Chương 99: Gần trong gang tấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nhìn thấy Leonard Mitchell, cơ thịt trên lưng Klein nháy mắt trở nên cứng ngắc, tinh thần căng như dây cung được kéo đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng thể gãy làm đôi.

Anh nhớ rất rõ ràng, trong cơ thể của người bạn học thi nhân có một Thiên sứ con đường "Kẻ trộm" đang ký sinh, Pares Zoroaster, vị ấy có thể nhận ra được đặc thù của mình, từ đó phá vỡ lớp ngụy trang!

Nếu lão già kia mang chuyện người trông coi nội bộ có vấn đề nói cho Leonard biết thì sẽ gây ra rắc rối lớn, chỉ có thể hi vọng người bạn học thi nhân sợ bí mật của bản thân bị đưa ra ánh sáng, nên bóp mũi giả vờ như không biết... Hồi còn ở Tingen, tuy anh luôn nói mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không cần phải để ý như vậy, nhưng đó là trong tình huống không trực tiếp nhắm vào giáo hội, ai biết ông ta có tự dưng nổi lên tinh thần chính nghĩa, quyết định tận trung với chức trách, mạo hiểm vạch trần, dù sao việc này cũng rất giống với chuyện của Ince Zangwill... Trong chớp mắt này, trán của Klein suýt thì đổ mồ hôi hột.

Thẳng thắn mà nói, anh không dự liệu được sẽ gặp phải Leonard khi đi vào cửa Chianes, bởi vì đối phương đã là "Găng tay đỏ", chứ không phải là "Kẻ Gác Đêm" bình thường nữa, không cần luân phiên canh gác, mà địa điểm cũng không nên là dưới lòng đất mới phải.

Song, Klein chợt nghĩ tới một điểm mấu chốt.

Đó chính là người có thể phát hiện ra sự đặc thù của mình là Pares Zoroaster, chứ không phải là Leonard Mitchell, thái độ của người trước quan trọng hơn!

Lão già này biết rằng mình biết đến sự tồn tại của ông ta, một khi vạch trần lớp ngụy trang của mình, sẽ đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm, nhất định phải chuẩn bị tốt cho việc bản thân sẽ bị tố giác, đến lúc đó chắc chắn là sẽ làm hại lẫn nhau, chẳng ai có lợi cả, mà đối với một vị Thiên sứ con đường "Kẻ trộm" không sùng bái nữ thần mà nói, việc này hoàn toàn là không cần thiết... Nếu mình là ông ta, chỉ cần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không nhắc nhở Leonard Mitchell, không đem an nguy của bản thân gửi gắm vào một suy nghĩ của kí chủ... Klein nhanh chóng làm rõ suy nghĩ, lấy lại sự bình tĩnh, nghênh đón Leonard Mitchell đeo găng tay đỏ đi qua.

Leonard không để ý lắm, chỉ liếc mắt nhìn người trông coi nội bộ có mắt tóc lưa thưa màu muối tiêu đối diện, không nhịn được giơ tay phải lên, nửa che miệng, ngáp một cái.

Đây là buổi tối không ngủ được, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến phòng canh gác tìm người chơi bài? Đúng là một "Người không ngủ" tiêu chuẩn... Klein đại khái đã rõ vì sao bạn học thi nhân thân là "Găng tay đỏ" lại xuất hiện trong này rồi.

Anh nhớ lại phản ứng của những người trông coi nội bộ khi gặp "Kẻ Gác Đêm" lúc còn ở thành phố Tingen, bèn lặng lẽ gật đầu với Leonard, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải điểm bốn chỗ trước ngực theo chiều kim đồng hồ, giống như vẽ hình mặt trăng.

Leonard dùng động tác giống vậy để đáp lại, không hề phát hiện ra điều gì, chỉ lướt qua người trông coi nội bộ có làn da nhăn nheo và cái mũi lớn, đi thẳng về phía trước.

Klein lặng lẽ thở hắt ra, vẫn duy trì tần suất và độ dài bước chân như ban nãy, đi thẳng một mạch đến đích.

Trước mặt anh là hai cánh cửa lớn màu đen, nặng nề và lạnh lẽo, bên trên khắc bảy cái thánh huy, dường như không có bất cứ thứ gì có thể lay chuyển được nó.

Klein nghiêng người, đi chếch hai bước, gõ cửa phòng trông coi, dưới sự chứng kiến của Kẻ Gác Đêm trực ban, mở cửa Chianes ra.

Bóng tối sâu thẳm bên trong nhất thời tuôn trào ra, cho dù bên trong có rất nhiều ngọn nến màu bạc được chạm khắc hoa văn đang lẳng lặng cháy lên, cũng không thể xua tan được loại cảm giác này, mà những ánh lửa màu lam thẫm kia ngược lại càng khiến không gian thêm im ắng tĩnh mịch.

Cùng lúc đó, Klein cảm thấy trong bóng tối có một thứ gì đó vô hình thổi qua da mình, xâm nhập vào trong cơ thể, xuyên qua giới hạn của chân thật và hư ảo, nối liền với "Oan hồn" Senor.

Bỗng nhiên, dù anh không mở con mắt linh thị thì cũng có thể nhìn thấy những sợi dây nhỏ màu đen giăng đầy phía sau cửa Chianes, chúng khẽ lắc lư, hoặc là cuộn tròn hoặc là kéo dài, giống như một quý cô nào đó đang xõa mái tóc của mình ra, hoặc là xúc tu của một sinh vật quái dị nào đó đang vung vẩy.

Klein lạnh lùng bước về phía trước, tiến vào nơi phong ấn, sau đó xoay người, khéo cửa Chianes lại.

Lúc này, tiếng động bên ngoài dường như bị ngăn cách hoàn toàn, bên trong yên tĩnh hệt như vương quốc của người chết, khiến người ta không tự chủ được mà bắt đầu liên tưởng, không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi. Điều này khiến Klein nhớ lại hồi còn nhỏ, cho dù không nghe truyện ma, nhưng thỉnh thoảng cũng nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, mở mắt trừng trừng nhìn vào bóng tối, không dám ngủ.

Chẳng trách nữ thần lại có danh hiệu "Nữ hoàng sợ hãi"... Klein chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhấc đèn bão đang đặt trong góc phòng lên, thuần thục châm lửa.

Ánh sáng lờ mờ lập tức rọi nghiêng xuống, nhuộm lấy xung quanh thành một màu lam thẫm.

Klein khoác áo dài màu đen của giám mục, không vội vã đi vào lòng đất, xuống tầng hai tìm kiếm bút ký gia tộc Antigonus, mà ở phía sau cửa kiên nhẫn chờ đợi.

Anh đang đề phòng "Kẻ Gác Đêm" cần gấp một thứ gì đó, lại ngại ban đêm không thể lấy ra, chỉ có thể đợi đến hừng đông.

Căn cứ vào kinh nghiệm của anh, trong vòng năm phút sau khi người trông coi nội bộ tiến vào cửa Chianes là một trong những khoảng thời gian dễ bị quấy rầy nhất, chỉ cần có thể vững vàng vượt qua, chỉ cần trong quá trình đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì các hạng mục vật liệu cần lấy để dùng bình thường đều phải đợi đến khoảng tám giờ, cũng chính là thời gian làm việc tiêu chuẩn của giám mục và "Kẻ Gác Đêm".

Nói cách khác là, một khi Klein chống đỡ được qua năm phút đầu tiên, thì trong gần hai tiếng đồng hồ sau đó, về cơ bản sẽ không bị "Kẻ Gác Đêm" quấy rầy, đương nhiên, thời gian hành động thực tế sẽ không được dư giả như vậy. Giáo đường Giáo hội Đêm Đen sẽ mở cửa vào lúc tám giờ, nhóm người hầu ít nhất phải dậy làm việc trước 1 đến 1 tiếng rưỡi, sau 6 giờ 30 phút, các người hầu khác bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra bạn của mình mất tích!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tim Klein không khỏi đập nhanh hơn chút, cảm thấy năm phút đồng hồ này không khác gì dày vò.

Sau khi lặng lẽ đếm xong năm phút, anh chuyển ánh mắt vào bậc thang bằng đá ở sâu trong bóng tối, đó là lối xuống tầng hai.

Giờ phút này, trong đây không còn ai có thể cản trở anh!

Đến bước này, Klein cảm thấy đã vượt qua được 70% khó khăn, 30% còn lại chủ yếu là sau khi hoàn thành thì rời đi như thế nào.

Đương nhiên, đủ loại chuyện bất ngờ luôn xảy ra với một xác suất nhất định, Klein không dám lơ là, cầm đèn bão lên, đi từng bước về phía bậc thang bằng đá kia.

Đối với người phi phàm bình thường mà nói, tầng thứ nhất phía sau cửa Chianes còn có sức hấp dẫn hơn so với vật phẩm phong ấn, nơi này lưu giữ đủ loại vật liệu phi phàm, phối phương ma dược và các tri thức thần bí, thậm chí giam giữ cả các tín đồ tà giáo bị bắt, người phi phàm hoang dã, kẻ lẻn vào bất kể là muốn phát tài, tấn thăng hay là giải cứu đồng bạn, chỉ cần hoạt động trong khu vực này là cũng đủ rồi.

Nhưng Klein phải xâm nhập vào nơi đang phong ấn những vật phẩm nguy hiểm.

Lúc đi ngang qua mấy phòng đá bị khóa chặt, anh rõ ràng cảm nhận được bên trong có người, nhưng họ không gào thét ầm ĩ, không tranh cãi om sòm, không cầu xin tha thứ, cũng không kêu cứu, mà tất cả đều lặng lẽ nằm hoặc ngồi, hơi thở dĩ nhiên cũng trở nên lạnh lẽo âm u.

Ánh đèn bão lay động chiếu sáng từng bậc thang dẫn xuống, Klein thu lại sự chú ý, vững vàng bước xuống chỗ sâu trong lòng đất.

Anh không chạy, sợ khiến cho trung tâm phong ấn tạo ra phản ứng quá khích.

Bóng tối ngày càng dày đặc, ánh sáng màu lam sẫm tỏa ra từ hai hàng nến trang nhã treo trên tường ngày càng mong manh, khiến người ta có ảo giác chúng sắp tắt, mà đến khi đó, bóng tối thuần khiết có lẽ sẽ mang đến những biến cố khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi. Klein chịu đựng nỗi sợ hãi theo bản năng này, rốt cuộc cũng đi hết bậc thang, xuống tầng thứ hai dưới lòng đất.

Nương theo năng lực nhìn xuyên bóng tối của "Oan hồn", Klein liếc mắt nhìn, phát hiện nơi này có các bức tường kỳ dị do sắt thép, gạch đá, bùn đất, bạc trắng đắp nặn thành, ngăn ra từng khu vực, có nơi rộng rãi, có phòng đóng chặt, mỗi nơi đều có một vật phong ấn riêng.

Xách theo đèn bão, rẽ sang bên trái, trước mắt Klein bỗng nhiên sáng ngời, anh nhìn thấy ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhìn thấy than đá và than củi đang đỏ hồng.

Khu vực đó đang trong trạng thái nửa mở, bên trong có một thứ hình bồn tắm do sắt thép chế tạo thành, phía dưới khoét rỗng, chất đầy than đá, than củi và các thứ dễ cháy khác.

Chúng vẫn đang cháy lên, khiến bên trong bồn tắm sắt thép phát ra tiếng ùng ục, hơi nước theo đó bốc lên nghi ngút, tụ lại trên trần nhà, ngưng đọng thành từng giọt chất lỏng, rồi lại đổ xuống như mưa.

Một vật phẩm cần phải dùng nước nóng ngâm mới có thể phong ấn... Mà người trông coi nội bộ phải định kỳ bỏ thêm than củi than đá, để đề phòng lửa tắt... Ừm, nếu có một vật phong ấn không ngừng tỏa ra nhiệt độ cao, thì có thể tạo thành tổ hợp, khiến việc phong ấn trở nên đơn giản... Klein liếc nhìn bồn tắm bằng sắt thép, căn cứ vào suy nghĩ không để những chuyện ngoài ý muốn quấy rầy kế hoạch của mình, anh đến gần, dùng công cụ xúc than đá đang chất ở bên ngoài cho vào trong đống lửa.

Lúc anh ngẩng đầu, khóe mắt đảo qua nước nóng trong bồn tắm sắt thép, thấy có một đám chế phẩm kim loại màu bạc.

Chúng hợp lại với nhau, giống như một bộ khôi giáp toàn thân nặng nề, mà trên một vài chỗ vẫn còn dính chấm đỏ bắn tung tóe và vết máu đỏ không thể rửa sạch.

"1 - 42"... Máu cổ thần... Hiện giờ nó đang được gửi trường kỳ ở giáo đường Backlund... Klein đã từng nhìn thấy vật phong ấn này, trong lòng nhất thời hiện ra thông tin tương ứng.

Ngay khi anh thu hồi tầm mắt, thì nhìn thấy chiếc mũ giáp màu bạc có phong cách cổ xưa.

Mặt giáp của mũ đã bị kéo xuống, khiến bên trong có vẻ tối tăm, giờ phút này, Klein chỉ cảm thấy trong đó có một đôi mắt đang hiện ra, nhìn về phía mình.

Anh chợt rùng mình một cái, vội vàng lùi lại hai bước, trái tim đập vừa nhanh vừa loạn nhịp.

Không dám quan sát thêm nữa, Klein lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt về phía trước, vững vàng cất bước, rời khỏi khu vực này.

Sau khi đi qua vài khu vực phong ấn, linh cảm của anh bất chợt có dao động, chỉ cảm thấy một thứ gì đó ở một chỗ nào đó bên tay phải đang kêu gọi mình, hơn nữa còn phát ra tiếng thình thịch thình thịch giống như trái tim co bóp!

Quả nhiên, cuốn bút ký gia tộc Antigonus luôn đợi mình đến... Klein bình tĩnh xác nhận phán đoán trước đó, theo tiếng kêu gọi mơ hồ, đổi hướng đi đến gần nơi phát ra tiếng động.

Chỉ mất hai đến ba phút, anh đã nhìn thấy một căn phòng có cánh cửa đá hé mở, bên trong tối om như mực, không có một chút ánh sáng nào.

Theo ánh đèn bão chiếu vào, một cái giá sách trống không do từng đoạn xương trắng tạo thành đập vào mắt Klein, bên trên chỉ đặt một cuốn bút ký có bìa cứng màu đen kịt.

Bút ký gia tộc Antigonus!

"Honacis... Fregera... Honacis... Fregera..." Giọng nói hư ảo chui vào tai Klein, khiến anh xác nhận mình đã tìm ra mục tiêu!

Mọi việc thật thuận lợi, nhưng Klein không dám sơ suất và lỗ mãng, thật thận trọng tiến vào phòng, thong thả đến gần, sợ các phương sách bị phong ấn trên cuốn bút ký gia tộc Antigonus sẽ tạo ra tổn hại đối với mình.

Vì thế, sau khi kéo gần khoảng cách, từ trong ngực anh bỗng vươn ra một bàn tay, bàn tay này có tay áo màu đỏ sậm!

Đây là tay của "Oan hồn" Senol.

Một trong những quy tắc của "Bậc thầy điều khiển rối' là trong tình huống có thể sử dụng "Con rối" thì gắng sức mà dùng "Con rối", nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì sẽ do "Con rối" gánh chịu!

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng "cạch", dường như có ai đó đã đi đến!

Đồng tử Klein hơi phóng to, không hề nghĩ ngợi lao thẳng về phía giá sách xương trắng, để tay của "Con rối" trong bụng mình có thể nhanh chóng lấy được bút ký gia tộc Antigonus. Cùng lúc đó, anh thò tay phải vào túi áo, định mở hộp thuốc lá bằng sắt ra, đeo "Đói khát ngọ nguậy" vào, trước khi trung tâm phong ấn kịp làm ra phản ứng, trực tiếp dịch chuyển rời khỏi đây!

Trong quá trình này, trong đầu anh tự hiện ra cảnh tượng ở cửa.

Một bóng người đầu đội mũ trùm, mặc áo dài kiểu cổ điển đang đứng ở đó, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không lộ ra biểu cảm gì, con ngươi màu đen sâu thẳm nhưng lại thiếu đi linh tính!

Đây là vị cao tầng trong giáo hội đã trực tiếp xóa sổ ngài A, bỏ dở sự kiện sương mù ở Backlund? Sao cô ta lại trốn dưới lòng đất? Việc này không hợp với logic! Nỗi sợ hãi vừa mới nảy ra trong lòng Klein thì anh đã theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thân thể mình.

Cả người anh hệt như bức tranh bằng bút chì bị cục tẩy quẹt qua, nhanh chóng xóa sạch, còn chưa đụng tới bút ký gia tộc Antigonus đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro