vị Vua Thiên Sứ Thuần Trắng, Trí Tuệ, Bão Táp ăn thịt?"

"Đối với một vị thần linh được xưng là Chúa Sáng Tạo mà nói, vẻ đau đớn và vặn vẹo trên gương mặt như thực chất kia có lẽ sẽ chỉ xuất hiện khi ở trong tình cảnh đó..."

"Ừm, trước khi ngài ngã xuống, giọt thần huyết rơi xuống lúc trước đã dung hòa vào giá chữ thập màu bạc, thay đổi hình thái của giá chữ thập, khiến nó trở thành vật phong ấn có cấp bậc không thấp."

"Như vậy xem ra, "Chữ thập vô ám" này hoặc là bị một trong ba vị Vua Thiên Sứ Thuần Trắng, Trí Tuệ, Bão Táp lấy được, hoặc là rơi vào trong tay Amon hoặc Adam. Đối với họ mà nói, đây là một di vật quan trọng của cha mình."

"Khả năng trước không cao lắm, năng lực chính diện và hiệu quả xấu của giá chữ thập này đều vô cùng hữu dụng, vả lại lai lịch là bí mật cần che giấu, không ai lại đưa cho gia tộc Augustus cả... Như vậy xem ra, thật sự là do Adam sắp xếp?"

"Hắn đưa "Chữ thập vô ám" cho tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" một cách vô cùng tự nhiên hợp lý, là vì điều gì?"

"Hắn đã thông qua sự quan sát nhất định, phát hiện hai vị tiểu thư kia thờ phụng "Kẻ Khờ"?"

"Giá chữ thập này là gửi cho "Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này?"

"Hắn muốn biết người cha cũng không thuộc về thời đại này của mình đến từ nơi nào? Nhưng vấn đề ở chỗ là, hắn định đưa vấn đề này ra thế nào? Làm cách nào để thu được đáp án?"

"Địa vị của vị Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân kia thực sự rất cao, tuy lịch sử đã cách đây rất lâu, thế mà vẫn nhận ra sự "dò xét" của mình, chuyển ánh mắt đến phía trên sương mù xám và mảnh không gian thần bí này, hơn nữa ảnh hưởng tạo ra ngoại trừ phá hỏng mọi thứ ở mặt ngoài, còn ngấm ngầm ăn mòn, sinh ra bóng đen kỳ lạ, nó thiếu chút nữa đã ẩn náu trót lọt..."

"Có phải điều này có nghĩa rằng, sau khi nắm giữ quyền hành của nhiều lĩnh vực, thì địa vị của thần linh cũng sẽ có một lần biến chất?"

"Vị này thấp giọng nói câu "Quỷ bí" kia là có ý gì? Là chỉ mình, hay là chỉ chủ nhân ban đầu của không gian thần bí này?"

Một loạt các nghi vấn hiện ra trong đầu Klein, khiến anh có khá nhiều suy đoán, nhưng khó mà nhận được đáp án cuối cùng.

Căn cứ vào nỗi sợ hãi dành cho Adam, anh cảm thấy kết cục của "Chữ thập vô ám" này chính là bị vật phong ấn cấp thần của thành Bạch Ngân phá nát, một lần nữa tổ hợp lại thành đặc tính phi phàm tinh khiết khá tốt.

Cất suy nghĩ đi, nén nghi vấn xuống đáy lòng, Klein lấy giấy bút mới ra, viết xuống những tri thức thu hoạch được từ việc nhìn thẳng vào Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân:

"Danh sách 4: Kẻ vô ám."

"Vật liệu chính: Một giọt thần huyết "Mặt trời", hoặc là ba chiếc lông đuôi của chim thần Mặt Trời trưởng thành và một khối đá rực rỡ thần thánh."

"Vật liệu phụ trợ: 60ml máu chim thần Mặt Trời, 30ml dịch chiết xuất từ đá rực rỡ thần thánh, 7 giọt nước ép quả phật thủ biến dị, 10g bột phấn trái tim nham thạch nóng chảy."

"Nghi thức: Tách cảm xúc mãnh liệt nhất không bằng lòng từ bỏ nhất ra, sau đó ăn ma dược, trong quá trình đó lấy lại những cảm xúc này."

"Danh sách 3: Đạo sư chính nghĩa..."

"Danh sách 4: Kỵ sĩ đen..."

"Danh sách 3: Tam thủ thánh đường..."

Làm xong việc này, Klein một lần nữa cầm lấy giá chữ thập màu xanh đồng kia, vẻ mặt nghiêm túc, quan sát nó một lượt.

Sau đó, anh ném "Chữ thập vô ám" này vào đống đồ, cũng điều động sức mạnh từ không gian thần bí phía trên sương mù xám để áp chế nó, tránh để lần sau đi lên, lại thấy người giấy mình cắt đều bắt đầu ca ngợi Mặt Trời.

......

Trước một tòa nhà bình thường ở khu Jowod.

Người đưa thư đạp xe bóp phanh lại, dừng trước cửa.

Cậu ta dựng xe, lấy một bức thư từ trong túi đựng ở yên sau, liếc nhìn địa chỉ xem có chính xác không.

"Là nơi này... Gửi cho Hugh..." Người đưa thư nhanh chóng bước đến trước hộp thư, ném bức thư trong tay vào, sau đó không hề chần chừ, một lần nữa lên xe dùng sức đạp đi.

Qua một hồi, ở khe nhét thư của hộp thư kia đột nhiên bốc lên một ngọn lửa tối đen. Ngọn lửa này lặng lẽ bốc cháy, nhanh chóng biến mất không thấy.

.......

Trong biệt thự xa hoa của bá tước Hall, khu Hoàng Hậu.

Audrey dẫn Susie dạo một vòng quanh vườn hoa vừa trở lại đại sảnh, đã thấy cha mình Bá tước Hall từ bên ngoài đi vào, vừa tháo mũ, khăn quàng cổ, giao cho người hầu nam bên cạnh, vừa nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

"Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?" Audrey ân cần hỏi.

Đây là bước quan sát cơ bản nhất, cô không cần che giấu điều gì cả.

Bá tước Hall thu lại vẻ mặt phiền não, mỉm cười nói:

"Không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là không ngờ Hervin Rambis lại là thành viên tà giáo."

"Ông ta là thành viên tà giáo?" Audrey biểu đạt sự kinh ngạc của mình một cách đúng mực.

Cô biết Hervin Rambis quả thật là lãnh đạo cấp cao của tổ chức bí ẩn Hội Tâm lý luyện kim, nhưng không rõ vì sao chuyện đó lại đột nhiên bại lộ.

Bá tước Hall nghiêm túc gật đầu nói:

"Đúng vậy, ông ta đang bị ba đại giáo hội truy nã. Cụ thể liên quan đến tà giáo nào thì cha vẫn chưa rõ lắm."

"... Ông ta đã bị bắt chưa?" Đôi mắt Audrey hơi di chuyển, "tò mò" hỏi.

"Vẫn chưa, trước khi bị truy nã, ông ta cũng đã mất tích rồi." Bá tước Hall thở dài: "Thật sự không thể tưởng tượng được ông ta lại là một tín đồ tà giáo. Ông ta rất có phong độ, tri thức uyên bác, quan niệm về các phương diện đều mang lý trí và đúng trọng tâm, tràn đầy trí tuệ."

'Đấy chỉ là một mặt mà ông ta muốn cha nhìn thấy...' Audrey lẩm bẩm một câu trong lòng, sau đó giống như bình thường, trước bữa tối đi vào trong phòng cầu nguyện nhỏ trong nhà, đối diện với thánh huy "Nữ Thần Đêm Đen", làm tư thế cầu nguyện.

Nhưng khi cô cúi đầu tụng niệm thì lại là:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

Tụng niệm tôn danh xong, Audrey lời ít ý nhiều báo cáo:

"Hervin Rambis đã mất tích."

"Ông ta bị xác định là tín đồ tà giáo, đang bị ba đại giáo hội truy nã..."

Nói xong chuyện này, Audrey đang định quay sang nghiêm túc cầu nguyện nữ thần, trước mắt bỗng xuất hiện từng mảng sương mù xám trắng.

Ở giữa sương mù xám trắng, một bóng người mơ hồ ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống khẽ gật đầu:

"Ta đã biết."

Sự tồn tại bí ẩn này vừa dứt lời, hình ảnh trước mắt Audrey chợt thay đổi, hiện ra một bóng người đang chuyên chú cầu nguyện:

"Ngài "Kẻ Khờ" vĩ đại, Giáo hội Đêm Đen đã nhận được tin tức từ chỗ Cunas Korger, xác nhận quốc vương George III đang che giấu một bí mật rất lớn. Ông ta vì di tích "Huyết hoàng đế" ở đoạn Striven sông Torquack mà cấu kết với giáo phái Ma Nữ, Hội Tâm lý luyện kim, buôn bán dân cư, chế tạo án mất tích, khiến thảm án sương mù Backlund xảy ra..."

"Đại diện cho giáo phái Ma Nữ giai đoạn trước là "Họa mi tuyệt vọng" Panatia, giai đoạn sau là "Thánh nữ trắng" Catherine, Hội Tâm lý luyện kim là Hervin Rambis..."

"Xin hãy nhắc nhở tiểu thư "Chính Nghĩa", bảo cô ấy khi gặp lại Hervin Rambis thì phải thật cẩn thận, luôn chuẩn bị xin viện trợ."

'Quốc vương bệ hạ...' Đôi mắt Audrey mở to, cảm xúc bỗng phập phồng, khó mà kiềm chế nổi.

Một mặt là vì tin tức này đối với một người thân là quý tộc như cô quá mức chấn động, mặt khác là vì đồ trang sức "Nói dối" cô mang theo người có tác dụng phóng đại cảm xúc.

Gần như cùng lúc đó, trong đầu Audrey hiện lên một mục báo, một mục báo khiến cô khắc sâu ấn tượng:

"... Theo thống kê sơ bộ, tổng cộng có hơn 21.000 người chết ngay ở trong màn sương mù, bệnh dịch sau đó lây lan lại lần lượt khiến gần 40.000 người thiệt mạng, trong đó có cả trẻ em nhỏ tuổi, nam nữ thanh niên khỏe mạnh..."

'Thì ra là thế... Rốt cuộc Quốc vương đang mưu tính điều gì... Ba đại giáo hội hẳn là không lấy được chứng cứ thực tế, bằng không cha sẽ không chỉ phiền não như mức độ vừa rồi...' Audrey không hiểu sao có chút tức giận, lại có chút khổ sở, dường như một quy tắc nào đó đã được giữ gìn trong quá khứ nay lại bị vô tình giẫm lên, tựa như một giá trị quan nào đó đã đứng vững trong thời gian dài giờ lại lặng lẽ đổ sụp xuống.

Cô theo bản năng cúi thấp đầu, nhắm hai mắt lại.

Sau đó cô khẽ hít vào một hơi, thấp giọng nói:

"Cảm ơn ngài "Kẻ Khờ", cũng nhờ ngài truyền đạt sự cảm kích của tôi đến ngài "Thế giới"."

Sau khi kết thúc cầu nguyện, Audrey ngồi im trong bóng tối yên tĩnh, hồi lâu không động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro