Chương 81: "Đến thăm" khắp nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Emlyn theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế chân cao ở phía khác của căn phòng, nhìn thấy "con rối tinh xảo" kia.

Trong mắt anh nhất thời toát ra thần thái lẫn lộn giữa hâm mộ, thưởng thức và đam mê, miệng há ra, suýt nữa thì thốt lên có thể mua được con búp bê như thế ở đâu, là kiệt tác của bậc thầy nào.

Nhưng, anh đã trưởng thành từ lâu, cũng đã trải qua khá nhiều chuyện, biết rõ trong trường hợp này mà nói đến vấn đề đó thì rất mất lịch sự, định thảo luận xong việc chính mới tìm cơ hội hỏi han.

Sharon khẽ nhíu mày gần như không có dấu vết, cả người hơi bay lên, cúi chào Reinette Tinicole và Sherlock Moriarty.

"Không cần hàn huyên." Klein nói ngắn gọn: "Kế hoạch bước đầu của chúng ta là thế này..."

Anh giải thích các trọng điểm trong phương án cho hình chiếu lịch sử của mình chủ động giẫm vào bẫy, thu hút sự chú ý của Học phái Hoa Hồng.

Sharon đội mũ mềm màu đen lặng lẽ nghe xong, nói với giọng nói mơ hồ:

"Họ chưa chắc đã mắc câu."

"Sau khi phát hiện kẻ tập kích là anh, vị "Ma Vương" kia rất có khả năng sẽ nhờ vào vật phong ấn hoặc là sự bảo vệ của Thiên sứ để rút lui."

Nếu làm vậy, chỉ có thể dẫn dắt được một phần lực lượng của Học phái Hoa Hồng.

Không đợi Klein và Emlyn đáp lại, bốn cái đầu của Reinette Tinicole há miệng, dùng tốc độ khá nhanh để nói:

"Mục tiêu..." "Chính..." "Của..." "Họ..." "Chắc..." "Là..." "Tôi..."

Emlyn nghe vậy thì hơi mê man, nhưng đại khái có thể nhìn ra được sinh vật linh giới mà Germand Sparrow triệu hồi ra này rất có địa vị, hơn nữa còn có quan hệ khá thân thiết với phái tiết chế Học phái Hoa Hồng.

'Cũng phải... Cho dù Mẫu Thụ coi trọng mình, nhưng bố trí như thế khả năng nhất cũng chỉ là đưa tiểu thư tín sứ tới mà thôi...' Klein hơi trầm ngâm, đưa ra một phương án bổ sung:

"Quý cô, cô và tôi cùng tập kích một vị "Ma Vương" khác, dùng hình thức hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử."

'... Germand Sparrow rất kính trọng sinh vật linh giới này...' Emlyn vừa hiện ra suy nghĩ như thế, đã thấy bốn cái đầu tám con mắt đồng thời nhìn lướt qua mình.

Anh tự dưng rùng mình một cái, tham gia thảo luận theo phản xạ có điều kiện:

"Việc này có lừa được người của Học phái Hoa Hồng không?"

Nếu Klein đã đề nghị như vậy, thì chắc chắn đã nghĩ xong biện pháp rồi:

"Tôi có một vật phẩm, có thể mượn cho quý cô Tinicole."

Nói tới đây, anh nhìn về phía Reinette Tinicole nói:

"Vật phẩm nọ có thể mô phỏng lại năng lực phi phàm hiện lên trong đầu cô."

"Tôi hi vọng cô có thể dùng nó để triệu hồi bản thân trong quá khứ, sau đó để bản thân chuyển vào trạng thái bí ẩn, chuyển ý thức vào hình chiếu. Như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Học phái Hoa Hồng sẽ không thể phát hiện ra điều dị thường, rất có khả năng sẽ cắn câu, tập trung lực lượng vây giết tôi và cô, để tiểu thư Sharon và đám người Emlyn tìm cơ hội tấn công bất ngờ."

"Nếu họ cẩn thận hơn tôi nghĩ..."

Klein dừng một chút, nở nụ cười nói:

"Vậy thì trong khoảng trống ngắn ngủi, cô trong trạng thái mạnh nhất sẽ hợp sức với tôi, sẽ có cơ hội giết một vị "Ma Vương" dưới sự bảo vệ của vật phong ấn."

"Trọng điểm bây giờ là, cô có đủ hiểu về hình ảnh triệu hồi từ lỗ hổng lịch sử và năng lực phi phàm chuyển hóa thành trạng thái bí ẩn hay không?"

"Điểm thứ nhất tôi có thể trình diễn cho cô, điểm thứ hai tôi sẽ nghĩ cách."

Bốn cái đầu của Reinette Tinicole đồng thời dao động lên xuống:

"Tôi... " "Có thể..." "Không..." "Thành vấn đề..."

"Phương hướng chính là vậy, về vấn đề chi tiết thì mấy hôm nữa mọi người cùng xác định." Klein xem thời gian, nói ngắn gọn.

Sharon khẽ gật đầu, nói:

"Điểm quan trọng nhất còn lại chính là tin tức, thầy có thể cung cấp một phần, còn lại cân nhắc thông qua ma kính và bói toán để thu được."

Maric nói thêm:

"Tôi nhớ phù hiệu anh vẽ lúc trước."

Cũng nhớ vấn đề mà sự tồn tại bí ẩn kia đã đưa ra không tính là quá xâm phạm quyền riêng tư, hơn nữa cũng không mang đến cảm giác hổ thẹn quá nhiều.

Emlyn ngẫm nghĩ, cẩn thận hỏi:

"Hai bên hành động làm thế nào để trao đổi?"

"Nếu không thể nắm bắt thời cơ một cách chính xác thì kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại."

Đôi nhẫn "Lời hứa hoa hồng" của Huyết tộc lại không thể truyền suy nghĩ và cảnh tượng nhìn thấy nghe được ở khoảng cách xa như thế.

Sharon liếc nhìn Reinette Tinicole:

"Bản thể của thầy có thể ở bên chúng tôi, sau khi người tiến vào trạng thái bí ẩn mười giây, thì chúng ta bắt đầu hành động."

"Một khi người rời khỏi trạng thái bí ẩn, thì chúng ta bất kể có thành công hay không, đều phải lập tức rời đi."

'Người...' Emlyn bị dọa giật mình, theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn Germand Sparrow một cái.

Anh nhớ rất rõ, "Người" này là do ngài "Thế giới" triệu hồi đến.

'Thật đáng sợ...' Emlyn không biết mình đang nghĩ về sinh vật linh giới kia hay là Germand Sparrow.

"Đợi thu thập đủ tin tức, mọi người lại trao đổi thêm một lần nữa." Klein thấy đã sắp hết giờ, tháo mũ dạ xuống, tạm biệt rồi rời khỏi.

Emlyn mấp máy môi, nhưng cuối cùng không hỏi gì cả, đi theo Germand Sparrow ra khỏi căn nhà của Maric với Sharon.

'Tiểu thư tín sứ lại không cần đồng vàng... Vì đây là việc của cô ấy, quả thực không cần phải thu phí... Nếu thực sự muốn thu phí, thì đồng vàng trên người mình cũng chỉ là hình chiếu lịch sử, chỉ có thể dựa vào Emlyn... Không thể không nói, "Vòng linh tính" mà Emlyn đưa cho tiểu thư "Ma thuật sư" kia có hiệu quả khá tốt, một mặt có thể tăng cường linh tính cho tiểu thư "Ma thuật sư", mặt khác có thể tăng tốc độ hồi phục linh tính cho cô ấy, để cô ấy có thể cầm cự đến tận giờ...' Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Klein, chợt nghe thấy Emlyn hỏi bằng giọng nghi ngờ:

"Quý cô kia, à, tiểu thư Sharon, là Bán Thần danh sách 4 con đường "Dị chủng"?"

"Đúng vậy, ma dược tên là "Rối gỗ"." Klein tốt bụng nhắc nhở.

Emlyn nhất thời giật mình, im lặng hai giây, nói với vẻ mặt hơi phức tạp:

"Nếu cô ấy không nói năng không động đậy, thì hoàn hảo rồi."

'...' Nếu không phải "Tên hề" được xưng là bậc thầy quản lý biểu cảm, thì Klein suýt chút nữa phun nước miếng vào mặt Emlyn.

Anh còn tưởng đối phương vì tán thưởng vẻ đẹp của tiểu thư Sharon và đặc thù của con rối, nên mới tỏ ra say mê cuồng nhiệt như thế, nào ngờ...

'Thế giới tinh thần của tên này, mình không thể nào hiểu nổi...' Klein kiềm chế tiếng "phụt", sau đó tự cảm khái một câu trong lòng.

Emlyn liếc anh một cái, dường như đoán được anh đang suy nghĩ gì, "a" một tiếng, hỏi:

"Anh thích hai thứ gì nhất?"

Với hình tượng Germand Sparrow mà nói, thật ra không nên trả lời vấn đề vô vị này, nhưng Klein vẫn là Sherlock Moriarty, cũng coi như là bạn của tên ma cà rồng trước mặt này, anh ngẫm nghĩ, vừa đi về phía ngõ nhỏ, vừa thuận miệng trả lời:

"Tiền tài và thức ăn ngon."

"Vậy tôi đưa cho anh một chồng đồng bảng vàng có thể ăn, anh có thích không?" Emlyn không sợ nhà thám hiểm điên cuồng này như tiểu thư "Ma thuật sư", vừa đi bên cạnh Germand Sparrow, vừa hỏi thêm.

Klein tưởng tượng một chút, cảm thấy câu hỏi này không những bôi nhọ giá trị sử dụng của đồng bảng vàng, lại còn làm thức ăn ngon mất đi vẻ ngoài hấp dẫn, thế là thong thả lắc đầu.

"Cho nên..." Emlyn cong khóe miệng nói: "Tuy tôi thích búp bê tinh xảo xinh đẹp và thiếu nữ thuần khiết kiều diễm, nhưng khi kết hợp cả hai lại với nhau khó tránh khỏi khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Ừm, mỗi một con búp bê của tôi đều được tôi gán cho tính cách và câu chuyện của riêng mình, nếu đột nhiên các cô ấy sống lại mà không giống với tưởng tượng của tôi, thì tôi sẽ rất thất vọng và lo lắng... Đương nhiên, nếu có cơ hội lấy được ma dược "Rối gỗ" để rót một chút vào mỗi cô búp bê, có lẽ tôi sẽ thử..."

Emlyn nói xong suy nghĩ mâu thuẫn của mình, lại tỏ ra mình như một nhà triết học.

'Nếu tiểu thư "Chính Nghĩa" ở đây, chắc chắn có thể phân tích ra trạng thái tâm lý thực sự của Emlyn từ phản ứng và lời nói của anh ta...' Klein không kịp đáp lại, bóng dáng đã nhanh chóng nhạt dần rồi biến mất.

...........

Trong căn nhà cho thuê của Fors và Hugh.

Fors sắc mặt tái nhợt dựa vào lưng ghế bành ở trước lò sưởi tường, kéo tấm chăn lông dê lên, dùng minh tưởng trực tiếp tiến vào giấc ngủ sâu.

Hai tiếng sau, cô tỉnh lại với tinh thần phấn chấn, chỉ là trên mặt vẫn còn chút mệt mỏi.

Tiểu thư "Ma thuật sư" này chậm rãi hít một hơi thật sâu, một lần nữa đưa tay ra, kéo Germand Sparrow từ trong không khí ra ngoài.

Một nửa năng lực Bán Thần mà cô "Ghi lại" đều là triệu hồi hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử.

Klein nhìn cô một cái, lần này còn không gật đầu, trực tiếp "lữ hành" rời khỏi căn phòng, tiến vào trong một căn phòng trống của một khách sạn.

Hai giờ trước, anh tới đây là để bàn bạc chuyện của Emlyn và mấy người tiểu thư Sharon, còn lần này quay về Backlund là vì bản thân.

Không lãng phí thời gian, Klein lập tức lấy kèn harmonica của nhà mạo hiểm ra, đặt lên miệng thổi một cái.

Đợi đến khi tiểu thư tín sứ lại từ hư không bước ra, Klein giải thích trọng điểm của việc mình muốn săn bắn ma sói u ám cho cô nghe, cuối cùng hỏi:

"Cô có đề nghị gì không?"

""Nguyên bảo"!"

'Câu trả lời về bản chất giống Pares Zoroaster...' Klein nghi hoặc gặng hỏi:

"Sử dụng như thế nào?"

"Không biết!" Bốn cái đầu của Reinette Tinicole cùng lên tiếng trả lời, cực kỳ nhất trí.

Klein thầm thở hắt ra, nói tiếng cảm ơn:

"Làm phiền cô rồi, cô có thể đi."

Mấy cái đầu trong tay Reinette Tinicole lúc này đáp lại:

"Giấy nợ..." "Ghi chép..." "Năm..." "1351..."

"Tháng 9..." "Germand..." "Sparrow..."

"Nợ..." "Tôi..." "Một..." "Đồng vàng..."

Nói xong, bóng dáng cô trong suốt, quay về linh giới.

"..." Klein ngây ra vài giây, chậm rãi lấy ví tiền từ túi áo, rút một con hạc giấy ở bên trong ra.

"Có điều xin chỉ bảo." Anh dùng bút máy mang theo bên người viết lên bên ngoài con hạc giấy.

Làm xong, Klein lên giường nằm, tiến vào giấc ngủ say.

Trong thế giới giấc mơ xám xịt, anh lại nhìn thấy tòa tháp nhọn đen kịt kia, trong tháp có chiếc xe nôi trẻ em, Will Oncetin được bọc bởi lụa bạc đang nằm trong đó.

'Đã là người một đống tuổi, vẫn còn coi mình là trẻ sơ sinh mấy tháng?' Klein giả vờ không phát hiện ra đối phương đang mút ngón tay, nhanh chóng nói ra vấn đề nan giải của mình.

Will Oncetin mập mạp rút ngón cái ra, quan sát Klein vài lần:

"Đáp án của vấn đề không phải rất rõ ràng sao?"

"Hả?" Klein vừa bất ngờ vừa nghi hoặc.

Will Oncetin than thở:

"Gần đây chắc chắn anh ăn ít đồ ngọt quá, khiến trí nhớ giảm đi... Anh còn nhớ người phi phàm cấp bậc dưới Thiên sứ con đường "Vận mệnh" nhìn thẳng vào anh sẽ xảy ra chuyện gì không?"

'Việc này...' Đôi mắt Klein chợt sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro