Chương 110: Phía sau cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nháy mắt, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Klein chính là:

‘Zarathu quả nhiên có mưu đồ!’

Ngay sau đó, anh cảm thấy cực kỳ may mắn, mình trước đó đã có được phù hiệu “Mở cửa” chính xác từ bút ký gia tộc Antigonus, cho nên thâm tâm mới có lòng tin, không đến mức bối rối.

Zarathu để bút lông chim và bình mực về lại lịch sử, ngẩng đầu nhìn "Germand Sparrow" cùng "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia, thở dài nói:

"Toàn bộ điều kiện đều đã đầy đủ, mấy người có thể mở ra 'Cánh cửa' rồi."

Nói tới đây, ánh mắt ông ta dừng lại trên mặt "Germand Sparrow", cười nói:

"Đừng quên lấy đi tro cốt của tôi."

Ông vừa dứt lời, toàn bộ thân thể đột nhiên nứt thành vô số chấm sáng nhỏ, khuếch tán ra bốn phía, dung nhập vào hư không, tựa như sớm đã mục nát, biến thành tro.

Mà nơi ông ta ngồi thì chỉ còn lại một cái bình màu trắng, bên ngoài có hoa văn phong cách cổ xưa, ngoài ra không còn điểm đặc biệt nào khác.

Klein để "Germand Sparrow" tiến lên hai bước, cúi người nhặt lên cái bình, chỉ cảm thấy nặng trịch, không giống hàng giả.

Anh mở ra cái nắp, thấy bên trong đều là bụi xám trắng cùng hạt tròn, không hề có hào quang gì.

Thật sự chỉ là tro cốt bình thường? Vậy là ai là người đã hỏa táng Zarathu? Tự mình hoả táng mình? "Germand Sparrow" đóng nắp, tùy ý đưa tay vào quần áo lấy ra một miếng thịt, nhét vào trong miệng, nuốt xuống dạ dày.

"Ma nữ tuyệt vọng" Panatia chú ý tới hành vi này, ánh mắt híp lại, giống như đang hỏi "Anh muốn làm cái gì?".

Klein cho 2,3 miếng thịt vào miệng con rối, cố ý điều chỉnh nhịp hô hấp nói:

"Có chút khẩn trương."

"Không biết phù hiệu 'Mở cửa' này có tác dụng không."

Panatia đã xác nhận đối phương ăn thịt cá bình thường, chỉ là nhìn có vẻ tương đối bẩn, mà cô ở trong trạng thái nửa điên dại đã không còn kiên nhẫn suy nghĩ nhiều hơn, thế là rời tầm mắt, nhìn về phía cái bình tro cốt, cười nói:

"Nếu vô dụng, chúng ta có thể chia sẻ nó."

"Mỗi ngày tôi chỉ dùng một chút, có thể sẽ sống thêm rất lâu."

Trạng thái tinh thần của ma nữ thật sự quá bất thường... Klein âm thầm cảm khái một tiếng, lướt qua pho tượng nghi ngờ là Thiên sứ tẩy xoá "Mẫu thần của trời", đi tới bức tường phía sau.

Sau đó, anh chỉ vào chỗ lõm xuống, nói với "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia:

"Để khối đá hắc diệu thạch vào đó."

Panatia lạnh nhạt đáp lại:

"Trước tiên cho tôi xem phù hiệu 'Mở cửa'."

Không cần phải đề phòng tôi như vậy, nếu tôi thật sự muốn hại cô, giờ khắc này đã trực tiếp bỏ qua con rối, mà hai người căn bản không kịp chạy ra khỏi giáo đường, khẳng định sẽ bị câu lên trên, đến lúc đó, tôi lại chậm rãi tiến vào, nhặt lên hắc diệu thạch, là có thể "Mở cửa" rời khỏi... Bất quá, phù hiệu mà Zarathu cung cấp thật sự có chút vấn đề, hay là tìm người cùng nhau thử nghiệm xem... Klein chợt có ý tưởng, để "Germand Sparrow" nâng lên bàn tay, vỗ vỗ cái bụng, đồng thời mở lớn miệng.

Một đám máu thịt mơ hồ bay ra, cuối cùng biến thành ngài A xinh đẹp giống như phụ nữ.

Thấy một màn như vậy, "Germand Sparrow" mở ra tấm da dê.

Phù hiệu đặc thù cùng phối phương ma dược "Pháp sư quỷ dị" cùng nhau xuất hiện trước mắt "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia cùng ngài A.

Con mắt Panatia biến đổi, đột nhiên thản nhiên cười nói:

"Anh đi mở cửa, anh ra ngoài trước đi."

Cô xác định "Germand Sparrow" lúc này còn đang thao túng "Dây linh thể" của mình, cho nên còn có đủ thời gian chờ đợi.

Khi nói chuyện, cô đưa rối gỗ xấu xí dính máu tươi và được quấn quanh bằng những sợi tóc cho đối phương.

Cô ta đang sợ bên ngoài là một cái bẫy sao... Klein để cho "Germand Sparrow" tiếp nhận rối gỗ, nhìn "Ma nữ tuyệt vọng" tiến lên vài bước, lắp hắc diệu thạch vào chỗ lõm xuống.

Hai người hành động nhanh chóng, không có một chút dư thừa.

Vách tường nhanh chóng phát ra ánh sáng, dần dần trở nên trong suốt, có thể thấy được đá trải đường bên ngoài, vách tường có lỗ thủng và mây trôi giữa không trung.

Sau khi "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia đứng lui sang một bên, "Germand Sparrow" để hết rối gỗ, tấm da dê cùng hộp tro cốt sang tay trái, vươn tay phải, dùng ngón tay làm bút, vẽ lên vách tường con mắt dựng thẳng được tạo thành từ các phù hiệu bí ẩn.

Trong quá trình này, Klein có chút do dự, không biết nên vẽ phù hiệu mà Zarathu đưa cho, hay là cái của gia tộc Antigonus.

Tuy rằng vừa rồi anh cảm thấy Zarathu có vấn đề, nhưng sau một thời gian phân tích, lại cảm thấy như vậy thì quá coi thường người ta, Zarathu là một đại nhân vật, nếu chỉ đơn thuần vì hại những người ở đây, hắn chỉ cần không đề cập tới cách mở cửa, kiên nhẫn chờ đợi là có thể đạt được mục đích.

Hơn nữa khí tức sương mù xám của Klein khi ở trấn nhỏ sương mù đã hoàn toàn bị ngăn cách, anh thật sự không nghĩ ra lý do tại sao Zarathu phải nhằm vào mình.

Cho nên, cuối cùng anh phán đoán mục đích của Zarathu chỉ là để người khác "Mở cửa", từ đó đạt được cái gì đó, hoặc là thoát khỏi cái gì đó, về phần sau khi "Mở cửa" có nguy hiểm hay không thì không ở trong phạm vi suy xét, nếu tro cốt là thật, vậy sau khi ra ngoài hẳn là tương đối an toàn, ngược lại sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Nói cách khác, phù hiệu do Zarathu cung cấp là chính xác, khả năng sẽ không mang đến nguy hiểm gì là 50%.

Mà mặt khác, bút ký gia tộc Antigonus cũng không "lương thiện", từ hình ảnh Klein thấy ở phía trên sương mù xám, từ lời nói của Zarathu, anh nhận thấy một ít thông tin, Zarathu ở bên ngoài đã mất khống chế, có thể bước đầu đoán được rằng bảo vật gia tộc Antigonus ở ngọn núi cao nhất dãy Honacis rất có thể là một cạm bẫy cực kỳ ghê gớm, như vậy, đồ án phức tạp mà bút ký cung cấp ẩn chứa vấn đề cũng là chuyện bình thường.

Trái là hổ, phải là sói, trong 2 chọn 1... Còn nữa, phù hiệu của gia tộc Antigonus là tiến vào nơi chứa bảo vật, không có nghĩa là có thể mượn nó rời khỏi... Klein suy nghĩ tới đây, động tác trên tay vẫn chưa hề dừng lại chút nào, nhưng phần vẽ cuối cùng lại không quá giống nhau.

Lúc này, anh liếc mắt nhìn Panatia một cái, phát hiện mắt ma nữ đang sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, cho người ta loại cảm giác bốc đồng nóng lòng muốn thử.

Cô ta... Nếu cô ta ở trong trạng thái bình thường, là một "Kẻ xúi giục có thâm niên", hẳn là có thể khống chế được vẻ mặt của hình... Hơn nữa, cô ta vừa rồi cũng đã xem phù hiệu "Mở cửa"... Suy nghĩ trong lòng Klein chuyển động, để con rối kết thúc đồ án mà Zarathu cung cấp.

Rất nhanh, hình ảnh con mắt dựng thẳng đã được vẽ xong.

Từng tia từng tia hào quang tinh khiết bao trùm lấy con mắt, cuối cùng phát ra vẻ sáng chói.

Trong ánh hào quang, một cánh cửa hư ảo tràn ngập bí ẩn hiện lên trên tường, được "Germand Sparrow" điều khiển, chậm rãi rộng mở ra.

Phía sau cánh cửa là phiến đá xa xưa cùng vách tường thủng lỗ chỗ mà lúc nãy nhìn thấy, tất cả đều rất yên tĩnh, không có một chút dị thường.

Đúng vào lúc này, bóng dáng "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia đột nhiên lao đi, hóa thành một cái thấu kính.

Cùng lúc đó, cô gái xinh đẹp mặc trường bào thuần trắng xuất hiện ở phía đối điện "Germand Sparrow", đi trước một bước thông qua "Cánh cửa".

Mà trong tay cô đã xuất hiện con rối gỗ xấu xí, bề ngoài vẽ loạn máu thịt, đầu quấn quanh sợi tóc.

Về phần rối gỗ trong bàn tay "Germand Sparrow", thì bỗng nhiên biến hóa thành một mảnh vỡ thủy tinh.

Ở trên "Ảo thuật mặt kính", "Ma nữ tuyệt vọng" đã vượt xa Klein không biết bao nhiêu lần.

Panatia giành trước đi qua cánh cửa, xoay người, lộ ra nụ cười điên cuồng và trêu tức với "Germand Sparrow", trong lòng bàn tay nổi lên ánh lửa đen kịt, dần dần đốt cháy rối gỗ.

Giờ khắc này, cô giống như đang nói, tuyệt vọng đi, ở thời điểm hy vọng xuất hiện thì tuyệt vọng tới cùng cực đi!

Klein phát hiện, lần này nguyền rủa không thể dùng "Người giấy thế thân" chuyển dời hoặc chia sẻ nữa!

Panatia lúc này quay người, chuẩn bị nắm chắc thời gian rời xa trấn nhỏ sương mù, rời xa cái giáo đường xa xưa đáng sợ này, bởi vì lo lắng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lúc này, đôi mắt của cô đột nhiên ngưng tụ.

Thân thể của cô liên tiếp thoát đi, hóa thành từng cái mặt gương, nhưng không cách nào rời khỏi phạm vi 10 mét quanh "Cánh cửa".

Chỉ sau chừng 1 tới 2 giây đồng hồ, Panatia phát ra tiếng kêu bén nhọn, một sợi dây nhỏ vô hình cùng tóc đen thô to bắn ra, quấn quanh người cô, bên ngoài thì bao trùm lửa đen, ngưng kết thành băng cứng, một tầng nối tiếp một tầng.

Bỗng nhiên, toàn bộ đều tan rã, trong ánh mắt "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng hối hận.

Vẻ mặt của cô nhanh chóng trở nên cứng ngắc, phần cổ như là bị bàn tay vô hình bóp lấy, cả người bay lên phía không trung, buộc ở nơi đó, ánh mắt dần dần trắng dã, bề ngoài thì vẫn đẹp như trước.

Ở bên kia "Cánh cửa", thân thể "Germand Sparrow" đã bị ngọn lửa đen kịt bao phủ, dần hòa tan giống như ngọn nến, mà ngài A đã bay qua cánh cửa không hiểu sao ho khan, nôn ra từng cây nấm tươi sáng, bên ngoài thân thể hắn cũng mọc ra rất nhiều cây nấm.

Khi "Germand Sparrow" còn chưa hoàn toàn tan rã, hình ảnh sau cánh cửa hiện lên, xuất hiện một cái đại sảnh quang đãng.

Không, hoàn toàn không quang đãng chút nào, giữa không trung nơi đó có rất nhiều thi thể bay xuống, "bọn họ" có già có trẻ, có nam có nữ, ăn mặc hoặc là tinh xảo hoa lệ, hoặc là xa xưa, hoặc là tùy ý.

Những thi thể này giống hệt như giáo đường bên này, nhưng lại sinh động hơn nhiều, "Bọn họ" rậm rạp lui tới, giống như đang trình diễn một đợt ca kịch long trọng, tái tạo chuẩn xác toàn bộ phản ứng những người ở trong một cái trấn nhỏ!

Klein thấy, sau lưng mỗi thi thể này đều có một cây xúc tu trong suốt trắng mịn, bề ngoài vẽ hoa văn phức tạp, vô cùng bí ẩn, tựa như có thể làm người ta nổi điên.

Vô số cây xúc tu đều hướng tới chỗ sâu trong đại sảnh, nơi đó có một cái ghế ngồi làm bằng đá, bề ngoài rất xa xưa, được khảm đầy hoàng kim cùng bảo thạch, phát ra ánh sáng ảm đạm.

Cái này... Nội tâm Klein căng thẳng, không chút do dự liền nhắm hai mắt lại, ngăn cản liên hệ với con rối!

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh bói toán mình thấy trước đó.

‘Vô số giòi bọ trong suốt kết thành bầy đội, ngồi ở trên cái ghế đá lớn, thong thả chuyển động, tùy ý sinh trưởng, lan tràn ra một cây xúc tu gần như vô hình.’

Mà hình ảnh cuối cùng mà con rối truyền về là dưới đáy cái ghế đá, có một lá bài Tarot lẳng lặng nằm đó.

Mặt trên của nó là đại đế Russell, vị đại đế này đeo đồ trang sức hoa lệ, mặc quần áo ngũ sắc, vác gậy chống buộc hành lý, tựa như đang muốn đi xa.

Vẻ mặt của ông tràn ngập khát khao, bên cạnh có con chó nhỏ đi theo, trên cùng có chữ viết lấp lánh ánh sáng:

"Danh sách 0: Kẻ Khờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro