Chương 111: Cây nấm thần kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Danh sách 0: Kẻ Khờ!"

Nhìn rõ chữ trên lá bài Tarot, Klein lại có cảm giác giống như khi nghe thấy Zarathu nói ra tên của mình.

Giờ khắc này, trong lòng anh xuất hiện cảm giác mãnh liệt, rằng tất cả đều đã được vận mệnh an bài từ trước, tựa như "008" đã làm.

Anh bắt đầu hoài nghi phán đoán trước đó, cho rằng nữ ‘thầy Thuần thú’ trong gánh xiếc lưu động ở thành phố Tingen xem bói toán Tarot cho mình không phải người thường.

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, có ý tưởng mới, dần dần không còn hoảng sợ và uể oải như trước:

"Có lẽ không phải bị sắp xếp, mà là mình mang đến biến hóa."

"Bởi vì làm nghi thức xuyên qua kia, mình và không gian thần bí phía trên sương mù xám sinh ra liên hệ, vận mệnh tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, chuẩn xác mà nói, là khách tới dị thế, mình vốn không có 'vận mệnh' ở chỗ này, tích lũy hiện nay đều từ tính cách bản thân mà ra, nguyên chủ gặp phải, sương mù xám ảnh hưởng, với hoàn cảnh xung quanh cùng tạo nên."

"Không gian thần bí phía trên sương mù xám rõ ràng có quan hệ rất mật thiết với con đường "Nhà bói toán", mà danh sách 0 của con đường này lại có tên là 'Kẻ Khờ', phản ứng với hiện thực chính là, nếu mình bói toán trước, tất nhiên sẽ nhảy ra lá bài 'Kẻ Khờ'!"

"Tương tự, cái này cũng làm cho mình về sau có thể sử dụng danh hiệu 'Kẻ Khờ'."

Nội âm Klein từng chút một bình phục, cho rằng đây là nguyên nhân có khả năng nhất.

Loại bỏ toàn bộ nhân tố không rõ trước mắt, vẫn có thể giải thích hợp lý, vậy chứng tỏ xác suất chính xác không nhỏ... Klein bắt mình tạm dừng suy nghĩ, vì vấn đề này cho tới hiện tại vẫn chưa thể đưa ra được đáp án chắc chắn, chuyển dời sự chú ý quay lại chuyện mới xảy ra vừa rồi:

"Đám giòi bọ trên cái ghế thật lớn kia chính là những gì mình nhìn thấy khi bói toán phía trên sương mù xám."

"Từ các loại biểu hiện mà suy đoán, đây rất có thể là một vị Thiên sứ con đường 'Nhà bói toán', một vị Thiên sứ đã mất khống chế biến thành quái vật!"

"Là bản thân Zarathu?"

"Hay là vị mạnh nhất gia tộc Antigonus kỷ thứ tư?"

"Nếu là Zarathu, 'Ma kính' Arodes và 'Con rắn thủy ngân' Will Oncetin đều đã chứng thật là hắn đã đạt tới danh sách 1, và đã mất khống chế nổi điên lên, sụp đổ thành quái vật, cái này ăn khớp... Đã đủ dữ kiện để giải thích vì sao Zarathu chỉ cần 'Mở cửa', bởi vì một khi 'Cánh cửa' mở ra, hai bên sinh ra liên hệ, có thể thoát khỏi trạng thái trước mắt, dần dần khôi phục, liên tục cường điệu việc rải tro cốt chỉ là ngụy trang mà thôi."

"Nhưng vấn đề ở chỗ, vị trí và hoàn cảnh mà 'Ma kính' Arodes bày ra không giống cung điện trên ngọn núi xa xưa kia, nếu không lúc ấy mình đã có thể phân biệt được."

"Nếu đó là Thiên sứ gia tộc Antigonus miễn cưỡng sống sót tới giờ, Zarathu có thể làm đại đế Russell phải chịu thiệt lúc đến dãy núi tới tìm bảo vật, bị lặng yên phân tách ra một bộ phận mà không hay biết, bởi vậy khi tấn thăng đã phát điên lên, vị này nói như nào cũng phải là danh sách 1 'Người hầu bí ẩn', dù sao khi đó Zarathu đã là 'Kỳ tích sư'..."

"Từ góc độ này, mục đích thật sự của Zarathu thực có khả năng chỉ là mở cửa, để cho lịch sử và vận mệnh trấn nhỏ sương mù nối thông với bên ngoài, để bản thân không còn phân liệt..."

"Mặc kệ là thế nào, đám giòi bọ trong suốt kia đại khái là danh sách 1 mất khống chế, khó trách 'Ma nữ tuyệt vọng' chỉ là nhìn đến liền sụp đổ, hơi giãy dụa một chút đã bị treo lên, trở thành con rối đợi chết khô, may mà lúc trước manh mối không có nhiều lắm, hình ảnh bói toán của mình không đủ rõ ràng, nếu không cũng sẽ bị đả kích nghiêm trọng khi thấy sinh vật thần thoại, mất khống chế rồi biến dị..."

"Đợi một chút, dù mạnh thì chẳng lẽ còn có thể so với 'Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng', 'Chúa sáng thế chân thật' ư ? Cho dù con đường 'Nhà bói toán' khắc chế không gian thần bí phía trên sương mù xám, cũng nhiều lắm là cùng một cấp bậc, nói cách khác, chỉ cần có thể chịu được đau đớn, trong tình huống đã hội tụ đủ điều kiện, mình có một cơ hội để xem xét, mà hình thái sinh vật thần thoại đầy đủ luôn trộn lẫn tri thức tương ứng.

"Nói không chừng có thể mượn cơ hội này kiếm được 1 thậm chí 2 phối phương  ma dược danh sách cao, tựa như lúc trước từ 'Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng' lấy được 'Vô ám giả'."

Nghĩ đến đây, trong đầu Klein không tự chủ hiện ra một hình ảnh:

‘Phía trên sương mù xám, "Kẻ Khờ" lại lặng lẽ vươn tay ra.’

Nội tâm vui sướng đồng thời Klein pha chút cảm giác đau lòng mãnh liệt, bởi vì với cấp độ trước mắt, thực lực cùng vật phẩm của anh, căn bản không thể nào đi tới chỗ cái ghế cổ xưa có đầy đám giòi bọ kia, nhặt lấy lá bài "Kẻ Khờ".

Nhìn thấy vật phẩm mình khát vọng nhất nhưng không cách nào lấy được, thật làm cho người ta đau đớn.

Phù... Ít nhất là đã lấy được phối phương ma dược "Pháp sư quỷ dị", về sau cũng còn có cơ hội xem xét một lần, lần này mạo hiểm quả là không uổng phí, tiêu nhiều đồng bảng vàng như vậy cùng tổn thất con rối cũng không uổng phí... Ừm, Zarathu hẳn là sẽ không cung cấp phối phương ma dược giả, với cấp độ cỡ hắn, căn bản là khinh thường một danh sách 5 không thể nào còn sống mà đi ra ngoài, hơn nữa, nếu nói dối, còn phải đề phòng mình đã sớm biết được phối phương ma dược "Pháp sư quỷ dị", sở dĩ mở miệng xin chỉ là để xác nhận có đáng tin tưởng hay không mà thôi... Về sau sẽ đến phía trên sương mù xám bói toán một chút... Klein thở hắt ra, cảm thấy thân thể sau một khoảng thời gian dài không có biến hóa gì dị thường, thế là quyết định lập tức tới gần giáo đường tối đen, quan sát bên trong đến tột cùng đã biến thành bộ dáng gì.

Với anh mà nói, vừa rồi suy nghĩ nhiều như vậy nhưng đều không phải chuyện quan trọng nhất trước mắt, hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi cái thế giới bí ẩn này, rời khỏi cái trấn nhỏ sương mù này!

Ra khỏi căn nhà, Klein đội mũ tam giác cũ kỹ và mặc áo khoác đỏ sậm cực kỳ cẩn thận đi tới cửa giáo đường xa xưa, thật cẩn thận thông qua cửa lớn, từng bước đi vào trong.

Đám thi thể ăn mặc khác nhau, diện mạo khác nhau vẫn giống lúc trước, bị treo giữa không trung, theo gió mà động, phát ra âm thanh vô nghĩa "Honacis... Fregera..."

Klein xuyên qua bên dưới "bọn họ", ánh mắt dần dần thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, dần dần có thể nhìn thấy nhiều sự vật hơn.

Pho tượng nửa ma sói nửa hình người vẫn sừng sững như trước, không có tổn thất gì, phiến đá hắc diệu thạch cùng cái bình xám chứa xương trắng đồng thời rơi ở phía sau pho tượng, không còn thấy vết lõm.

Klein đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó quan sát lại gần, ánh mắt ngưng đọng lại.

Trong một góc tối âm u, có một cây nấm rất lớn, thậm chí còn cao hơn anh.

Đỉnh chóp cây nấm này đỏ đậm như máu, hoa văn màu trắng hỗn loạn, thân thể được tạo thành từ rất nhiều cây nấm nhỏ, bọn chúng cùng hợp sức miêu tả ra một gương mặt, là gương mặt của ngài A.

Nhưng "ánh mắt" ngài A cực kỳ đờ đẫn, đã không còn giống mắt người sống, hai bên có hai cây nấm dài ra, gắn với cánh tay thon dài, mà bàn tay trái còn đeo cái găng tay da người mỏng manh, hai bên giống như đã hòa thành một thể.

... Đây là quái vật gì vậy... Klein không tự chủ được lui một bước, chỉ cảm thấy tri thức thần bí học của mình hoàn toàn không đủ dùng.

Không chỉ không đóng cửa thị giác, tiến hành tự bảo vệ mình, anh còn phát hiện cây nấm đáng sợ này không có "Dây linh thể", tựa như sớm đã chết đi, hiện tại hoạt động chỉ là căn cứ vào phản ứng thần kinh thân thể còn sót lại.

Ngay lập tức, Klein đột nhiên có một suy đoán:

‘Ngài A bị gieo trồng cây nấm chưa kịp trốn tránh, thấy được đám giòi bọ trong suốt kia, thấy sinh vật thần thoại phiên bản đầy đủ, tinh thần tử vong tại chỗ, thân thể hoàn toàn sụp đổ, sau đó xảy ra dị biến đáng sợ, sau đó dung hợp với "Oan hồn" Senor bị nguyền rủa mà tan rã gần đó, trở thành một con quái vật hình nấm dĩ vãng chưa bao giờ xuất hiện!’

‘Còn nữa, "Đói khát ngọ nguậy" cũng bị nuốt... "Cây nấm" này có bộ dạng thực ghê tởm, về sau Frank mà nhắc tới nấm, mình liền ném hắn vào trong biển...’ Ánh mắt Klein hơi đổi, theo bản năng dựa về hướng hắc diệu thạch, chuẩn bị không thèm nhìn "Cây nấm" này nữa, trốn khỏi nơi này rồi tính sau.

Đúng vào lúc này, tinh thần anh chợt cảm thấy hoảng hốt, tất cả cảnh tượng xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Bỗng nhiên, Klein hiểu được mình bị mạnh mẽ kéo vào cảnh trong mơ!

Anh lúc này giãy dụa cố thoát, chỉ thấy "Cây nấm" cao tiếp cận 2 mét thong thả trượt tới gần, trong tay cầm theo một cây cự kiếm được chế tạo từ nham thạch đỏ đậm nóng chảy cùng ánh lửa lam nhạt.

Nó có thể sử dụng "Kiếm nham thạch nóng chảy"... Klein không hề do dự, miệng phát ra thanh âm.

"Pằng!"

Viên đạn không khí có lực xuyên thấu rất mạnh lập tức bắn trúng mục tiêu là “Cây nấm” đang thao túng cảnh mơ, chui vào thân thể nó, xé rách ra một cái vết thương thật lớn.

Bên trong vết thương vậy mà là máu thịt nhân loại cùng với các sợi thật nhỏ, chúng nó nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền chữa trị "Thân thể".

‘Còn có thể như vậy sao...’ Trong đầu Klein đột nhiên sinh ra dự cảm nguy hiểm mãnh liệt, mạnh mẽ lao ra ngoài, liên tục quay cuồng.

"Cây nấm" đột nhiên gia tốc, "Kiếm nham thạch nóng chảy" trong tay phát ra ánh lửa đỏ đậm cùng lam nhạt giao hòa với nhau, mạnh mẽ bổ tới vị trí Klein đứng lúc nãy, làm mặt đất vỡ ra, tia lửa văng khắp nơi.

Lúc này, Klein búng tay một cái, đốt cháy con quái vật hình nấm này.

Sau đó, anh chạy về hướng phía sau pho tượng, ý đồ muốn lấy viên hắc diệu thạch.

Nhưng Klein hoảng hốt phát hiện mình nhầm lẫn phương hướng.

Anh đang chạy tới phía cửa!

Nó còn có thể làm vặn vẹo ý nghĩ của mình? Klein thấy trong lòng căng thẳng, khóe mắt nhìn thấy bên ngoài "Cây nấm" đang được bao trùm bởi một tầng băng sương, dập tắt ngọn lửa đỏ đậm.

Ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển động, Klein thuận thế liền lao về phía cửa, đồng thời lại búng tay, đốt lửa lá cây bên ngoài.

Trong tình huống không hiểu rõ kẻ địch, chưa kịp chuẩn bị nhiều, anh cho rằng một "Ma thuật sư" ưu tú nên lựa chọn lui về, tạm thời né tránh trước.

Càng quan trọng hơn là, năng lực mạnh nhất của anh "Bậc thầy điều khiển rối" lúc này không thể phát huy tác dụng, bởi vì "Cây nấm" khổng lồ kia không hề có "Dây linh thể"!

Xoẹt một cái, ánh lửa đỏ đậm dâng lên, bao phủ lấy bóng dáng Klein, anh đột nhiên xuất hiện ở ngọn lửa bên ngoài.

Anh đang muốn rời đi, bên tai đột nhiên nghe được tiếng gió thổi.

"Cây nấm" đỉnh hồng thân trắng, được cuồng phong hộ tống, lao ra từ trong giáo đường để đuổi theo anh!

Nó còn biết bay! Klein búng ngón tay một cái, dùng "Lửa nhảy vọt" mạnh mẽ kéo dài khoảng cách.

Cùng lúc đó, anh cảm thấy cái mũi của mình ngứa ngáy, muốn hắt xì một cái.

Còn có bệnh tật... Vậy thì sao mà đánh? Mình đã không còn vật phẩm thần kỳ, cũng không thể phát huy khả năng của "Bậc thầy điều khiển rối"... Thật sự là một cây nấm thần kỳ! Klein trốn trong một căn nhà không biết là nên khóc hay nên cười.

Đột nhiên, anh cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo, trong đầu tự nhiên chiếu rọi ra bộ dáng của mình hiện tại.

'Mũ tam giác cũ kỹ, áo khoác đỏ sậm, quần màu trắng cùng giày da màu đen, toàn bộ biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một cái quần lót tứ giác bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng.'

[Má khổ thân vch =))))]

Cái này... Đã 30 phút trôi qua, Senor triệu hồi từ lịch sử rốt cục không thể duy trì... Klein trong nháy mắt rõ ràng nguyên nhân, đồng thời suy nghĩ:

'Một bộ phận của “Thượng tướng đẫm máu” mà "Cây nấm" dung hợp hẳn là cũng đã biến mất không còn...'

'Còn nữa, đợi thêm 15 phút nữa, hiệu quả "Thịt cá" cũng sẽ không còn, như vậy nó liền mất nguyên tố chủ chốt để cấu thành...'

Khóe miệng Klein khẽ nhếch lên, lúc này mượn dùng lửa xuất hiện ở bên ngoài, quả nhiên, đúng như anh dự liệu, thân thể "Cây nấm" đã có một bộ phận lớn đến khoa trương biến thành trống rỗng, hơn nữa không thể hồi phục, cái này làm cho tốc độ của nó trở nên rất chậm chạp.

Đến đây đi, chơi trốn tìm đi... Klein yên lặng nói một câu, bắt đầu vòng quanh các con đường của trấn nhỏ, mượn dùng lửa cùng căn nhà để chơi đuổi bắt với "Cây nấm" khổng lồ.

Trong quá trình này, trăng đỏ chưa từng hiện lên.

Mấy tiếng sau, "Cây nấm" đáng sợ rốt cuộc cũng mất đi năng lực hành động, lúc lắc lúc lắc ngã xuống trên đường.

Klein thở ra một hơi, thong thả mà cẩn thận tới gần, thấy phần máu thịt của "Cây nấm" dần tan biến thành các điểm sáng, rất nhanh chỉ còn lại một cái găng tay da người mỏng manh.

Cái này... Bởi vì Thiên sứ danh sách 1 mang đến dị biến, "Đói khát ngọ nguậy" đã dung hợp với ngài A? "Đói khát ngọ nguậy" phiên bản thăng cấp? Klein cúi người xuống, thật cẩn thận nhặt lên cái găng tay da người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro