Chương 108: Phát huy ưu thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị thường biến mất, Klein nhẹ nhàng thở ra, xem kỹ hoàn cảnh trong căn nhà, sau đó chọn lựa một địa điểm có chút ánh trăng chiếu rọi, bóng đen không quá đậm để đứng, tránh cho bất thình lình gặp tập kích.

Mà trải nghiệm vài giây vừa rồi, làm cho anh có suy đoán đối với những bóng dáng mơ hồ bên ngoài bức màn và tiếng gầm nhẹ như dã thú:

Bọn họ chính là những thi thể trước đó phát ra lời vô nghĩa "Honacis... Fregera..." trong giáo đường!

Lúc Klein xuyên tường rời khỏi giáo đường, từ chỗ cao nhìn xuống toàn bộ bọn họ đều chuyển hướng nhìn về phía ngọn nến kia, trên đường không có xuất hiện bóng dáng lui tới, đợi cho Klein thao túng lửa từ xa, dập tắt ánh nến, tất cả liền giống như lần trước!

Khi trăng đỏ rõ ràng, linh tính tăng cường, ảnh hưởng của "Nam châm" trong giáo đường đối với trấn nhỏ sương mù sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể thao túng thi thể đi qua đi lại, ngụy trang thành bộ dáng bình thường? Nếu quả thật là như vậy, ánh sáng có lẽ là thứ hấp dẫn sự chú ý của "Người thao túng”, trong loại tình huống này, không tắt lửa đúng lúc, bị phát hiện nơi phát ra, vậy có khả năng sẽ phát sinh chuyện tình cực kỳ khủng bố, ừm, không thể ỷ vào năng lực thao túng ngọn lửa, thường xuyên rời đi “tầm mắt” những bóng dáng bên ngoài... Klein tự nhắc nhở bản thân một câu, chuyển dùng thị giác "Dây linh thể", đánh giá bánh mì, khoai tây, thịt bò cùng rượu nho màu đỏ thẫm trên bàn ăn.

Anh hoài nghi thức ăn nơi này cũng là một bộ phận của “Nam châm” trong giáo đường kia, nếu hấp thu vào trong cơ thể, "Dây linh thể" sẽ bị ô nhiễm, không thể ngăn cản duỗi dài ra về phía giáo đường, cái này cũng có thể giải thích vì sao ăn đồ ăn nơi này, sẽ bỗng nhiên bốc hơi, bởi vì đều ở bên trong tòa giáo đường treo lơ lửng phơi khô, mà đợi đến khi trăng đỏ rõ ràng, thì có thể ra ngoài "đi lại", phù hợp với miêu tả của ngài A, người biến mất sẽ lần nữa xuất hiện dưới ánh trăng sáng ngời.

Liếc mắt nhìn lại, Klein phát hiện đám thức ăn tựa như sinh linh còn sống, mọc ra "Dây linh thể", kéo dài tới hướng giáo đường xa xa.

Điểm đặc thù nhất của bọn chúng là, đều chỉ có một sợi "Dây linh thể", rõ ràng khác nhau với sợi dây linh tính rậm rạp của sinh linh bình thường.

Quả nhiên, giống như mình phỏng đoán... Ý tưởng được chứng thật bước đầu, Klein thu hồi tầm mắt, suy nghĩ xem đợi lát nữa nên đối phó với "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia như thế nào.

Bên cạnh anh, "Oan hồn" Senor đội mũ tam giác cũ kĩ và mặc áo khoác đỏ sậm hiện ra, xương cốt con rối vang lên tiếng răng rắc, khuôn mặt mấp máy, rất nhanh liền biến thành bộ dáng Germand Sparrow.

Đây là con rối đang sử dụng năng lực "Người không mặt"!

Klein quan sát "Thế thân" một hồi, phát hiện còn có một chút tỳ vết, đó chính là quần áo không thể biến hóa, mà nếu dùng ảo thuật che đậy, sẽ không thể gạt được “Ma nữ tuyệt vọng” cấp độ Bán Thần, ngay cả ngài A cũng chưa chắc sẽ mắc mưu.

Hơi suy xét, anh để "Oan hồn" Senor bỏ xuống quần áo, thay đổi với bộ hắc bào dành cho giám mục của mình!

Trong quá trình mặc quần áo, vẻ mặt Klein dần trở nên cổ quái, bởi vì hai tháng trước đó con rối luôn mặc bộ này, đi qua cống thoát nước, thừa nhận nổ tung, các loại hương vị hỗn tạp, không phải quá dễ ngửi.

‘Hầy, hiện tại chịu khổ đều do quá khứ nhàn hạ gây ra...’ Klein không tiếng động thở dài một câu, hoàn thành giả dạng, hóa thân làm hình tượng thuyền trưởng hải tặc Germand Sparrow.

Lúc này, "Oan hồn" Senor cũng thay đổi trường bào giám mục màu đen, khí tức linh động, không hề lạnh lẽo, không hề khác biệt với người sống.

Klein cân nhắc một chút, lại đưa "Đói khát ngọ nguậy" cho "Thượng tướng đẫm máu" mang trên tay trái.

Như vậy, con rối chính là Germand Sparrow tiêu chuẩn!

Diễn trò thì phải làm cho tới... Hơn nữa "Đói khát ngọ nguậy" nếu ở trong quá trình này bị cắn ngược, ăn chính là con rối, ha ha, đợi cho thời gian chỉ định chấm dứt, nó sẽ không có cảm giác bị lừa, cứ coi như uống thuốc an ủi đi... Klein vừa để cho "Oan hồn" Senor thích ứng trạng thái, và lấy đi thịt cá, vừa đặt ra phương án.

‘Một "Con rối" có thể sử dụng năng lực phi phàm của mình, không nói nó có thể đánh bại "Ma nữ tuyệt vọng" hay không, chỉ là lấy đi hắc diệu thạch từ trên người cô ta đã rất khó rồi, cô ta là Bán Thần hàng thật giá thật...’

‘Cho dù dựa vào cái này có thể lừa gạt thành công, ví dụ để hắn hấp dẫn lực chú ý, mình đột nhiên đánh lén, đồng thời không ngừng trao đổi vị trí, để Panatia bị mê hoặc, khó có thể phán đoán chuẩn xác, cũng không thể nào bù lại nhược điểm tầng cấp và thực lực của mình, không đạt được mục đích cuối cùng...’

‘Có thể suy xét để con rối chiến đấu cận chiến lâu dài, còn mình thì thử thao túng "Dây linh thể" của Panatia, hắn đã là thi thể, sẽ không bị bệnh tật ôn dịch ảnh hưởng, coi như một loại khắc chế... Hiện tại có hai vấn đề, một là, “Dịch bệnh” cùng “Vi khuẩn” thần bí học mà "Ma nữ tuyệt vọng" chế tạo ngày càng mạnh, ngày càng lợi hại, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả xác sống, thứ hai, cô ta có thể còn năng lực phi phàm khác mà mình không biết... Đại khái hẳn là có!’

Ừm, đầu tiên viết ra một danh sách, kể ra ưu thế mình có hoặc là nhược điểm của "Ma nữ tuyệt vọng", xem có thể tìm ra gợi ý gì không...

‘Con rối có thể ngụy trang thành chính mình, sử dụng năng lực phi phàm của mình, xem như là Bán Thần, trong nháy mắt trao đổi vị trí cũng vậy, ngoại trừ chúng, đã không còn gì khác... Khoan đã, suy xét đến trạng thái hiện tại của "Ma nữ tuyệt vọng", mình vẫn còn một chỗ mạnh hơn cô ta...’

‘Cô ta đã rơi vào trạng thái nửa điên loạn, lý trí không tỉnh táo, làm việc cực đoan, dễ dàng bị bản năng thao túng, ừm, tuy cô ta vẫn giỏi xúi giục như trước, nhưng cái này thuộc về bản năng đi săn, mà mình đang ở trạng thái bình thường, vấn đề lý trí chưa xuất hiện vấn đề, suy nghĩ cùng năng lực phân tích vẫn đầy đủ...’

Chẳng lẽ, lần này mình phải dựa vào chỉ số thông minh để chiến thắng?

Suy nghĩ trong đầu Klein chợt lóe lên, dần dần có ý tưởng cùng phương án mới:

“Vì sao hiện tại mình phải đánh chết "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia?”

“Cô ta khẳng định cũng có khát vọng thoát khỏi trấn nhỏ sương mù, trong lòng của cô ta, cái bản năng này còn mạnh hơn ăn cơm! Hơn nữa cô ta bây giờ đã ăn no!”

“Mình hoàn toàn có thể thử cùng cô ta hợp tác, cô ta cung cấp khối hắc diệu thạch kia, mình miêu tả phù hiệu bí ẩn dặc thù, cùng điều kiện "Mở cửa"...”

Hơn nữa, mình đang đề phòng Zarathu, ai biết ông ta có mang ác ý hay không, dấu diếm âm mưu nào không, dẫn "Ma nữ tuyệt vọng" vào, có thể làm cục diện trở nên hỗn loạn hơn, từ đó tạo thêm biến số và cơ hội cho mình!

Hợp tác cần miệng lưỡi, không phải vũ lực, trong chuyện này, một thế thân hoàn mỹ cấp Bán Thần có thể phát huy tác dụng sẽ còn tốt hơn là cả trong chiến đấu, coi như tổng hợp hai ưu thế cho mình!

Klein nhanh chóng đưa ra quyết định, vừa cân nhắc chi tiết "Hợp tác đàm phán", một bên kiên nhẫn chờ đợi trăng đỏ quay về sương mù.

Qua một hồi, ánh trăng đỏ rực rốt cuộc ảm đạm xuống, Klein lúc này để cho con rối xuyên tường mở cửa, rời xa khỏi căn nhà.

Sau đó, “Oan hồn” Senor trong bộ dáng Germand Sparrow đi ra đường, bước vào giáo đường tối đen.

Chỉ 10 giây sau, Klein thao túng con rối phát hiện Senor đã bị bệnh tật xâm nhiễm.

Cái này đối với người chết thì không có hiệu quả gì, nhưng Klein lại mơ hồ đoán được theo thời gian trôi qua, bệnh tật sẽ ngày càng nghiêm trọng, ngày càng bá đạo, thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng dây thần kinh cùng linh tính, cái này sẽ làm cho động tác xác sống trở nên cứng ngắc khô khan, đến cuối cùng, có lẽ đầu gối cũng không thể gập lại được, phải nhảy dựng mới có thể hành động.

May mà mình không lựa chọn phương án con rối thao túng "Dây linh thể", Klein lập tức để "Oan hồn" Senor cao giọng nói:

"Tôi vừa vào trong giáo đường, tôi không chết."

"Tôi đã tìm được biện pháp thoát khỏi nơi này!"

Nói xong, "Germand Sparrow" hít hít cái mũi, tựa như thể chất bị dịch bệnh ảnh hưởng, đề kháng đối với bệnh tật ngày càng yếu.

Mà lúc này, "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia mặc trường bào thuần trắng đột ngột hiện lên ở cửa tòa giáo đường, tóc đã một lần nữa buộc lên, bề ngoài sạch sẽ.

Cô đưa đôi mắt xinh đẹp hơi có vẻ điên cuồng nhìn về phía Germand Sparrow, lấy ra từ quần áo một khối hắc diệu thạch thâm thúy kì diệu.

Hình dáng hắc diệu thạch này, hoàn toàn khớp với vách tường lõm xuống đằng sau pho tượng kia!

"Cần nó?" Panatia bình tĩnh hỏi.

Klein phát hiện "Ma nữ tuyệt vọng" đã thu hồi bệnh dịch cùng bệnh tật, bèn để "Oan hồn" Senor khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, chỉ cần đặt nó vào vách tường sau bức tượng trong giáo đường, lại phối hợp với một cái phù hiệu đặc thù là có thể mở ra một 'Cánh cửa’ rời khỏi nơi này."

"Tôi biết, đối với cô, trong giáo đường rất nguy hiểm, nhưng cái này chủ yếu tập trung ở 'Dây linh thể', mà tôi là 'Bậc thầy điều khiển rối', có thể thao túng 'Dây linh thể', giúp cô không bị ảnh hưởng."

"Ma nữ tuyệt vọng" Panatia im lặng vài giây, khóe miệng nhếch lên, cười cười hỏi ngược lại:

"Sau đó, tôi liền biến thành con rối của anh?"

"Hoặc là ở thời khắc mấu chốt, anh sẽ bỏ trợ giúp tôi, để tôi trở thành một trong những bóng dáng xuất hiện trên đường mỗi khi trăng đỏ?"

Klein đã sớm có chuẩn bị, lúc này để cho con rối thành khẩn nói:

"Tôi cần làm gì để cô có thể yên tâm?"

Panatia không lập tức đáp lại, cẩn thận suy nghĩ mội hồi rồi nói:

"Cho tôi tóc cùng máu thịt của anh."

Ma nữ am hiểu nguyền rủa? Dùng tóc và máu của Senor nguyền rủa Germand Sparrow? Nếu có thể thành công, coi như tôi thua! Klein suy nghĩ trong lòng, đồng thời để con rối biểu hiện vẻ khó xử:

"Vậy không phải là bất cứ lúc nào cô cũng có thể giết chết tôi sao?"

"Ma nữ tuyệt vọng" Panatia mỉm cười đáp lại:

"Anh có thể đợi tiến vào giáo đường rồi mới đưa tóc cùng máu thịt cho tôi."

"Vào bên trong, nếu tôi có dấu hiệu nguyền rủa anh, anh lại thao túng 'Dây linh thể' của tôi, trái lại cũng như vậy, nếu tôi xuất hiện một chút dị thường, sẽ lập tức nguyền rủa anh."

"Chờ mở ra cánh cửa thoát đi, tôi đi trước, mà cùng lúc đó, tôi sẽ trả lại cho anh máu thịt cùng tóc."

"Germand Sparrow" cân nhắc hồi lâu, cùng với "Ma nữ tuyệt vọng" thảo luận chi tiết một phen, rốt cuộc gật đầu nói:

"Tốt, cứ làm như vậy đi."

Panatia đang muốn mở miệng, ánh mắt đột nhiên nheo lại, nói:

"Không biết vì sao, tôi đột nhiên có chút lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro