Chương 116: Tai bay vạ gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Backlund, khu Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa nhà bá tước Hall.

Audrey thử 3 bộ lễ phục dạ hội vừa mua hôm qua, cô ngồi ở ghế suy nghĩ xem nên phối hợp chúng với vật phẩm trang sức gì, mình càng có khuynh hướng nghiêng về phương án nào, ý kiến của mẹ cô sẽ là cái gì.

Đúng vào lúc này, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện sương mù xám trắng vô biên vô hạn cùng một bóng dáng mơ hồ.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy bóng người bị sương mù xám bao phủ làm ra tư thế cầu nguyện, bên tai thì quanh quẩn lời nói tương ứng.

Đối với chuyện này, Audrey không những không kinh sợ mà ngược lại còn mừng rỡ, cảm giác hơi bất an lo lắng vì hôm nay không có tụ hội Tarot đã được ổn định lại.

'Quả nhiên là không sao! Hẳn là ngài "Thế giới" gặp phải vấn đề về tâm lý, nhất định là gần đây phải thừa nhận áp lực phi thường lớn, khó trách muốn hẹn trước...' Audrey cảm thán trong lòng, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào mình rảnh.

Trầm ngâm một chút, ánh mắt của cô đảo qua các nữ hầu bận rộn trong phòng, rồi tới con chó Susie lông vàng ngồi ở cửa.

Khóe miệng Audrey không khỏi nhếch lên, cúi thấp đầu, đáp lại lời cầu nguyện:

"... Xin chuyển lời tới ngài 'Thế giới', sợ là trong khoảng thời gian này tôi đều không rảnh, mong anh ta xác định thời gian cùng địa điểm, chỉ cần không vào ban đêm, không vượt qua phía tây thành Backlund..."

Lúc này, con chó Susie đang quan sát các nữ hầu làm việc giống như cảm nhận được gì, hoài nghi quay đầu, nhìn về phía vị trí Audrey, nhưng không phát hiện vấn đề gì.

..........

Phía trên sương mù xám, trong cung điện như chỗ ở của Người khổng lồ.

'Bất cứ lúc nào cũng rảnh... Thuận tiện ra ngoài một thời gian... Nhưng sẽ không rời xa địa điểm quen thuộc ban đầu...' Klein xoa thái dương, suy luận ra câu trả lời của "Tiểu thư "Chính Nghĩa".

Phản ứng đầu tiên của anh là tốt nhất cứ chọn hôm nay hoặc ngày mai, để đối phương xác định địa điểm, sau đó mình lại lợi dụng "Đói khát ngọ nguậy", trực tiếp "dịch chuyển" tới, nhưng chợt nghĩ tới một vấn đề.

Đó chính là Dwayne Dantes đang nằm trong phạm vi bị "Kẻ Gác Đêm" điều tra, thực có khả năng đang bị theo dõi, tùy tiện dùng "Lữ hành" rất dễ dàng bại lộ vấn đề.

'Chờ thêm vài ngày, hoặc là...' Klein ngẫm nghĩ một phen, để "Thế giới" Germand Sparrow lại cầu nguyện:

"... Xin chuyển lời tới tiểu thư 'Chính nghĩa', ngày hôm nay, ở phía trên sương mù xám."

.........

A? Ánh mắt Audrey như trợn to lên, cảm thấy đáp án của ngài "Thế giới" đã vượt quá mình dự đoán.

Vậy thì sao cô còn có thể để Susie làm thế thân!

Hơn nữa, ở trong cung điện ngài "Kẻ Khờ", rất nhiều chi tiết mình không có cách nào thấy rõ ràng hoặc là cảm ứng được, đối với trị liệu tâm lý mà nói, cái này là điều kiện ảnh hưởng rất lớn... Audrey bình phục cảm giác kinh ngạc, hỏi ra nghi hoặc của mình, xin ngài "Kẻ Khờ" chuyển cho "Thế giới".

Không bao lâu sau, cô nhận được hồi âm:

"... Tôi sẽ xin ngài Kẻ Khờ giải trừ hạn chế ở phương diện này, đổi sang biện pháp khác che giấu bộ dáng chân thật của hai bên..."

Còn có thể làm như vậy? Đây là đãi ngộ đặc thù của quyến giả ngài "Kẻ Khờ" sao? Ồ, chúng ta liên tục nói chuyện như vậy tương đương với trực tiếp trao đổi, thật sự rất phiền toái ngài "Kẻ Khờ", mà thần lại không chút khó chịu... Audrey suy nghĩ thêm, lại không tìm ra lý do khác:

"... Tốt, chúng ta bắt đầu vào 11h30 đêm hôm nay cho đến 12h30..."

Trước khi vũ hội sinh nhật chấm dứt, cô cho rằng mình sẽ không có không gian riêng tư.

....

Cùng lúc đó, trong căn nhà số 39 phố Backlund.

Hazel nhàm chán chọn lựa ra lễ phục, nghe mẹ ở bên cạnh liên tục dặn dò.

Đêm nay cô cần đi theo cha mẹ tham gia vũ hội sinh nhật của tiểu thư Audrey Hall.

Ngay tại thời điểm Hazel đang mải mê suy nghĩ, cô nhìn thấy một con chuột màu xám trắng xuất hiện ở cửa, hơi lộ vẻ lo lắng vung bàn tay lên.

Cái này... Hazel nhẫn nại nghe mẹ nói xong, liền tìm cái cớ, rồi trực tiếp quay trở về phòng ngủ.

Khi cô khóa lại cửa phòng, con chuột xám trắng không biết từ nơi nào nhảy ra, đi tới dưới chân của cô, dùng tư thế rất buồn cười ngồi xuống nói:

"Tôi phát hiện ra xung quanh có chút không đúng!"

Con chuột này thế mà mở miệng nói ra tiếng người!

Hazel cũng không kinh ngạc với cái này, nghi hoặc hỏi ngược lại:

"Có gì không đúng?"

Con chuột xám trắng nâng lên chân phải đằng trước, chỉ ra ngoài cửa sổ nói:

"Có người phi phàm giáo hội Đêm Đen đang tra xét khu phố này, còn rất nghiêm túc."

"Bọn họ đang tìm kiếm cái gì?" Hazel khẽ nhíu mày nói.

Con chuột xám trắng thong thả đáp lời:

"Sao mà tôi biết được? Nhưng khẳng định là chuyện cực kỳ nghiêm trọng."

“Bọn họ thực có khả năng đã phát hiện ra vấn đề của cô."

Hazel có chút lo lắng lại có chút khó hiểu hỏi:

"Bọn họ làm sao mà phát hiện được? Manh mối trong cống thoát nước không phải đã bị nổ tung rồi sao? Còn có vấn đề khác chưa xử lý à?"

Con chuột xám trắng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, vài giây sau mới hàm hồ đáp lại:

"Người phi phàm chính phủ không thiếu biện pháp điều tra... Tóm lại, tôi muốn xử lý cảnh trong mơ của cô một chút, đây là chỗ dễ dàng bại lộ nhất."

Hazel nhìn xuống con chuột dưới đất, lông mày nhăn lại một hồi rồi giãn ra:

"Được."

"Đừng có làm ra bộ dáng không tình nguyện như vậy chứ, tôi thật vất vả mới tích góp lại một chút sức mạnh, hiện tại lại sắp phải lãng phí! Khu phố này bị nguyền rủa sao? Đầu tiên là có một ma nữ ở trong trạng thái rất kỳ quái xuất hiện, tiếp theo là "Hiệp đạo" Hắc hoàng đế, hiện tại lại bị "Kẻ Gác Đêm" coi trọng!" Con chuột màu xám trắng bực bội kêu lên một tràng dài.

..........

Buổi tối, vào lúc 7 giờ 30 phút, Hazel cùng cha mẹ là nghị viên Macht cùng phu nhân Liana đi vào khu Hoàng Hậu, tiến vào dinh thự bá tước Hall.

Bởi vì hôm nay là vũ hội sinh nhật, cô không trực tiếp nhìn thấy quý cô Audrey Hall, chỉ là yên tĩnh nghe cha mẹ hàn huyên với đám người bá tước Hall, phu nhân Caitlin, huân tước Hibbert Hall.

Trong mắt cô, đại quý tộc và bình dân trên bản chất là giống nhau, cho nên cũng không có biểu hiện đặc biệt câu nệ, hành vi cử chỉ và ngôn ngữ đều bình thường.

Nếu không phải vì mẹ mình là phu nhân Liana liên tục cường điệu, Hazel thậm chí cho rằng trong sân nhảy biệt thự này, bức tranh cùng pho tượng đầy tính nghệ thuật đằng kia càng đáng tôn kính hơn.

Mỉm cười chào hỏi với một đám người mình không biết xong, Hazel rốt cuộc đợi được tới khi vũ hội bắt đầu, thấy nhân vật chính đêm nay, quý cô Audrey Hall ôm tay Bá tước cùng phu nhân Bá tước đi ra khỏi lầu hai, tới lan can nằm bên trên sân nhảy.

Hazel đảo mắt qua, theo thói quen muốn nhìn khuôn mặt đối phương, xem kỹ kiểu dáng lễ phục cùng vật phẩm trang sức.

Nhưng mà, tầm mắt của cô không thể rời đi, trên không trung treo một cái đèn thủy tinh thật lớn, ánh hào quang mang theo sắc thái như ảo như thật, chiếu xuống Audrey vừa tròn 18 tuổi, làm cho đôi mắt như đá quý lục bảo, khuôn mặt xinh đẹp cùng tóc dài trơn bóng của cô sáng lên, một thân lễ phục dạ hội cùng các loại vật phẩm trang sức như ảm đảm thất sắc.

Hazel nhất thời có chút hoảng hốt, không thể nghe được bá tước Hall đang nói cái gì, cho đến khi giai điệu du dương được tấu vang, Audrey Hall cùng cha mình lên sàn nhảy điệu mở màn mới hồi phục tinh thần lại.

Cô luôn luôn kiêu ngạo, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy tự ti, cho rằng một quý cô sặc sỡ lóa mắt như vậy dù không có sức mạnh siêu nhiên, cũng sẽ không kém hơn mình chỗ nào.

Hazel mím môi, nhìn thoáng qua trái phải, phát hiện ánh mắt mọi người đều không tự chủ được bị hấp dẫn, chỉ là biểu cảm không giống nhau.

Phù... Hazel không hiểu sao lại thở hắt ra.

Trong vũ hội đêm nay, cô không còn biểu hiện kiêu ngạo như trước, từng giây từng phút trôi qua đều muốn rời khỏi nơi này, quay về nhà làm chuyện của mình, từ đó đạt được sức mạnh càng thần kỳ càng mạnh mẽ.

Rốt cuộc, vũ hội đi tới thời điểm kết thúc, một nhà Hazel và vài người khác cáo biệt, đi tới cửa.

Trước khi đi ra ngoài, Hazel nhịn không được quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy vị tiểu thư Audrey kia đang đứng ở mép sân nhảy, nở nụ cười xinh đẹp thăm hỏi một vị khách chuẩn bị rời khỏi.

Cô vẫn xinh đẹp giống hệt lúc vừa mới xuất hiện.

.........

Vũ hội sinh nhật chấm dứt, Audrey tháo xuống vật phẩm trang sức, thay váy ngủ, tiến vào phòng tắm.

Nhìn mặt nước tràn ra sương trắng cùng quần áo để thay đặt ở một bên, Audrey không vội vã tắm, đầu tiên là ngồi xuống, sau đó cầu nguyện với ngài "Kẻ Khờ", tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.

Qua mười giây, cô thấy hào quang đỏ thẫm như thủy triều trào ra, bao phủ lấy bản thân.

Phía trên sương mù xám, Audrey xuất hiện ở chỗ bàn dài đồng xanh.

Lúc này, cô không phát hiện ngài "Kẻ Khờ" đâu, chỉ phát hiện bên cạnh có một "phòng sám hối" cổ xưa, nó là một cái hộp lớn màu nâu cao chừng nửa người, trước sau đều có cửa, trung gian có tấm ván gỗ ngăn cách.

Mình còn tưởng rằng ngài "Thế giới" sẽ xin ngài "Kẻ Khờ" xây một vách tường, mình cùng anh ta ở hai sườn, tự mình nói chuyện... Hiện tại tuy bản chất là giống nhau, nhưng trong phòng sám hối vừa nhỏ vừa hẹp lại tràn ngập bóng tối, anh ta thật sự là không thèm để tâm tới cảm nhận của phụ nữ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ngài "Thế giới" suy xét chuyện này, mình mới cảm thấy kỳ quái... Audrey vừa khẽ nở nụ cười, vừa đi đến trước cửa "phòng sám hối" còn chưa khép lại, cúi người chui vào, hai chân nửa quỳ nửa ngồi.

Trên cửa gỗ, Audrey lần đầu tiên thật sự trị liệu cho bệnh nhân đột nhiên có chút kích động.

Cô đặt mình trong bóng tối, nhờ hoàn cảnh mà bình ổn lại cảm xúc trong lòng, khẽ nhếch miệng, cong ngón tay, gõ lên tấm ván gỗ ngăn cách hỏi:

"Này ~ ngài 'Thế giới' có ở đó không?"

Klein ngồi xếp bằng ở đối diện bị giọng điệu của "Tiểu thư "Chính Nghĩa" lây nhiễm, cảm xúc dần được thả lỏng nói:

"Cô có thể bắt đầu rồi."

Lúc này, anh không dùng sương mù xám che lấp mình, nhưng biến thành bộ dáng của Germand Sparrow.

Đúng là trạng thái tinh thần của ngài "Thế giới" không được tốt, vừa căng cứng vừa nôn nóng... Audrey đầu tiên là cảm ứng một chút, tiếp theo sử dụng “Trấn an” của "Bác sĩ tâm lý".

Rung động mềm mại vô hình lan tràn ra, Klein nhất thời có loại cảm giác giữa mùa hè nóng bức thì có gió mát thổi qua, cảm giác khô nóng và lo lắng trong lòng đột nhiên biến mất.

Audrey thấy ngài "Thế giới" khôi phục rõ ràng như vậy, âm thầm thở ra, nhẹ giọng hỏi:

"Gần đây anh gặp phải ác mộng à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro