(1) Phiên ngoại: Một ngày thường của người thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi có cơ hội diện kiến Giáo Hoàng. "

Barton nghe thấy một người đàn ông mặc áo bào giáo chủ màu xanh đậm nói với mình.

Dù cố gắng thế nào, anh cũng không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương, chỉ cảm thấy khuôn mặt nơi đó như bị che phủ bởi một màn sương tối tăm.

Đương nhiên, điều này cũng không quá quan trọng, là một tín đồ trung thành, việc có thể diện kiến thánh giả thay mặt Thần trên mặt đất là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của Barton.

Điều này khiến anh kích động đến mức không thốt nên lời, thân thể nhẹ nhàng run rẩy khi bước theo sát đằng sau vị giáo chủ, từng bước một tiến vào đại sảnh phía trước.

Đối với toà đại sảnh này, Barton cũng không có cách nào để miêu tả cụ thể, chỉ biết rằng nó vô cùng rộng lớn và hoa lệ, mang lại cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến anh chỉ có thể thuận theo mà cúi thấp đầu.

Cuối cùng, anh đi tới trước bậc cầu thang.

Giờ khắc này, anh dường như đã nhận được sự cho phép, vô thức ngẩng đầu lên.

Sau đó, anh nhìn thấy một con chó lông vàng.

Con chó này mặc một chiếc áo choàng dài hoa lệ màu xanh đậm như tấm màn che, đội một chiếc vương miện ba tầng khảm nạm đủ loại bảo thạch, ngồi trên ngai vàng cực lớn, lặng lẽ nhìn chăm chú chính mình.

"......" Barton ngây ngẩn cả người.

'Cái này, đây là ngài Giáo hoàng?' Barton vừa sợ hãi lại cảm thấy kinh ngạc, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Anh choàng mở mắt, nhìn thấy ánh sáng ban mai chiếu lên trần nhà.

'Ha, ha...' Barton ngồi dậy, nhẹ nhàng thở ra, cố gắng để mình nhanh chóng thoát khỏi ảnh hưởng của cảnh tượng trong mơ vừa rồi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Vợ của anh đã nhận ra điều bất thường, đứng dậy khỏi ghế.

Barton lắc đầu:

"Một cơn ác mộng. "

Anh không kể chi tiết cho vợ, rằng mình mơ thấy ngài Giáo hoàng là một con chó lông vàng.

Anh dám cá rằng, vợ mình nhất định sẽ mang vẻ mặt hoảng sợ và nói:

"Sao anh có thể có suy nghĩ kỳ quái như vậy?"

Đến thời điểm đó, anh chỉ có thể nhún vai và nói:

"Chỉ đùa chút thôi. "

'Không thể để phiền não ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, vì đây là thời điểm thư giãn tâm trạng trong vương quốc... Hơn nữa, phụ nữ thường khó lý giải những vấn đề sâu xa, vì họ thường thiên về cảm xúc và có tấm lòng nhân ái...' Barton không tiếp tục lo lắng về giấc mơ của mình, chỉ đơn giản lăn xuống giường, vào phòng vệ sinh đánh răng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, tạm biệt vợ, anh rời khỏi nơi ở, lên một chiếc xe ngựa công cộng không dấu vết đi đến địa điểm công tác ở rìa nội thành.

Anh đảm nhiệm chức vụ tại "Hiệp hội sưu tập và bảo tồn đồ cổ Loen," nơi có mức lương cao, ở thành Stoen, trung tâm của quận Đông Chester, đây là địa phương thuộc về giai cấp tư sản.

Trên đường, Barton nhàm chán quan sát phía bên ngoài đường đi.

Do không phải chịu ảnh hưởng trực tiếp từ các cuộc hoả chiến trước đó, thành Stoen vẫn giữ được vẻ phồn hoa vốn có, xe ngựa, xe đạp, người đi bộ và chó hoang giao thoa qua lại, tạo nên một cảnh tượng sôi động và náo nhiệt.

Đối với cảnh tượng như vậy, Barton đã sớm quen thuộc, vốn không cảm thấy có gì đặc biệt. Tuy nhiên, cảnh tượng trong giấc mơ tối qua khiến anh mỗi khi thấy một con chó hoang đều cảm thấy không thoải mái, như thể đó là hóa thân của vị Giáo hoàng, cần phải hành lễ và chào hỏi.

"Bão Táp trên cao, xin hãy nhận sự sám hối của tôi." Barton giơ tay phải lên, tay nắm thành nắm đấm, đánh nhẹ vào ngực trái mình.

Sau một hồi, anh đã đến "Hiệp hội sưu tập và bảo tồn đồ cổ Loen", anh vừa ân cần chào hỏi các đồng nghiệp, vừa đi vào phòng làm việc của mình.

Sau khi treo mũ và áo khoác lên, Barton bình tĩnh lại, nhàn nhã chuẩn bị cho mình một tách hồng trà làm từ các loại thảo dược kỳ lạ, anh đã bước vào tuổi trung niên, năng lượng ở mọi mặt đều giảm sút, hy vọng có thể sử dụng phương pháp đơn giản, không tốn sức để nhanh chóng phục hồi sức khỏe.

Sau khi chuẩn bị xong hồng trà, Barton đặt mấy tờ báo lên bàn làm việc, định điều chỉnh trạng thái trước khi bắt đầu công việc.

"Trong quý trước, tình hình kinh tế ở Backlund đã có sự cải thiện đáng kể..."

"Trên biển Sonia và biển Cuồng Bạo lại xuất hiện thêm một kẻ được xưng là Vua hải tặc, vị Vua thứ 6 - Nữ vương ánh sao..."

"Các cuộc đàm phán thương mại về trái cây ở vịnh Dipsy..."

Sau khi từ từ xem xong các tờ báo, Barton nhấp một ngụm hồng trà, chính thức bắt đầu công việc.

"Thư của Vernal?" Khi kiểm tra các tài liệu trên bàn, Barton phát hiện một bức thư đến từ người bạn cũ.

Đây là một vị nhà khảo cổ học, người đã có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với "Hiệp hội sưu tập và bảo tồn đồ cổ Loen."

Barton lập tức cầm lên, xé bỏ phong bì, lấy bức thư ra, nghiêm túc đọc:

"Bạn thân mến của tôi"

"Tôi và học trò của tôi đã phát hiện ra một số di tích thú vị trong dãy núi Silveras, chúng có lẽ thuộc về thời kỳ di cư ở kỷ thứ tư..."

"Ở giai đoạn đó, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn về lịch sử, bọn họ vì nhiều lý do khác nhau, rời bỏ thành phố, tiến vào núi rừng, không còn liên hệ với thế giới bên ngoài, tồn tại dưới hình thức bộ lạc..."

"Họ có thể vẫn giữ lại một số thứ, nhưng những điều đó đã bị thời gian che lấp, chỉ còn lại những tàn tích kiến trúc và vô số thi hài..."

"Tôi và học trò của tôi đã tiến hành khai quật và bảo tồn tại khu vực này, hy vọng có thể tìm ra những văn vật hữu ích giúp chúng ta khôi phục lại phần lịch sử ở kỷ thứ tư, không biết mọi người ở hội ngân sách có thấy hứng thú với việc này không?"

"...Tại đây, tôi trịnh trọng mời mọi người cử một đội ngũ đến đây, xác nhận liệu công việc của chúng ta có thực sự chính xác và hiệu quả hay không..."

'Đi lên núi...' Trong đầu Barton, điều đầu tiên hiện lên không phải là các văn vật và lịch sử, mà là những con muỗi bay vo ve, môi trường ẩm ướt và âm u, và sự hiện diện của dã thú rình mò quanh nơi trú quân.

Anh lắc đầu, cầm lấy giấy bút, chuẩn bị viết một bản "phác thảo" cho phần văn bản trong thư, rồi sẽ gửi lên trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro