Chương 106: Hình ảnh trong kẽ hở lịch sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi phía sau pho tượng là một ông lão mặc trường bào màu đen, hắn đội mũ trùm, đầu cúi xuống, hai mắt nhắm nghiền, râu trên miệng bạc trắng, vừa dài vừa dày, giống như đã mấy chục năm chưa cắt tỉa, làm cho người ta không thấy được bộ dáng nguyên bản.

Mà trong mắt Klein, ông già có chòm râu dày này càng thêm quỷ dị so với vô số bóng dáng giữa không trung.

"Dây linh thể" trong cơ thể hắn kéo dài ra, không hướng lên trời cao, hội tụ tới vị trí "Nam châm", mà là vòng quanh thân một vòng, quay ngược về hợp lại làm một với vị trí ban đầu!

Bình thường "Dây linh thể" trong cơ thể sinh linh sẽ kéo dài về các hướng khác nhau, kéo tới thật xa, mà với bóng dáng này, "Dây linh thể" lại không bị “Nam châm” trên đỉnh giáo đường hút lấy, từ điểm này có thể nhìn thấy vấn đề không nhỏ.

Đây là lý do ông ta chưa bị biến thành thịt muối? Hoặc là nói, đây là phương pháp ông ta dùng để tránh né nguy hiểm bên trong giáo đường? Klein vừa thao túng "Dây linh thể" của mình đối kháng với khuynh hướng kéo dài ra, vừa âm thầm nói nhỏ, phỏng đoán nguyên nhân.

Bỗng nhiên, anh thấy được một đôi mắt, con ngươi tối đen như mực.

Ông già ngồi ở phía sau pho tượng mở mắt.

Ông ta còn sống!

Klein theo bản năng lui lại một bước, thân thể cong lên, tay trái chắn ở phía trước.

Cảm giác lặng im và căng thẳng khó có thể diễn tả bằng lời nổi lên, đôi mắt của ông già có khuôn mặt tái nhợt và chòm râu bạc trắng khẽ nhúc nhích, miệng nửa khép, mơ hồ không rõ mở miệng nói:

"Rốt cuộc lại có 'Nhà bói toán' đến nơi đây..."

Lại? Từng có người phi phàm con đường "Nhà bói toán" tiến vào toà giáo đường này? Cũng đúng, ngoại trừ người bị Thiên sứ "Tẩy xoá" bắt được đưa đến trấn nhỏ sương mù, sinh linh mất tích ban đêm trong di tích thần chiến cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này, trong đó có lẽ bao gồm cả mấy người phi phàm con đường “Nhà bói toán” định tìm kiếm mỹ nhân ngư ở mảng hải vực kia hoặc đã thành công tấn thăng chuẩn bị rời khỏi... Klein thấy đối phương không lập tức công kích mình, có khuynh hướng trao đổi, bèn mạnh mẽ ổn định lại cảm xúc, suy tư hỏi:

"Vì sao lại nói như vậy?"

Ông già mắt đen kịt đội mũ trùm râu bạc trắng không trực tiếp đáp lại, dùng giọng điệu hàm hồ trầm thấp hỏi:

"Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này không?"

"Tôi có thể nói cho cậu biện pháp."

Klein không hề bị đả động, lúc này hỏi ngược lại:

"Vậy vì sao ông còn ở chỗ này?"

Nếu biết biện pháp thoát khỏi trấn nhỏ sương mù, vì sao còn ở lại toà giáo đường nguy hiểm này?

Ông lão ngẩng đầu, nở nụ cười đáp:

"Bởi vì tôi đã sớm chết rồi."

"..." Tóc gáy Klein dựng hết lên, nói không ra lời.

Trong mắt anh, ông lão này không tồn tại ở trạng thái linh hồn!

Thấy đối diện không đáp lại, ông lão nhìn Germand Sparrow hoá trang của Klein rồi nói:

"Tôi dùng năng lực phi phàm đặc thù của mình, tìm ra lỗ hổng của lịch sử cùng vận mệnh của thế giới này, tự cắt ra cái bóng của mình, dùng hình ảnh để duy trì đến hiện tại, về phần cơ thể cùng linh hồn của tôi, sớm đã hoàn toàn tử vong, hoàn toàn tiêu tán."

Cái năng lực này thực sự không thể tưởng tượng nổi... Klein không thể phân biệt được thật giả, đành phải hỏi:

"Vậy vì sao ông muốn chỉ cho 'Nhà bói toán' biết cách rời khỏi nơi này?"

Tiếng nói của ông lão vẫn hàm hồ như trước:

"Sau khi anh mở ra cánh cửa lớn, lịch sử cùng vận mệnh nơi này sẽ phát sinh thay đổi, hình ảnh cắt ra của tôi sẽ sớm biến mất, đến lúc đó, anh sẽ chỉ còn nhìn thấy một bộ tro cốt."

"Tôi chỉ hy vọng chúng có thể được rải xuống sông Serenzo gần thủ đô Trier của Intis, đó là quê quán của tôi, nơi mà tôi sinh ra."

"Anh đã từng nghe thấy địa danh này chưa? Tôi cũng không rõ ràng thế giới hiện thực đã trôi qua bao lâu."

Bị nhốt ở nơi này ít nhất trăm năm? Klein thản nhiên đáp lại:

"Chúng vẫn còn tồn tại."

"Tốt lắm." Ông lão giả gật đầu nói.

Tuy Klein không phải rất tin tưởng người trước mắt, nhưng biết nhiều hơn một chút cũng có lợi cho phán đoán của bản thân, tốt nhất là không lãng phí thời gian, miễn cho lại bị chuyện gì ngoài ý muốn cắt ngang:

"Tôi cần phải làm gì để thoát ra?"

Ông lão vẫn ngồi ở tại chỗ, không có động tác gì:

"Thấy vách tường phía sau pho tượng không?"

"Bên trên có một chỗ lõm xuống đúng không?"

Thật ra Klein cũng không muốn làm theo lời ông nói, bởi vì trước đó chính anh đã bị ma nữ Panatia hướng dẫn như vậy, mà thấy được hình thái thần thoại không hoàn chỉnh của cô ta, cuối cùng dính phải thương tổn, bất quá, vừa rồi anh cũng đã xem kỹ bốn phía, tìm kiếm manh mối, cho nên vẫn cẩn thận chuyển động tầm mắt, nhìn về phía vách tường sau tượng đá.

Nơi đó điêu khắc từng cái phù hiệu cổ xưa ngắn ngủi, nhưng ở mảng giữa lại trống không, nên không thể nối liền.

Ở khu vực chỗ trống có một vết lõm lớn chừng hai bàn tay, tựa như bị người ta bóc xuống một lớp tường ngoài.

"Chỉ cần anh có thể tìm được miếng đá hắc diệu thạch đối ứng, lắp nó làm đầy chỗ lõm, là có thể làm vách tường bước đầu thoát khỏi trạng thái 'Bí ẩn', hiện ra sắc thái hư ảo, đến lúc đó, tôi sẽ nói cho anh một cái phù hiệu phức tạp đặc thù, nó là chìa khóa để mở ra cánh cửa rời đi." Ông lão không quay đầu, nhìn thẳng tới phía trước, nói một cách chi tiết.

Phù hiệu phức tạp đặc thù... Chìa khóa mở cửa... Klein nghe sau lưng quanh quẩn âm thanh "Honacis... Fregera..." Nghe lời vô nghĩa này, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một cái phù hiệu.

Đó là con mắt dựng thẳng tạo thành từ nhiều phù hiệu bí ẩn!

Đó là thông tin mà bút ký gia tộc Antigonus thông qua cảm nhiễm "Búp bê xui xẻo" truyền cho anh!

Mà gia tộc Antigonus cùng “Quốc gia bóng tối” trên ngọn núi cao nhất dãy Honacis hình như có mối liên hệ chặt chẽ!

Cái này chẳng lẽ chính là "Chìa khóa mở cửa"? Klein thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi:

"Vì sao những 'Nhà bói toán' trước đó đều thất bại?"

Ông lão ngồi ở phía sau pho tượng cười nói:

"Bọn họ cũng giống như cậu, đến khi trăng đỏ xuất hiện còn chưa kịp thời rời khỏi tòa giáo đường này, cuối cùng bị treo lên trên kia, người đàn ông khuôn mặt tuấn tú chính là như vậy, còn nữa, cô gái nhỏ ngũ quan không có chút tỳ vết cũng là như vậy."

"..." Klein bị đối phương trêu chọc đến mức không biết nên nói gì.

Bất quá, anh cũng nhờ vậy biết được một chuyện, đó chính là khi trăng đỏ trở nên rõ ràng, mức độ nguy hiểm trong tòa giáo đường sẽ tăng cao theo cấp số nhân, ngay cả "Bậc thầy điều khiển rối" cũng không thể nắm giữ dây linh thể của bản thân!

Lúc nào cũng cần phải chú ý hào quang biến hóa, khi trăng đỏ rõ ràng liền "Xuyên tường" đi ra ngoài... Klein nhìn xung quanh một cái, xác định bức tường cách thánh đàn gần nhất chừng 6 tới 7 mét, trong lòng rất nhanh định ra phương án dùng lúc khẩn cấp.

Ông lão đội mũ trùm không ngửa đầu nhìn anh, mà tự tiếp tục mở miệng:

"Những người còn lại không quá may mắn, gặp gỡ kẻ địch đã mất đi lý trí chỉ muốn tìm đồ ăn, cho nên bị bọn chúng ăn thịt."

"Cậu nên biết, người phi phàm con đường 'Nhà bói toán' vốn không nhiều, có thể trở thành 'Bậc thầy điều khiển rối' lại càng ít hơn, bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà đến chỗ này dùng một bàn tay cũng có thể đếm đủ."

"Đương nhiên, bị hấp dẫn bị dụ dỗ tới thì có rất nhiều, nhưng rất khó để tiến vào nơi này, đều sẽ..."

Ông không nói hết, thong thả ngẩng đầu lên, mắt nhìn chỗ cao nhất của tòa giáo đường cổ xưa, sau đó mơ hồ không rõ nói:

"Gặp kết cục bi thảm như nhau."

Có ý tứ gì đây... Nếu mình không thể trộm được bút ký, không thể không nghe theo lời lẩm bẩm vô nghĩa mà thi thể treo trong giáo đường này phát ra, leo lên ngọn núi cao nhất dãy Honacis, tìm kiếm báu vật gia tộc Antigonus để lại, có phải là sẽ thuộc về nhóm người bị thu hút? Rất khó để tiến vào nơi này, kết cục bi thảm như nhau? Klein suy nghĩ một phen, kết hợp với việc trước đó bói toán thấy cung điện rách nát cùng đám côn trùng trong suốt, càng thêm hoài nghi cái gọi là báu vật gia tộc Antigonus này thực chất là một cái bẫy.

Anh không hỏi chi tiết chuyện này, mà tìm hiểu tin tức quan trọng hơn:

"Ông có biết khối hắc diệu thạch kia ở nơi nào không?"

Ông lão cười khẽ nói:

"Nó ở trong tay 'Ma nữ tuyệt vọng' kia."

"Ma nữ tuyệt vọng", thì ra Panatia thật sự là "Ma nữ tuyệt vọng"... Klein trước đó đã âm thầm xưng hô với Panatia như vậy, nhưng cái này là vì anh biết đối phương được gọi là "Cô gái tuyệt vọng", hơn nữa khẳng định là ma nữ, vì thế kết nối 2 tình huống thành danh hiệu, anh không nghĩ tới là, danh sách 4 con đường "Ma nữ" có lẽ thực sự tên là "Ma nữ tuyệt vọng".

"Vậy tôi rất khó để lấy được khối hắc diệu thạch kia, cô ta là là Bán Thần hàng thật giá thật." Klein không che giấu sự khó xử của mình, xem đối phương có thể cho ra lời đề nghị gì không.

Ông lão lắc đầu nói:

"Tôi là một người đã sớm chết, rất khó cung cấp được trợ giúp gì."

"Ừm... Lúc vừa vào, không phải là anh có một con rối sao?"

"Đúng vậy, nhưng nó đã bị 'Ma nữ tuyệt vọng' ăn rồi." Klein bình tĩnh hồi đáp.

Ông lão giả cười nói:

"Tôi giúp anh triệu hồi hắn ra từ lịch sử thế giới này."

Ông vừa dứt lời, Klein liền thấy bên cạnh nhanh chóng phác thảo ra đường cong, tạo thành "Thượng tướng đẫm máu" Senor đầu đội mũ tam giác thân mặc áo khoác đỏ sậm, mà "Dây linh thể" vẫn do anh nắm trong tay như trước!

Ánh mắt Klein nhất thời co rút lại, bên tai còn vang lên giọng nói của ông lão:

"Chỉ có thể duy trì 30 phút, anh phải nắm chắc thời gian."

"Tôi sẽ giúp anh tăng mạnh liên kết thêm một chút, tăng lên sự nắm giữ đối với con rối, như vậy thì anh có thể giúp con rối sử dụng năng lực phi phàm của mình, hơn nữa có thể trong nháy mắt trao đổi vị trí với hắn, ha ha, khoảng cách thao túng cùng đặc thù còn sống cũng được tăng lên tương ứng."

Để con rối sử dụng năng lực phi phàm của mình? Như vậy thì chẳng phải là mình có thể lợi dụng năng lực "Người không mặt", để con rối biến thành mình sao? Thế thân hoàn mỹ nhất? Người này là Bán Thần con đường "Nhà bói toán" chăng? Này là một trong những năng lực của "Pháp sư quỷ dị"? “Pháp sư quỷ dị” mà kẻ địch vĩnh viễn không biết được bản thân đã thực sự giết được đối phương chưa? Còn nữa, triệu hồi con rối từ trong lịch sử, cái này quả thực vượt quá tưởng tượng... Trong đầu Klein cấp tốc xuất hiện các loại ý nghĩ, khó mà bình phục được tâm tình.

Ông lão ngẩng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục nói:

"Cho tôi một người giấy."

Klein hơi nhíu mày, do dự vài giây, cuối cùng vẫn lấy ra một người giấy, đưa cho đối phương.

Ông lão đưa ra bàn tay khô héo tiếp nhận người giấy, tùy ý lau lên mặt một cái.

Cảm giác đau đầu nghẹt mũi khó thở của Klein bỗng nhiên biến mất không còn!

Tờ giấy thì nhiễm màu đỏ loang lổ, nhanh chóng vỡ tan.

Dùng người giấy của mình, giúp chuyển dời bệnh tật? Klein ngẫm nghĩ, rốt cuộc hỏi:

"Xin tha thứ sự thất lễ vừa nãy của tôi, tôi nên xưng hô với ngài như thế nào?"

Ông lão không lập tức trả lời ngay, thở dài nói:

"Tôi chỉ có thể cung cấp chừng đó trợ giúp mà thôi."

Ông dừng một chút, mơ hồ không rõ cười nói:

"Anh có thể gọi tôi là, ừm..."

"Zarathu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro