Chương 112: Kí hiệu kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ ngoại hình cái găng tay da người mỏng manh mà nói, không có gì khác so với lúc trước, nhưng Klein không dám sơ ý, mượn dùng phương pháp bói toán, sơ bộ kiểm tra:

"Ngoại trừ năm ngón tay, lòng bàn tay cùng mu bàn tay cũng có thể đối ứng thêm một linh hồn bị chăn thả..."

"Hơn nữa trước mắt thì 7 vị trí đều đã có, một số đặc tính phi phàm còn có dấu hiệu dung hợp..."

"Bản thân nó hình như có thêm năng lực ma pháp máu thịt..."

"Tốc độ chuyển đổi linh hồn nhanh hơn không ít..."

"Mỗi ngày ăn một người, nếu không sẽ biến chủ nhân thành thức ăn, 'Đói khát ngọ nguậy' ngươi lại bành trướng hơn rồi, lên phía trên sương mù xám tỉnh táo lại đi."

"Cái khác tạm thời không thấy gợi ý gì, chờ rời khỏi nơi này, đến phía trên sương mù xám bói toán chuẩn xác hơn mới được."

"Ừm, còn có ảnh hưởng xấu khác không cũng không quá rõ ràng, chỉ có thể biết trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành nguy hại với mình."

"Còn nữa, ngài X bị chăn thả không chịu ảnh hưởng, 'Nhà lữ hành', 'Truyền tống' cùng 'Mở cửa' vẫn có thể sử dụng bình thường."

Klein nhẹ nhàng thở ra, đeo "Đói khát ngọ ngy" phiên bản nâng cấp vào tay trái, sau đó tiến thẳng đến giáo đường để mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

Mà trong quá trình chơi trốn tìm với "Cây nấm" khổng lồ, anh không quên sử dụng ảo thuật, tạo cho mình bộ áo gió và mũ dạ.

Về phần đặc tính phi phàm "Thượng tướng đẫm máu" Senor lưu lại, Klein hoài nghi là ở trong tay "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia, mà vị Bán Thần này đã bị treo lên tại tòa cung điện xa xưa kia, đồng thời bị đám giòi bọ trong suốt nhìn chăm chú.

Ài, dù sao máu thịt có thể từ từ ăn, để đó dự trữ, nhưng đặc tính phi phàm khẳng định sẽ không thể nghịch chuyển phân chia ra, thời gian lâu như vậy, đã sớm thành hình, cho dù "Ma nữ tuyệt vọng" không coi trọng, tùy tay ném ở nơi nào đó, vì không thể nối với linh giới, bói toán bị hạn chế rất nhiều, mình cũng không có biện pháp nhanh chóng tìm được, mà trong hoàn cảnh này, ai cũng không biết kế tiếp có biến dị gì không, khối hắc diệu thạch kia chắc sẽ không tự dịch chuyển biến mất, cho nên, phải nắm chắc thời gian, mau chóng thoát ra... Suy nghĩ của Klein cực kỳ rõ ràng, bước chân trở lại bên ngoài giáo đường cổ xưa, tiến vào cửa lớn.

Tuy anh đã đáp ứng tiểu thư Sharon, bán đặc tính phi phàm của "Oan hồn" Senor cho Maric, nhưng thứ nhất bản thân vật liệu đã bị ô nhiễm, rất khó dùng để điều chế ma dược, thứ hai là an nguy của mình càng quan trọng hơn.

Cũng không phải không có biện pháp giải quyết, cùng lắm thì lại săn bắn thêm một "Oan hồn", hoặc là tìm "Con rắn thủy ngân" Will Oncetin hỗ trợ, phá vỡ đặc tính phi phàm đưa cho Maric, để cho nó được tịnh hóa, ừm, cái này chờ thai nhi sinh ra rồi hỏi sau... Klein lẩm bẩm hai câu, đi qua bên dưới đám thi thể đung đưa như chuông gió, tới bên cạnh pho tượng.

Trên đường đi, anh lại tìm được hộp thuốc lá bằng sắt lúc trước đặt ở trên người con rối chưa bị "Cây nấm" cắn nuốt, bên trong đó, còi đồng Azik cùng đồng vàng Loen đều không bị phá hỏng.

Thu hồi lại vật phẩm, Klein vừa thao túng "Dây linh thể" của mình, để cho nó không kéo lên đỉnh giáo đường, vừa cúi người nhặt khối đá hắc diệu thạch kia lên.

Xác nhận vật phẩm quan trọng này không có tổn hại gì, trong lòng anh hơi bình tĩnh lại, rồi kiểm tra tới hộp tro cốt của Zarathu.

Mở nắp ra, cẩn thận nhìn vào, ánh mắt Klein co rụt lại.

Toàn bộ tro cốt màu trắng đã biến mất không thấy đâu!

Một chút cũng không lưu lại!

Zarathu đã đạt được mục đích? Mình đoán đúng rồi sao... Klein kinh ngạc nghi ngờ định vứt bỏ cái bình tro cố, đứng thẳng dậy, lắp khối đá hắc diệu thạch lên trên vách tường.

Vách tường lại một lần nữa phát ra hào quang, trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy phiến đá cổ xưa, vách tường thủng lỗ chỗ cùng mây trôi nổi ở bên ngoài.

Nghĩ đến đám giòi bọ trong suốt đáng sợ, Klein không vội vã vẽ lại phù hiệu mà bút ký gia tộc Antigonus đã cung cấp, mà nâng lên tay phải, búng tay một cái trước.

Anh đốt lửa cây cối bên ngoài giáo đường, một khi tình huống không ổn xảy ra, lập tức dùng "Lửa nhảy vọt" rời xa nơi này.

Chuẩn bị sẵn sàng, Klein dùng ngón tay làm bút, rất nhanh phác thảo con mắt dựng thẳng tạo thành từ rất nhiều phù hiệu biến dị, so với trước đó, trăng rằm cùng đường ngắt bị đổi vị trí.

Sau khi anh hạ xuống nét vẽ cuối cùng, từng luồng ánh sáng tinh thuần nổi lên, chảy xuôi dọc theo con mắt dựng thẳng, phát ra ánh sáng!

Cả tòa giáo đường bỗng nhiên trở nên hư ảo, cao thấp trái phải đều biến đổi.

Klein giống như từng chút một đi tới đỉnh, phía trước là cánh cửa to lớn hư ảo, khung cảnh trong cung điện xa xưa này anh rất quen thuộc, là thi thể đám người "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia nhẹ nhàng lay động.

Một cây xúc tu trong suốt có hoa văn kỳ dị thần bí chen chúc lao tới, dừng ở ngoài cửa, nhưng làm thế nào cũng không xuyên qua được, chỉ có thể rót vào một ít sức mạnh, muốn "bắt lấy" "Dây linh thể" của Klein !

Klein không chút do dự liền búng tay, vừa điều khiển "Dây linh thể" của mình, vừa xuất hiện ở ánh lửa bên ngoài giáo đường.

Ngay sau đó, anh liên tục búng ngón tay, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện, chạy trốn tới chỗ xa nhất trong trấn nhỏ sương mù.

Đợi giáo đường hư ảo biến mất, Klein mới tạm dừng, chân mày cau lại:

"Cũng là thông tới tòa cung điện có Thiên sứ mất khống chế..."

"Phù hiệu bút ký gia tộc Antigonus miêu tả cũng cất giấu cái bẫy như Zarathu!"

"Bất quá, phù hiệu này hình như chỉ có thể kích phát 'Cánh cửa', không thể mở ra, bằng không vừa rồi mình rất có khả năng không thể trốn thoát..."

"Nó là phù hiệu 'Cửa vào', còn của Zarathu là 'Cửa ra'?"

"Bây giờ nên làm sao... Cách ra ngoài là gì đây?"

Klein theo bản năng nhìn quanh trấn nhỏ sương mù im lìm, bắt buộc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ biện pháp thoát ra:

"Có lẽ không chỉ có mỗi vách tường kia là đường ra, nhưng khả năng không lớn, nhiều năm trôi qua như vậy, bên trong trấn nhỏ sương mù tiếp đón từng đám từng đám người, nếu bên ngoài giáo đường tồn tại manh mối, bọn họ hẳn là đã sớm tìm ra được rồi."

"Hay là thử đổi phù hiệu khác xem?"

"Đổi thành cái gì mới được,.."

Klein lâm vào trầm tư, phân tích các loại liên hệ, xem có thể tìm được linh cảm gì hay không:

"Nơi này có liên quan tới 'Quốc gia bóng tối', cũng có liên quan tới gia tộc Antigonus, mà mặc kệ quái vật trên cái vương tọa giữa cung điện xa xưa kia là ai, chắc chắn là Thiên sứ con đường 'Nhà bói toán’ mất khống chế..."

"Liên quan tới cái này, Zarathu cũng là Thiên sứ con đường 'Nhà bói toán', cung cấp ký hiệu rất giống với cái mà bút ký gia tộc Antigonus miêu tả..."

"Cho nên, phù hiệu 'Mở cửa' chính xác hẳn là có liên quan tới con đường 'Nhà bói toán'?"

" Danh sách 0 con đường 'Nhà bói toán' rất có thể tên là 'Kẻ Khờ'... Cái này có thể bước đầu khẳng định, nếu không chủ nhân của 'Lá bài khinh nhờn' đã không bị hấp dẫn đến ngọn núi cao nhất dãy Honacis, trở thành một trong những thi thể bị treo lên..."

"Kẻ Khờ... Kẻ Khờ..."

Đang suy nghĩ chữ "Kẻ Khờ" này, Klein đột nhiên nghĩ tới mình, nghĩ tới phù hiệu đằng sau ghế dựa phía trên sương mù xám đại biểu cho mình!

“Hay là dùng nó thử một lần?” Klein cân nhắc vài giây, quyết định lớn mật làm thử, dù sao tạm thời cũng không có biện pháp nào khác.

Anh một lần nữa trở lại tòa giáo đường đỉnh nhọn, lần nữa xuyên qua đám thi thể treo như chuông gió, đi tới vách tường phía sau pho tượng, nhặt lên viên đá hắc diệu thạch.

Đợi lắp xong viên đá, cửa lớn nhanh chóng trong suốt, Klein búng ngón tay đốt cây cối bên ngoài, sau đó hít sâu một hơi, miêu tả phù hiệu “Kẻ khờ” được tạo thành từ nửa "Mắt không đồng tử" cùng nửa "Dây vặn vẹo".

Rất nhanh, anh kết thúc mọi chuyện, tinh thần trở nên căng thẳng.

Nhưng lúc này, cửa lớn trong suốt không có biến hóa gì.

Vô dụng... Vẻ mặt Klein dần trở nên thất vọng, hoài nghi mình sẽ tiếp tục bị vây ở chỗ này, chém giết với người phi phàm đến sau, cho đến khi đói chết hoặc là bị ăn thịt.

Anh lắc lắc cái đầu, bỏ qua cảm xúc tuyệt vọng, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, tìm kiếm manh mối khác:

"Nơi này có liên quan tới 'Quốc gia bóng tối', có liên quan tới gia tộc Antigonus, mà bọn họ đều là bị giáo hội Đêm Đen tiêu diệt..."

"Đưa mình vào đây có thể là Thiên sứ Tẩy xoá 'Mẫu thần của trời' ở dưới đáy Giáo đường St. Samuel Giáo hội Đêm Đen..."

"Sở dĩ ban đêm không ngủ ở di tích thần chiến sẽ mất tích, nghe nói là vì có khí tức hoặc sức mạnh thần linh đêm đen còn lưu lại..."

"Cho nên, đây là rõ ràng là nơi liên quan tới đêm tối, thậm chí là Nữ Thần Đêm Đen, ách, một địa phương liên quan tới nữ thần."

Klein càng nghĩ càng thấy chột dạ, vốn anh dùng góc độ khách quan phân tích vấn đề, kết quả lại bất tri bất giác cải biến xưng hô đối với "Nữ Thần Đêm Đen".

Mà cái này cũng làm anh có ý nghĩ mới:

"Có lẽ, có thể thử ký hiệu của thánh huy bóng tối, hoặc là ký hiệu tượng trưng cho nữ thần trong thần bí học."

'Đã tới đường cùng rồi, dù sao cũng phải thử xem', thế là Klein thở hắt ra, nâng tay phải lên, miêu tả ký hiệu thánh huy bóng tối.

Bỗng nhiên, cảnh tượng trong suốt sau cửa lớn lay động như gợn sóng, đã xảy ra thay đổi.

Tuy vẫn có thể nhìn thấy cung điện xa xưa, nhìn thấy vách tường vỡ nát, nhưng lúc này, chúng nó ở cách đây rất xa, chỉ có thể mơ hồ thấy được!

Sau cửa lớn, là trông vách đá không thấy cái đáy, nhiều hòn đá lởm chởm, mây trôi giữa không trung, sao cùng trăng đỏ chưa bị ánh mặt trời che lấp, tựa như các bộ phận của đỉnh núi!

"... Là thật sao...", Klein trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, theo bản năng vươn hai tay, đẩy cửa lớn ra.

Ngoài cửa gió thổi vun vút, rung động không ngừng.

Klein đang muốn cất bước đi ra ngoài, thì lại bắt đầu suy nghĩ, tạm dừng lại.

Sau đó, anh tung đồng vàng để bói toán, nhận được gợi ý bên ngoài không có nguy hiểm.

Ngay sau đó, anh dùng tay vẽ lên ngực một cái "Vầng trăng đỏ rực".

[Tạ ơn nữ thần cuối cùng cũng thoát ra =)))]

Làm xong tất cả những chuyện này, Klein bước chân phải ra, thông qua cửa lớn hư ảo.

Trước mắt anh đầu tiên là tối sầm lại, sau đó xuất hiện đêm tối vô cùng vô tận cùng ánh sao lấp lánh, cuối cùng phát hiện mình đang đứng trên một cái đỉnh núi, bên cạnh ngoại trừ tuyết đọng chưa tan, những hòn đá lởm chởm cùng ánh mặt trời sáng sớm thì không còn gì cả.

"Đã đi ra ngoài... An toàn rồi?" Klein không quan sát nhiều, trực tiếp để "Đói khát ngọ nguậy" trở nên trong suốt, thử sử dụng năng lực "Lữ hành".

Nếu có thể dùng được, chứng tỏ anh đã rời khỏi trấn nhỏ sương mù, về tới thế giới hiện thực, rời xa vị trí cũ, tránh né nguy hiểm, nếu thất bại, thì cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ cục diện, phòng bị tập kích.

Ngay lập tức, thân thể Klein dần nhạt đi, biến mất tại chỗ, trước mắt anh, màu đỏ càng đỏ, trắng thì càng trắng, vô số cái bóng khó lòng miêu tả đột nhiên hiện ra.

Anh thành công tiến vào linh giới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro