Chương 139: Xử lý công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Đã xảy ra chuyện gì?' Đột nhiên xảy ra biến hóa làm cho Hazel vốn thiếu kinh nghiệm ngây người trong chốc lát, không biết nên ứng phó thế nào, đứng ở nơi đó vài giây, mới đẩy cửa phòng ra, vọt vào.

Khi cô đi tới bên cạnh con chuột cháy đen, tồn tại tự xưng nửa thần nửa người đã xoay người đứng lên, miệng bình tĩnh nói:

"Cô quên đóng cửa."

"A..." Hazel đầu tiên là lộ vẻ mặt mờ mịt, tiếp theo mới phát hiện mình nóng lòng chạy vào, còn quên chưa khóa cửa kẻo hầu nữ nhìn trộm bên trong.

Thấy con chuột tựa như không có chuyện gì, Hazel xoay người trở về cánh cửa.

Trong quá trình này, cô không quên liếc mắt nhìn cái kính một cái, chỉ thấy nơi đó hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì, chiếu rọi rõ ràng cảnh tượng trong phòng, không nhiều hơn cái gì, không ít đi vật gì.

Sau khi khóa cửa, Hazel chủ động hỏi:

"Thầy, vừa rồi rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?"

Con chuột da lông cháy đen không nhìn cô, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ nói:

"Ở trong thế giới thần bí học, chỗ liên quan đến sức mạnh siêu phàm đều tràn ngập nguy hiểm, không thể sơ ý."

"Ta vừa rồi định mượn dùng gương bói toán một lần, kết quả dẫn tới tồn tại không biết để ý tới, trải qua đối kháng kịch liệt, rốt cuộc giải quyết được vấn đề, không để nguy hiểm lan tràn ra toàn bộ khu phố."

Con chuột nói chuyện lưu loát, không có một chút lắp bắp hay ngừng lại, tựa như sét đánh vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ.

'Thì ra là vậy... Vì sao trước đó thầy không nhắc nhở mình về phương diện này...' Hazel nhịn không được nhíu mày, mơ hồ ngửi được mùi thịt cháy khét trong không khí.

Không đợi cô mở miệng đáp lại, con chuột đi về hướng ban công, gần như đưa lưng về phía cô nói:

"Vì vậy mà trạng thái cơ thể của ta xuất hiện chút vấn đề, không còn thích hợp để ở lại nơi này, nếu không sẽ dễ dàng bị giáo hội Đêm Đen phát hiện."

"Ừm, con tìm cơ hội đưa ta tới trang viên nhà con ở vùng ngoại thành đi."

Nhìn thân thể cháy đen của con chuột, ngửi mùi vị như thịt nướng, Hazel im lặng vài giây, ngăn chặn nghi hoặc trong đầu, gật đầu nói:

"Vâng."

......

Số 160 phố Backlund.

Klein ngồi trên ghế bành nhìn mặt kính toàn thân lại dào dạt gợn sóng như nước chảy, nhảy lên từng đợt ánh sáng bạc.

Màu bạc lần lượt hợp thành một câu:

"Chủ nhân vĩ đại, người hầu Arodes trung thành nhỏ bé đã làm theo yêu cầu của ngài, cảnh cáo Bán Thần con đường 'Kẻ trộm' kia, còn cho cô ta một giáo huấn nho nhỏ."

'Cô ta?' Klein đang suy nghĩ đại từ nhân xưng mà Arodes sử dụng, mặt kính lại rung động, chiếu rọi một cảnh tượng:

Tia chớp trắng bạc hung mãnh đánh xuống, con chuột màu xám run rẩy rồi ngã xuống.

'Cái này... Bán Thần gì mà yếu như vậy?' Klein đột nhiên hiểu ra trạng thái của vị Bán Thần này có lẽ càng yếu hơn mình tưởng.

"Ngài có hài lòng với cách xử lý của tôi không?" Đường cong màu bạc rất nhanh mấp máy, biến thành một câu hỏi.

"Không tệ." Klein nhẹ nhàng gật đầu nói.

Suy xét đến trạng thái của Bán Thần kia, anh dừng một giây, thử thăm dò hỏi:

"Vì sao ngươi không trực tiếp giết chết cô ta?"

Arodes thể hiện câu trả lời lên mặt gương:

"Nếu không thể chắc chắn có thể giết chết Bán Thần, vậy tốt nhất là không ép bọn họ đến tuyệt cảnh."

"Một khi bọn họ không còn sự áp chế, hoàn toàn điên cuồng, vậy sẽ dị biến thành sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh mất đi lý trí."

"Rất nhiều khi, trạng thái của bọn họ không đúng, khó có thể phát huy sức mạnh, cũng chính là vì đối kháng với khuynh hướng mất khống chế."

"Bản thể của tôi không ở chỗ này, chỉ có thể làm trừng phạt nho nhỏ."

Dòng chữ cuối cùng vừa hiện lên, mặt kính liền lóe sáng hai cái, Klein bỗng có cảm giác sinh vật nào đó đang nhìn trộm mình.

Anh không phản ứng lại cảm giác kia, gật gật đầu nói:

"Hôm nay đến đây thôi, nếu có chuyện gì, ta sẽ lại triệu hồi ngươi."

"Vâng thưa chủ nhân ~" Mặt kính chiếu lên hình vẽ vẫy vẫy tay tạm biệt.

Thu dọn căn phòng, Klein chấm dứt giấc ngủ trưa, mở cửa ra khỏi phòng ngủ.

Không bao lâu sau, quản gia Walter đeo găng tay trắng đi lên lầu ba, tiến vào phòng có nửa ban công, nói với Dwayne Dantes:

"Thưa ngài, bên giáo đường đưa tới một phong thư, mời ngài tới 'Quỹ từ thiện giáo dục Loen' xử lý công việc, ngài có thể lựa chọn trực tiếp nhận chức ở đó, có phần lương không tính là ít, hoặc chỉ lấy cái chức danh hờ, khi nào xảy ra chuyện trọng đại mới tham dự thảo luận cùng bỏ phiếu."

'Hiệu suất của giáo hội thật cao, đã tạo xong cái khung của tổ chức rồi...' Klein ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu đã quyên góp hơn 10.000 bảng, vậy cũng không cần phải nhận tiền lương, đã làm thì làm cho thỏa đáng, thế là cân nhắc rồi mở miệng:

"Tôi muốn lấy chức vụ trên danh nghĩa, nhưng tôi hy vọng có thể ngẫu nhiên tham dự hoạt động thực thế của quỹ, từ đó sẽ trợ giúp được cho càng nhiều người hơn, cống hiến càng nhiều sức lực hơn."

"Tôi sẽ chuyển lời ngài cho phía giáo hội." Walter đáp lại, "Nếu ngài không có vấn đề hay việc gì khác, vậy sáng thứ tư tốt nhất là đi tham dự lễ thành lập chính thức của quỹ này."

Klein cầm cái chén lên, uống hồng trà rồi nói:

"Được."

......

Trên "Tàu mộng tưởng hoàng kim", Dantiz đứng ở phía trước boong tàu, u buồn nhìn sóng biển xanh thẳm phập phồng trước mặt.

Bị Germand Sparrow thúc giục một lần nữa, hắn cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài thêm, bằng không không biết khi nào sẽ biến thành tiền thưởng.

'Mình không muốn đang ngủ thì bị người ta mang đi bán lấy tiền đâu... Bị hoài nghi thì đã sao!' Dantiz nhe răng trợn mắt một cái, cố lấy dũng khí, đi xuyên qua khoang thuyền, thẳng đến phòng thuyền trưởng.

Ở trong khoảng thời gian ngắn không thấy Anderson Hood đâu, hắn chỉ có thể đi đối mặt với "Trung tướng núi băng" Edwina Edwards.

Sau khi đến nơi, Dantiz phải hít sâu ba cái mới giơ tay phải lên, chuẩn bị gõ cửa.

Đúng lúc này, thanh âm của "Trung tướng núi băng" truyền ra từ bên trong:

"Mời vào."

"..." Danitz dừng tay lại, gượng cười, mở cửa tiến vào.

Hắn lập tức thấy thuyền trưởng của mình ngồi phía sau bàn, cầm bút máy màu đỏ thẫm, không biết đang viết cái gì.

"Thuyền trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi cô." Danitz dựa vào ghế, hơi cúi người, cười nói.

Edwina buông bút máy, kéo cổ tay áo sơ mi vẽ hoa văn hình những đóa hoa, nhìn Dantiz một cái rồi hỏi:

"Anh muốn hỏi tình hình của Tây Balam?"

"A?" Vẻ mặt của Dantiz trở nên dại ra.

'Thuyền trưởng đã biết rồi sao?'

'Khẳng định là "Da sắt" "Thùng nước" cứt chó khốn khiếp, mang chuyện này nói cho thuyền trưởng biết!'

'Mình đã biết mà, tại chiếc thuyền này, không có bí mật nào có thể giữ được, đối với thuyền trưởng lại càng là như thế!'

Trong lòng tức giận mắng mỏ, Dantiz một lần nữa gượng ra nụ cười nói:

"Đúng vậy, cô cũng biết sao, tôi cực kỳ cảm thấy hứng thú với lịch sử và địa lý."

Đôi mắt trong suốt như nước suối của Edwina hơi chuyển động, nhìn về phía ngoài cửa sổ nói:

"Đây là chính trị quốc tế."

Không đợi Dantiz bỗng nhiên cứng ngắc tìm cái cớ khác, cô giống như là tự nói:

"Ở Tây Balam, có thành thị người Loen quản lý, có cái thuộc về Intis, có tướng quân Loen được dân bản xứ ủng hộ, có bộ lạc vâng theo Intis sai khiến, cũng có thế lực đối xử bình đẳng cả hai đại quốc, bọn họ âm thầm liên lạc với phe phái Giáo Đoàn Linh Hồn khác nhau, tranh đoạt hoặc tự xưng là hậu duệ Tử Thần, mặt khác, Học phái Hoa Hồng cùng đế quốc Feysack ở Tây Balam cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, ở mặt ngoài không có thế lực nào thuộc về bọn họ, nhưng trên thực tế, rất nhiều tướng quân rất nhiều tù trưởng đều thần phục bọn họ."

"Trong đó..."

Danitz kinh ngạc nghe, bỗng nhiên cười gượng giơ tay:

"Thuyền trưởng, tôi cần ghi chép lại."

'Bằng không căn bản là không nhớ được!'

Edwina bị ngắt lời nhưng không tức giận, chỉ vào giấy bút trên bàn:

"Đó là một thói quen tốt."

"Tôi nghĩ Germand Sparrow cũng không hy vọng lấy phải tình báo sai lầm."

"Ah?" Danitz lại đứng ở nơi đó.

......

"Tây Balam thật sự là hỗn loạn, cho dù chỉ là một đội quân không lớn không nhỏ, ở ngoài mặt có khi cũng rất khó để nhìn ra nó rốt cục nó thuộc về thế lực nào, được ai ủng hộ... Học phái Hoa Hồng ở chỗ này có sức ảnh hưởng rất mạnh? Vậy với mình mà nói, mức nguy hiểm đã đột nhiên tăng cao..." Klein lấy từ chỗ tiểu thư đưa tin Renette Tincole, lá thư mà Dantiz gửi tới, lập tức mở ra, rất nhanh xem qua một lần.

Điều này làm cho anh cảm thấy mình không nên tự mình tới Tây Balam trước, trừ khi đi theo thầy Azik.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro