Chương 100: Trấn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đầu óc rơi vào trạng thái "cúp điện", Klein chỉ kịp hiện lên hai suy nghĩ:

"Mạnh quá, hoàn toàn không thể chống cự..."

"Không biết chết kiểu này còn có cơ hội sống lại hay không..."

Suy nghĩ vừa vọng ra, trước mắt Klein đã tối đen như mực, cả người toàn hoàn mất đi tri giác, dường như tiến vào một giấc ngủ say không mộng mị.

Không biết qua bao nhiêu lâu, bóng tối không một tia sáng đột nhiên dao động, anh loáng thoáng có chút cảm giác, cho rằng gió lạnh đang thổi qua mình.

Suy nghĩ trong đầu từ từ thoát khỏi sự ngưng trệ, Klein chầm chậm mở mắt ra, thấy bên trên là một lớp sương mù, vầng trăng đỏ rực ẩn trong đó, lúc rõ lúc mờ.

Mình lại hồi sinh? Hay là tiến vào "Minh giới"? Cho dù là điều sau thì vấn đề cũng không tính là quá nghiêm trọng, chưa biết chừng còn có thể tìm được tín sứ xương trắng giúp liên lạc với thầy Azik, chỉ có điều sau này nếu phải chuyển thành sinh vật bất tử hoặc là sinh vật linh giới... Suy nghĩ của Klein vẫn còn hơi nặng nề, giống như bị người nào đó đổ hồ dán vào trong não, suy nghĩ không tự chủ được mà phát tán ra.

Dần dần, anh cảm nhận được cơ thể, nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch.

Anh bắt đầu dần tỉnh táo lại, cho rằng khả năng mình hồi sinh khá lớn, có lẽ còn bị ném đến khu vực hoang vu nào đó.

Rắc!

Các khớp xương của Klein vang lên răng rắc, anh chợt xoay người đứng lên, không màng đến việc kiểm tra tình trạng của bản thân, mà quan sát bốn phía, xác nhận quang cảnh nơi này trước.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là bóng đêm lạnh lẽo, thâm trầm và sương mù giăng kín bốn phía, mà ở khu vực cách đó không xa là một thị trấn nhỏ.

Kiến trúc nổi bật nhất trong thị trấn nhỏ này là một tòa giáo đường có chóp nhọn phong cách cực kỳ xa xưa, cả tòa giáo đường có màu đen, không có gác chuông, trên đỉnh có mấy con quạ đen sì đang bay quanh.

Xung quanh giáo đường còn rải rác khác nhiều tòa nhà khác, có nhà dân cư hai tầng bình thường, có nhà gỗ đơn sơ, có cửa hàng bánh mỳ treo biển, có nhà xay bột màu xám trắng chạy bằng guồng nước, nhưng không hề có một người đi đường nào, dường như họ đang chìm vào giấc ngủ trong bóng đêm yên ả.

Là một "Nhà bói toán", Klein lập tức cảm thấy thị trấn nhỏ này cực kỳ quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu!

Qua một lúc hồi tưởng, anh nhớ ra nơi này đại diện cho thứ gì.

Đây chính là suối nguồn nguy hiểm trong bóng đêm của di tích thần chiến!

Sau khi tiến vào khu vực phía chính Đông của biển Sonia, thời điểm màn đêm buông xuống, nếu có ai không ngủ được, mà không tiến vào thế giới giấc mơ, đợi đến khi trời sáng, thì đến giữa trưa sẽ bị phát hiện là mất tích trong yên lặng. Có một lần vì "Thánh giả đen tối" mà Klein đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngay sau đó thì nhìn thấy một nơi có đại dương ở phía xa, xung quanh được bao phủ bằng bóng đêm tĩnh mịch, tồn tại một thị trấn nhỏ đầy sương mù quỷ dị và thần bí!

Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng, tất cả sinh linh biến mất trong bóng đêm của di tích thần chiến đều đã rơi vào nơi đó.

Giờ chính anh cũng đã đến đây, rơi vào khu vực bên ngoài cách thị trấn nhỏ đầy sương mù kia chưa đến một trăm mét!

Có liên quan đến đêm tối... Mục tiêu biến mất, hệt như bị xóa sạch... Năng lực của vị cao tầng trong giáo hội kia không phải là trực tiếp tiêu diệt kẻ địch, mà là đưa họ đến đây? Những sinh linh biến mất trong bóng đêm của di tích thần chiến cũng gặp phải chuyện tương tự? Nhưng nghe nói bói toán không thể biết được tung tích của họ, chỉ có thể suy luận ra là có lẽ họ vẫn còn sống... Đương nhiên, cũng có thể là mình đã hồi sinh, cho nên mới xuất hiện ở nơi này... Trong khi để suy nghĩ xoay chuyển, Klein thu lại tầm mắt, dùng năng lực "Tên hề" để xem xét tình trạng của bản thân.

Anh đã trở về dáng vẻ của Klein Moretti, nhưng áo dài mục sư màu đen của người trông coi nội bộ kia vẫn ở trên người, trên cơ thể cũng không có dấu vết từng bị thương.

Klein đã trải qua đủ loại chuyện nhanh chóng bình tĩnh lại, tay phải thò vào trong túi áo, mở hộp thuốc lá bằng sắt kia, lấy bao tay da người đang gấp lại đặt bên trong ra, đeo vào tay trái.

Sau khi xác nhận "Đói khát ngọ nguậy" còn có thể sử dụng, Klein cầm lấy còi đồng Azik đặt lên bên miệng, thổi một tiếng.

Nhưng khi anh nhanh chóng mở đôi mắt linh thị ra thì không hề thấy tín sứ xương trắng xuất hiện.

Đối với tình huống này, Klein cũng không bất ngờ lắm, ngược lại còn cảm thấy như thế mới bình thường, dù sao những người mất tích trong bóng đêm ở di tích thần chiến phía chính Đông biển Sonia vẫn không hề được tìm thấy. Phải biết rằng, nhiều năm tích lũy như vậy, bên trong hẳn là cũng có người phi phàm có thể triệu hồi được tín sứ, ví dụ như thành viên của Giáo Đoàn Linh Hồn.

Nơi này trực tiếp cách ly khỏi linh giới? Như vậy thì, "Lữ hành" cũng không thể sử dụng được... Không hổ là cao tầng được giáo hội phái đến đối phó với sự kiện sương mù Backlund, cô ta đã "đưa" mục tiêu đến nơi này, tương đương với việc bị trục xuất và cầm tù vĩnh viễn, dùng cách bình thường chắc chắn không thể liên lạc được với bên ngoài để thoát khỏi nơi này, chậm chí tầng cấp thánh giả cũng khó mà làm được... Klein vẫn không hề hoảng loạn, khá là bình tĩnh.

Anh cất còi đồng Azik vào hộp thuốc lá bằng sắt, bắt đầu chuẩn bị đi ngược bốn bước.

Anh muốn dùng cách đi phía trên sương mù xám để phá giải việc bị "cầm tù" trong thị trấn nhỏ đầy sương mù này!

"Phúc sinh huyền hoàng tiên tôn..."

"Phúc sinh huyền hoàng thiên quân..."

"Phúc sinh huyền hoàng thượng đế..."

"Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn."

Mỗi câu Klein bước một bước, nhanh chóng hoàn thành nghi thức.

Nhưng bên tai anh vẫn chưa hề xuất hiện lời lẩm bẩm điên cuồng kia, trước mắt cũng không nhìn thấy sương mù xám trắng lan tràn ra vô biên vô tận.

"Việc này..." Ánh mắt Klein chợt co rụt lại, dại ra vài giây.

Nơi này có thể ngăn cách sự liên hệ giữa anh với không gian thần bí phía trên sương mù xám!

Điều này có nghĩa là anh không thể sử dụng được con át chủ bài mạnh nhất!

Nhiều lần trước đó, Klein toàn dựa vào việc có thể đi ở phía trên sương mù xám để thoát khỏi không ít nguy nan, mà hiện giờ cách này đã mất đi hiệu lực.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.

Phù, có cảm giác bị chặn hack rồi... Klein dùng cách lẩm bẩm để giảm bớt cảm xúc căng thẳng.

Anh căn cứ vào tri thức thần bí học của mình, bước đầu hoài nghi thị trấn nhỏ đầy sương mù trước mặt có xác suất lớn liên quan đến chân thần, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vấn đề không thể tiến vào phía trên sương mù xám.

Nơi này có liên hệ chặt chẽ với đêm tối, mình gặp phải cao tầng của giáo hội nên mới bị "đưa" vào đây... Chẳng lẽ là "ngục giam" do nữ thần tự tay tạo ra? Có khả năng thần là "Mẫu thần bí ẩn", nói không chừng có thể trực tiếp chuyển vật và người sang trạng thái "bí ẩn", khiến cho thế giới hiện thực vĩnh viễn không thể tìm được... Klein nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, quyết định tiến vào trong thị trấn sương mù thăm dò, bởi vì khả năng trong đó cất giữ cách thức rời khỏi đây là cao nhất.

Đến nước này, anh cũng không thèm nghĩ đến chuyện có kịp triệu tập hội Tarot hay không nữa.

Đương nhiên, tạm thời không cần lo lắng đến chuyện đó, anh đã hủy bỏ buổi tụ tập hội Tarot tuần này, bởi vì hành động đánh cắp bút ký gia tộc Antigonus khá là nguy hiểm, rất nhiều biến số, Klein nghi ngờ mình chưa biết chừng còn phải chết một lần, đến lúc đó chưa chắc đã kịp sống lại, cho nên tìm một lý do chính đáng để mọi người chuẩn bị thêm một tuần nữa.

Sau khi đã quyết đoán đưa ra quyết định, Klein cho "Oan hồn" trong cơ thể hiện ra bên cạnh.

Trạng thái của "Con rối" này cực kỳ không ổn, khí tức lạnh lẽo u ám giống hệt như thực thể, khiến cho việc thao túng nguồn "Dây linh thể" có chút cảm giác trì trệ.

Cũng may, còn có thể gắng gượng sử dụng vài hôm... Với cả, lúc trước ngài A cũng bị vị cao tầng của giáo hội kia xóa mất, chưa biết chừng cũng đang sống ở nơi nào đó gần đây, phải cẩn thận cái tên gần như phát điên ấy mới được... Klein biến thành dáng vẻ Germand Sparrow, để "Thượng tướng đẫm máu" Senor đi phía trước, tiến về phía thị trấn sương mù kia.

Bản thân anh lại làm theo quy tắc "Bậc thầy điều khiển rối" mình đã tổng kết ra, theo ở đằng sau, cách xa ít nhất 110 mét.

Trải qua tiêu hóa trong thời gian này, khoảng cách cực hạn thao túng con rối của Klein đã tăng lên 120 mét, thời gian dùng "Dây linh thể" bước đầu khống chế mục tiêu và hoàn toàn chuyển hóa thành con rối cũng được rút ngắn lại. Nếu đối mặt với kẻ địch có cường độ linh thể cùng cấp bậc, thì một bên là 16 giây, một bên là 4 phút.

Trong thế giới yên tĩnh đến mức không hề có bất cứ âm thanh nào khác, "Oan hồn" Senor đội mũ tam giác, mặc áo khoác đỏ sậm không biết bao lâu đã tiến vào thị trấn nhỏ thần bí kỳ dị kia.

Trong thị trấn có khá nhiều nhà còn đang mở cửa, dường như đang nghênh đón các vị khách tha hương, Klein dùng tầm mắt của con rối, nhìn thấy trên mặt bàn bên trong nhà nào là đặt một chiếc bánh mì màu trắng bị cắn một nửa, nào là ly thủy tinh đựng rượu vang, nào là dao dĩa bạc để lộn xộn...

Nhìn có vẻ giống như đang có người dùng bữa tối, nhưng lại không tồn tại bất kì ai cả, chủ nhân của các căn nhà khác dường như cũng đột nhiên bốc hơi khỏi cuộc sống bình thường.

Bốc hơi... Trong đầu Klein đột nhiên hiện ra từ này, vội vàng để tầm mắt của Senor hướng về phía nhà xay bột màu xám trắng kia.

Trong nhà xay bột, đá mài mượn sức gió vẫn đang lặng lẽ quay, nhưng không có bột mỳ rơi ra, chỉ thấy vương vãi đầy ở dưới đất.

Cảnh tượng này hơi quen mắt, dường như mình đã nghe thấy ở đâu... Klein nhíu mày, vừa dựa vào con rối tiếp tục nhìn quanh cảnh vật xung quanh, vừa cẩn thận nhớ lại cảnh tượng tương tự.

Đúng lúc anh đang nghĩ có cần phải dùng "Bói mộng" để hỏi linh tính của mình hay không, thì đáp án tương ứng rốt cuộc đã được tìm ra.

Cảnh tượng giống vậy từng xuất hiện trong di tích cổ đại trên ngọn núi cao nhất của dãy Honacis!

Căn cứ vào những gì ghi lại trong văn hiến, bên trong căn nhà trên đó, mọi thứ trưng bày và bài trí đều được bảo tồn khá hoàn hảo, bích họa cũng không hề bị hư hại, trên bàn còn đặt khá nhiều đĩa thức ăn, trong đĩa có dấu vết bị thối rữa đã khô khốc... Trong một căn phòng nào đó còn có nửa chai rượu gần như đã biến thành nước...

Người phát hiện còn nói, ban đầu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, anh ta thậm chí còn nghĩ cư dân ở nơi này đã bị bốc hơi trong nháy mắt!

Thị trấn sương mù này có liên quan nhất định đến di tích cổ đại trên ngọn núi cao nhất của dãy Honacis? Không thể nào, đi lòng vòng cũng gặp phải? Cơ thịt trên mặt Klein không khỏi co rúm lại, nhất thời không muốn tin vào suy nghĩ trong đầu mình.

Đương nhiên, chỉ là cảnh tượng tương tự thì không đủ để chứng minh phán đoán của anh.

Klein hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra, buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục thao túng "Oan hồn" Senor đi sâu vào trong thị trấn nhỏ đầy sương mù này.

Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.

Klein chợt căng thẳng, vội vàng trốn vào trong nhà xay bột, đồng thời để con rối dừng chân.

Chỉ vài giây sau, "Oan hồn" Senor nhìn thấy một người phụ nữ từ trong ngõ nhỏ gần đó đi ra.

Người phụ nữ này mặc áo dài trắng tuyền, mái tóc búi phồng, cần cổ thon dài trắng nõn, dung mạo cực kỳ diễm lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro