Chương 74: Ký sự du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi từng du lịch đến thành phố nhỏ tên là Utopia này rồi, cũng không có sự khác biệt nào về bản chất, bất kể là dân tộc, chủng người, hay là phong cách kiến trúc, đều thuộc tiêu chuẩn Loen."

"Tôi nghe nói Nam đại lục có rất nhiều phong tục kỳ lạ, dị thường, hi vọng có một ngày có thể đến trải nghiệm, đương nhiên là sau khi Đông Tây Balam lấy lại nền hòa bình."

"Nói tới Utopia, điểm đặc thù nhất ở nơi này chính là khí hậu hay thay đổi, thỉnh thoảng có bão, nên phần lớn mọi người đều mang theo ô, áo mưa thì được sơn bằng nhựa cây Donningsman. Phục vụ ở khách sạn nói với tôi rằng, chỉ cần có thu nhập nhất định, hơn nữa cần ra ngoài làm việc, thì bất kể thế nào cũng phải tiết kiệm một số tiền để mua áo mưa, nếu không bệnh tật còn cướp đi nhiều hơn."

"Nơi này không có nhà khí tượng học, tôi không thể biết được nguyên nhân hiện tượng khí hậu hay thay đổi, chỉ có thể suy đoán do gần biển, liên quan đến khu vực hay có bão. Đúng rồi, bên ngoài mấy cây số Utopia có một cảng nước sâu, nhưng họ không đủ nhân lực, không thể kinh doanh, chỉ đành duy trì ở quy mô rất nhỏ."

"Họ cũng không có báo chí bản địa, dù sao đây cũng chỉ là một thành phố nhỏ mấy nghìn người, trẻ em bán báo chủ yếu là bán "Báo Torquack", "Báo gương Dipsi", "Báo Gió Biển"..."

"Nguyên nhân thứ hai tôi thích Utopia là người dân ở đây rất cởi mở lạc quan, sống với nhau rất nhiệt tình."

"Khi tôi viết xuống những lời này, bên ngoài khách sạn vừa vặn có một ban nhạc đi qua."

"Ban nhạc này không phải chuyên nghiệp, chỉ là những người nghiệp dư cùng sở thích tập hợp lại mà thành, trong số họ có người là nhân viên chính phủ, có người là thẩm phán trị an, có người là luật sư hành chính, có cảnh sát chuyên nghiệp, có thầy giáo, có công nhân nhà máy bánh kẹo, có ông chủ cửa hàng... Trong đó, người có tiền và có thời gian phụ trách những nhạc cụ có độ khó cao như kèn tu-ba, đàn violon, các thị dân tầng lớp thấp thì sử dụng nhạc cụ đơn giản hơn như thất huyền cầm, kèn harmonica."

"Ngày nghỉ, họ sẽ đi ra đầu đường, xuất phát từ quảng trường thị chính, đi một vòng, quay trở lại giáo đường thánh Arianna ở cạnh quảng trường, họ gọi đây là "âm nhạc tuần hành"."

"Trong lúc tuần hành, họ không những không bài xích các thị dân gia nhập, ngược lại còn cổ vũ đội ngũ đi theo họ ca hát hoặc khiêu vũ. Theo tôi quan sát, người tham dự đều khá vui vẻ, rất thỏa mãn, tận tình lan tỏa yêu thương và nhiệt huyết, điều này khiến tôi cảm nhận được sự phồn thịnh."

"Không thể không thừa nhận, điều này rất có sức cuốn hút, tôi thử gia nhập vào cuộc tuần hành, trong âm nhạc, trong điệu nhảy và trong tiếng hát, có thể quên đi phiền não, chỉ còn nhớ đến niềm vui..."

"Hôm nay họ không phải đi tuần hành, mà là tới giáo đường chúc phúc cho một đôi vợ chồng mới cưới."

"Nhắc tới hôn lễ, có một điều tôi không thể hiểu được ở Utopia là nơi này chỉ có giáo đường "Nữ Thần Đêm Đen", phải biết rằng, hầu hết các nơi ở vương quốc, cho dù là trong một thị trấn nhỏ cũng có ít nhất hai giáo đường, một giáo đường thuộc về "Nữ Thần Đêm Đen", một giáo đường thờ phụng "Chúa Tể Bão Táp"."

"Trước hôm nay, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trong một thành phố bình thường của vương quốc lại chỉ tín ngưỡng một vị thần linh."

"Nhưng điều này đối với tôi mà nói không tạo ra phiền não quá lớn. Trước khi tôi mười tám tuổi, chịu ảnh hưởng từ gia đình cho nên chỉ có thể tín ngưỡng "Chúa Tể Bão Táp", nhưng sau khi tôi tốt nghiệp từ trường văn, đã nhận ra rằng Nữ thần mới là vị thần linh nhân ái và thương xót tín đồ nhất."

"Lại nói về hôn lễ, hai hôm trước tôi có tham gia một buổi hôn lễ, phát hiện ở Utopia có một vài tập tục đặc biệt về phương diện này."

"Trong đó, điều khiến tôi thích thú là khi mục sư tuyên bố thành hôn, chú rể và cô dâu sẽ cúi đầu về phía đối phương, không có vấn đề ai cao ai thấp, chỉ nghiêm túc thể hiện lời cảm ơn vì sẽ sống cả đời với nhau."

"Có lẽ đây là một cách thể hiện nam nữ ngang hàng trong giáo lí của nữ thần..."

"Mặt khác, trong buổi chúc mừng sau hôn lễ, sẽ có một vài trò chơi đặc biệt, ví dụ như để chú rể và cô dâu kể về câu chuyện tình yêu của mình."

"Đối với tôi mà nói đây là một chuyện khá xấu hổ, nhưng với khách mời thì lại khá thú vị. Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như thế, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thêm tiết mục này vào trong hôn lễ của mình."

"Hôm hôn lễ đó, tôi được nghe một câu chuyện tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời từ khi sinh ra đến giờ, nếu có cơ hội, nếu các bạn độc giả thích chuyên mục này, tôi sẽ cân nhắc đến việc kể lại nó. Đương nhiên, tôi sẽ thay đổi tên người và một vài chi tiết, không gây rắc rối cho cặp vợ chồng đó..."

"Nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi thích Utopia là đồ ăn nơi này cực kỳ ngon, tuy nhà hàng không có nhiều nhưng tiêu chuẩn đều rất cao, mà nơi tốt nhất không cần nghi ngờ chính là nhà hàng của khách sạn "Hoa diên vĩ" mà tôi đang ở này."

"Bất kể là món cơ bản như bít tết, sườn rán, thịt nướng than, cá chiên, hay là món phức tạp hơn như thịt dê hầm đậu, súp bơ, khoai tây nghiền, khoai tây nướng, đều đạt tới trình độ đầu bếp cao cấp, ngoài ra, đầu bếp nơi này còn biết sáng tạo ra các món kỳ lạ, có thịt viên chua ngọt, còn có cá nướng được tẩm ướp nhiều loại gia vị..."

"Về món chính dường như không thể làm ra được nhiều loại, các đầu bếp ở Utopia cũng không bỏ qua, ở thành phố này tôi được ăn đủ loại bánh mỳ nướng: khoai sọ nghiền, khoai tây nghiền, bơ nhạt, kem sữa, hoa quả cắt lát... Chỉ cần thích thì trong một tuần sẽ không ăn lặp lại món nào."

"Mà trong tất cả các món ngon, đáng ca ngợi nhất là điểm tâm ngọt của họ: pudding bơ, pudding hoa quả, bánh ngọt rừng rậm đen, bánh cà rốt, bánh sữa, bánh pancake, bánh tart trứng..."

"Viết đến đây, tôi lại cảm thấy đói bụng rồi, đây là lý do tôi ở đây một tuần rồi mà vẫn không muốn rời đi, hiện giờ tôi đang lo cho ví tiền của mình, chứ không phải là vấn đề cân nặng, một bên tôi cảm thấy mừng vì trong khách sạn không có cân, một bên lại thầm trách họ không có thứ này."

"Rượu vang đỏ của Utopia khá xuất sắc, vấn đề duy nhất chính là chúng ủ không đủ năm, xem ra, trong các trang viên xung quanh thành phố này đều không ý thức về việc đó."

"Ở đây, tôi muốn trịnh trọng đề cử một món đồ uống, trà đá bọt khí Utopia, nó cực kỳ đặc biệt, có sự trải nghiệm kỳ diệu về vị ngọt và bọt khí..."

"Mỗi buổi chiều, tôi đều đến quảng trường thị chính tản bộ, đây cũng là nơi nghỉ ngơi mà cư dân Utopia thích nhất, họ rất yêu quý chim bồ câu ở đây."

"Tôi quen một vị họa sĩ ở quảng trường thị chính, anh ta tên là Anderson, diện mạo anh tuấn, vẽ rất đẹp, đáng tiếc là bị câm điếc..."

"Ngoài ra tôi còn biết một tác giả, anh ta tên là Alles, một cái tên khá lạ, anh ta nói mình đang sáng tác một bộ truyện dài, cũng nhờ tôi đánh giá phần mở đầu."

"Tôi không bình luận gì cả, tôi chỉ cảm thấy lạ vì phần mở đầu xuất hiện vài cái tên quen thuộc."

"Gồm Anderson, Wendy, ừm, chính là tên của ông chủ tiệm bánh mỳ tôi thích nhất kia..."

"Tôi đưa ra nghi vấn này, Alles rất nghiêm túc nói với tôi rằng khi một vị tác giả không nghĩ ra tên nhân vật, sẽ lấy tên những người quen biết để tham khảo, đây là một chuyện hết sức hợp lý."

"Tôi rất đồng ý."

"Vì hạn chế về độ dài, nên lần này chia sẻ đến đây thôi, yêu các bạn, Charlotte."

Monica buông bút máy xuống, nghiêm túc xem lại bản thảo hai lần, chỉnh sửa lỗi chính tả và ngữ pháp.

Cô là một tác giả, vốn cũng không nổi tiếng lắm, chỉ có thể dựa vào việc viết chuyện tình yêu hạng ba để duy trì cuộc sống, sau khi đổi sang tín ngưỡng "Nữ Thần Đêm Đen", cha của cô gần như đoạn tuyệt với cô.

Nhưng từ khi tiểu thư Fors Wall viết "Sơn trang gió bão", khai sáng chuyên mục du lịch, rất được yêu thích sau chiến tranh, Monica cũng bắt đầu viết một vài bản ký sự du lịch đăng báo ở Backlund, công việc này rất phù hợp với sở thích của cô, mà sở thích khiến văn chương của cô mang theo sức sống riêng, giúp cô trở thành tác giả ký sự du lịch khá nổi tiếng.

Charlotte chính là bút danh của cô.

Đợi bản ký sự hoàn toàn khô, Monica chép lại một bản, nhét nó vào phong thư, dán tem lên.

Sau khi xác nhận không điền sai địa chỉ, cô gái có mái tóc xoăn màu đen, mang phong cách vịnh Dipsi này xách túi, ra khỏi khách sạn, đến bưu cục Utopia.

Bưu cục bên cạnh cục điện báo, mỗi lần đi ngang qua cục điện báo, Monica lại cảm thấy lãng phí.

Theo cô thấy, Utopia có rất ít chuyện cần gửi điện báo, làm hẳn một cục điện báo thì quá xa xỉ.

Sau khi gửi thư xong, Monica nhìn sắc trời, dạo bước đến quảng trường thị chính.

Khi đi vào giáo đường thánh Arianna, cô gặp Byers.

Đây là vị cảnh sát đã từng đến khách sạn "Hoa diên vĩ" hỏi Monica về vấn đề nhân chứng của vụ án Trish giết người.

Đáng tiếc, Monica không biết quý ngài tên là Wendel kia.

Sau khi gật đầu chào hỏi nhau, Monica tiến vào giáo đường, tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nghe vị mục sư tên là Townsend kia giảng đạo.

Đây là vị mục sư có khí chất giáo sĩ nhất mà cô gặp được sau khi đổi sang tín ngưỡng "Nữ Thần Đêm Đen", tóc ông đã bạc một nửa, tốc độ nói chậm rãi, khí chất ôn hòa, giọng nói trầm thấp, luôn bất tri bất giác khiến người ta bình tĩnh lại.

Monica lập tức nhắm hai mắt, chuyên chú nghe kinh.

.............

Quận Đông Chester, trong một khu rừng rậm thuộc về gia tộc Hall.

Alfred, Hibbert và Audrey đều dắt theo chó săn cáo của mình, dẫn theo một lượng lớn người hầu đi vòng quanh bìa rừng, đuổi theo con mồi.

Đây là lần đầu tiên ba anh em họ cùng đi săn thú kể từ khi trưởng thành.

Trước mặt em gái, Alfred và Hibbert đều chơi rất vui vẻ, ít nhất bên ngoài là như thế.

Mà đối với Alfred mà nói, vấn đề lớn nhất là làm sao khống chế được bản thân, không biểu hiện quá mức khác thường, nếu không một vị "Kỵ sĩ trừng phạt" tham gia săn bắn thì những người khác căn bản không có cơ hội.

Anh ta biết em gái là người phi phàm, nhưng anh ta cũng rõ danh sách 7 con đường "Khán Giả" không có năng lực chiến đấu chính diện.

Trong lúc truy đuổi, họ chạy ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy một cánh đồng lúa mì.

"Đây là nơi nào?" Audrey mặc quần áo đi săn thuận miệng hỏi một câu.

Đây là lần đầu tiên cô đến cánh rừng này săn bắn, không rõ bốn phía sẽ dẫn đến đâu.

Hibbert cũng không quen thuộc lắm, nghiêng đầu nói với người hầu của mình:

"Tìm người hỏi xem."

Trong lúc chờ đợi, ba anh em vừa cười vừa nói chuyện về những gì vừa thu hoạch được, còn cô chó lông vàng Susie liếc nhìn con chó săn cáo đang muốn tới gần mình một cái, để chúng tự giác tránh xa.

Qua một hồi, người hầu của Hibbert quay về thông báo:

"Huân tước, gần đây có một ngôi làng tên là Hedric..."

'Hedric... Chính là ngôi làng có phong tục sùng bái cự long kia? Mình lại từ một hướng khác mà tới được nơi này?' Audrey nghe vậy thì ngẩn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro