Chương 169: Người giấy biến dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein lần này cũng không trực tiếp đưa còi đồng Azik lên phía trên sương mù xám, mà là chuẩn bị giống như lần bói toán "Thánh huy mặt trời biến dị" trước đây vậy, thông qua thể hiện hình chiếu vật phẩm để hoàn thành, làm vậy tuy tỷ lệ bói chuẩn xác sẽ thấp xuống một mức nhất định, thậm chí có khả năng làm cho bói toán không thu được gợi ý gì hữu hiệu, nhưng dưới tình huống cách một tầng sương mù xám, bản thân vật phẩm hoàn hảo không tổn hại gì có thể được bảo đảm đến trình độ cao nhất.

Anh vẫn nhớ rõ, lúc trước khi bói toán nơi phát ra lỗ tai màu đen đến từ "Người lắng nghe", vật phong ấn này đã bị "Chúa Sáng Thế Chân Thật" ô nhiễm, trực tiếp sụp đổ tan rã, tổ hợp lại thành phù chú.

Cho nên, khi hoài nghi kết quả bói toán có khả năng sẽ chỉ hướng đến thi hài hoặc cái gì đó lưu lại của "Tử Thần", dẫn đến sức mạnh thần tính danh sách 0 đã ngã xuống từ sớm làm thay đổi toàn cảnh Biển cuồng bạo, Klein quyết định để còi đồng Azik ở lại thế giới hiện thực, thông qua hình chiếu để bói toán, nhằm tránh đi khả năng vật phẩm quan trọng này bị hư hại, dù sao "Tử Thần" cùng "Chúa Sáng Thế Chân Thật" cũng cùng một cấp độ!

Về phần Klein vì sao dám trực tiếp dùng "Grossel du ký" để bói toán ngọn nguồn, là vì "Rồng Ảo tưởng" cổ thần này đã ngã xuống đã lâu, đặc tính tương ứng quá nửa đã được kế thừa, không biết qua tay bao nhiêu lần, mà bản thân du ký lại cực kỳ chắc chắn, ngay cả "Quyền trượng Hải Thần" toàn lực công kích cũng không chút mảy may gây hại, tương tự, ngài "Cửa" có lẽ chỉ thuộc cấp "Vua Thiên Sứ", lại bị kẹt ở trạng thái bị trục xuất bị cách ly, chỉ miễn cưỡng có thể mang lời vô nghĩa truyền đi, hầu như không thể tạo nên tổn hại thực chất.

'Mình bị thương tổn hoặc ô nhiễm, còn có thể mượn dùng sức mạnh không gian thần bí phía trên sương mù xám nhanh chóng khôi phục, không lưu lại tai hoạ ngầm, còi đồng Azik nếu hỏng, vậy sẽ hỏng thật sự, sẽ không có cách nào liên lạc được với thầy Azik, không có cách nào dùng để hấp dẫn sinh vật bất tử, thậm chí không có cách nào mang theo bên người...' Klein rất bình tĩnh rất quen thuộc cầm lấy hình chiếu còi đồng cùng tờ giấy viết câu bói toán, dựa về phía sau, nửa nhắm mắt lại, ở trạng thái minh tưởng thấp giọng thì thầm:

"Nguyên nhân còi đồng ngày hôm nay dị thường."

Sau bảy lần nhẩm liên tục, Klein nặng nề nhắm mắt lại, tiến vào cảnh mơ.

Không biết qua bao lâu, anh thấy một tòa lăng tẩm tăm tối lạnh lùng, thấy cầu thang màu sẫm kéo dài xuống dưới, thấy từng cái quan tài bày ở xung quanh.

Quan tài này toàn bộ rộng mở, bên trong nằm từng người chết, sau lưng bọn họ mọc ra từng sợi lông chim màu trắng có dính vết mỡ vàng nhạt.

Cho dù là ở trong mộng, Klein cũng cảm thấy hình ảnh này nhìn cực kỳ quen mắt, giống như đã từng thấy qua.

Đúng lúc này, anh tựa như ngửi thấy được vị hư thối, nghe thấy được thanh âm của sự vật nào đó đang thong thả thở dốc, chỉ cảm thấy bóng tối trong lăng tẩm trở nên càng thêm nồng đậm, làm cho người ta có cảm giác tĩnh mịch đến cực đoan.

Bỗng nhiên, lời lẩm bẩm vô nghĩa hoặc cao hoặc thấp đồng thời vang lên, xác chết lưng mọc lông chim màu trắng ở trong quan tài này bay lên toàn bộ, dùng khuôn mặt nửa thối nửa tái nhợt cùng nhau nhìn ra ngoài cảnh mơ!

Thình thịch một tiếng, trái tim Klein mất đi sự khống chế, giống như bị bàn tay vô hình nào đó túm lấy, mạnh mẽ kéo ra khỏi lồng ngực.

Trong quá trình này, cảnh mơ của anh chợt sụp đổ thành từng mảnh vỡ, đưa về hư vô.

Mà hình ảnh cuối cùng Klein nhìn thấy là, sau lưng thi thể này không chỉ mọc ra lông chim màu trắng, những chỗ còn lại của thân thể, cũng có một chút, mặt khác, lại có những cái ống mảnh màu đen gần như hư ảo, một đầu cắm vào thân thể bọn họ, một đầu kéo dài về chỗ sâu nhất trong lăng tẩm, nơi đó tràn ngập sương mù đen cùng thâm trầm nồng đậm tà dị lạnh như băng.

Sương mù đen thong thả co rút lại bành trướng, phát ra thanh âm như thở dốc, cảnh tượng này, động tĩnh này sau khi rơi vào mắt cùng tai Klein, làm cho màu da của anh cấp tốc tái nhợt, làm cho làn da của anh hư thối chảy mủ, làm cho lỗ chân lông của anh mọc ra lông tơ màu trắng tinh mịn lây dính vết mỡ màu vàng nhạt, làm cho hình chiếu còi đồng Azik trong bàn tay của anh phình một cái nổ thành một đám sương mù đen.

Trong toàn bộ cung điện cổ xưa, bàn dài loang lổ mục nát sụp xuống, hai mươi hai cái ghế dựa cao bị lông chim màu trắng vây quanh, giống như có riêng sinh mệnh của mình.

Sương mù xám nhìn không tới giới hạn quay cuồng không tiếng động, không gian thần bí nhẹ nhàng lắc lư, tất cả rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng, giống như chưa từng có gì phát sinh.

Klein ngã ở bên cạnh ghế ngồi đưa tay bắt lấy chân bàn, thong thả đứng lên, một lần nữa ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài.

Anh day day thái dương, theo bản năng so sánh:

"Yếu hơn so với 'Chúa Sáng Thế Chân Thật', 'Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng', mạnh hơn ngài 'Cửa', nhưng không rõ ràng cho lắm, có phải bởi vì người sau bị trục xuất bị cách ly, cho nên sức mạnh có thể truyền đi rất ít hay không."

"Mình nghĩ chuyện này để làm gì, dù sao mình đều đánh không lại, cho dù thành Bán Thần, cũng vậy thôi..."

"Đáng tiếc, không thể trực tiếp nhìn thấy vật cất giấu ở chỗ sâu trong sương mù đen kia, nếu không nói không chừng còn có thể thu hoạch chút phối phương ma dược, hoặc là tri thức thần bí học."

Klein không hiểu sao thấy tiếc nuối, đưa ánh mắt hướng về bên cạnh ghế ngồi, thấy một đám sương mù đen hư ảo trôi nổi ở nơi đó.

Đây là hình chiếu còi đồng Azik sau khi bị vỡ nát lưu lại.

"Không có cảm giác có sức mạnh gì, cái này cũng có nghĩa không thể lấy để làm phù chú, cái này có lợi ích gì đây?" Klein chợt có ý tưởng, từ trong đống đồ linh tinh lấy ra một "Thiên sứ người giấy" đã dùng, đưa nó về phía đám sương mù đen hư ảo kia.

Hai bên vừa tiếp xúc, lập tức dung hợp với nhau, người giấy nhanh chóng biến đen, có vẻ sâu thẳm, sau lưng mọc ra những sợi lông chim màu trắng lây dính vết mỡ màu vàng nhạt.

Biến hóa như vậy chỉ duy trì trong một giây, người giấy trở về nguyên trạng, nhưng không đủ chân thật, có cảm giác nửa hư ảo.

Trừ cái đó ra, còn có một lông chim có hoa văn che kín mặt sau của người giấy.

"Cái này có thể lấy làm cái gì?" Klein để cho người giấy biến dị rơi xuống lòng bàn tay mình.

Anh không dám dùng biện pháp bói toán xác nhận hiệu quả, sợ hãi lại một lần nhìn thấy hình ảnh trong mộng vừa rồi, sợ thứ ở chỗ sâu trong sương mù đen kia sẽ chuẩn bị xâm nhập vào nơi này.

Trải qua kiểm tra lặp đi lặp lại, Klein căn cứ vào kiến thức thần bí học đã tích lũy của bản thân, bước đầu đưa ra phán đoán nhất định:

"Bản thân cái này không chứa sức mạnh gì, nhưng có đặc thù nhất định, có lẽ khi sử dụng 'Người giấy thế thân' hoặc 'Người giấy Thiên sứ', sinh ra chút hiệu quả kỳ dị thiên về lĩnh vực tử linh."

"Cái này giống kèn harmonica nhà thám hiểm của mình, tuy bản thân không có sức mạnh gì, nhưng có thể triệu hồi ra tín sứ có sức mạnh đặc biệt..."

Klein lập tức thu hồi "Người giấy biến dị" kia, bắt đầu suy luận hình ảnh thấy được trong mộng:

"Lăng tẩm tăm tối, quan tài rộng mở, xác chết sau lưng mọc ra lông chim, sương mù đen tràn ngập ở chỗ sâu kia, gợi ý này tựa như đều đang chỉ hướng tới 'Tử Thần', hoặc là vật phẩm quan trọng nào đó mà 'Tử Thần' lưu lại... Hoặc là, một kết quả giai đoạn nào đó trong kế hoạch Tử thần nhân tạo của Giáo Đoàn Linh Hồn?"

"Đúng rồi, mình vừa rồi vì sao lại cảm thấy quen mắt?"

Klein cẩn thận hồi tưởng, rất nhanh có đáp án.

Cảnh tượng cùng loại, anh đã thấy qua trong bói toán rất lâu trước đây!

Một lần nọ, nội dung bói toán của anh là "Hậu quả của việc giấu diếm Kẻ Gác Đêm về chuyện liên quan đến thầy Azik"!

Anh lúc ấy tổng cộng thu được hai hình ảnh trong mơ, một là mình chìm vào biển máu, được thầy Azik kéo lên, hai chính là hai người cùng ở trong cho tòa lăng tẩm tăm tối lạnh lùng vừa rồi thấy kia, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó!

Klein đối với cái này từng có suy luận, cho rằng cảnh tượng thứ nhất đại biểu cho việc khi mình gặp nạn, sẽ được thầy Azik giải cứu, màn thứ hai thể hiện hai người cùng thăm dò một tòa lăng tẩm hoặc nơi nào đó tượng trưng cho lăng tẩm.

Cái trước đã được nghiệm chứng ở khi thiên thạch từ trên trời rơi xuống tại Backlund, cái sau hôm nay rốt cuộc cũng đã có manh mối!

"Chẳng lẽ mình cùng thầy Azik sắp sửa đi thăm dò chính là cái lăng tẩm mình vừa 'thấy' được kia? Nhưng mà, cái lăng tẩm này rất nguy hiểm, thứ bị sương mù đen che lấp ở chỗ sâu nhất kia có cấp bậc rất cao, chỉ kém một ít so với nhóm Chân thần, lại tràn ngập ác ý..." Klein nhíu mày từng chút một, cho rằng cùng thăm dò tất nhiên là chuyện tốt.

Điều này làm cho anh cảm thấy cần phải ngăn cản thầy Azik lại, nhưng lại hoài nghi hình ảnh thấy khi bói toán không thể trực tiếp thay đổi được, nếu không sẽ ở trong số mệnh hài kịch, thu được kết cục nhiều khi lại càng thảm hơn.

"Ít nhất ở lần đầu tiên bói toán, chỉ có hình ảnh thăm dò, không hiện ra nguy hiểm... Có lẽ sẽ tồn tại biện pháp nào đó gián tiếp đi vòng qua... Cái này có lẽ chính là nguyên nhân vì sao 'Nhà bói toán' luôn ăn nói mơ hồ, bởi đôi khi nói quá rõ ràng, khả năng cao là sẽ phản hiệu quả!" Klein sau khi quyết định khi gặp lại thầy Azik, sẽ mơ hồ đề cập với ông cảnh trong mơ của mình, sẽ không nói rõ ràng hay suy luận gì thêm, xem thầy sẽ có ý tưởng gì.

Sau khi xác định suy nghĩ, Klein dựa lưng ra sau, nhìn lên đỉnh cung điện nguy nga hùng vĩ, biến mất ở phía trên sương mù xám.

...........

Ánh sáng, ánh sáng như mảnh vỡ, ánh bình minh tinh khiết, phát ra từ trong cơ thể của trưởng lão "Đoàn nghị sự sáu người", một "Kẻ săn ma" khác, Huete Chirmont, làm bốc hơi những sợi lông tơ màu trắng mọc ra từ lỗ chân lông trên da của ông ta, cùng ngăn chặn máu thịt mấp máy đến tiếp sau.

Cơ thịt ở cánh tay ông ta phồng lên, kéo dây cung săn rồng về phía sau, để cho điện quang trắng bạc cùng ánh bình minh đan vào thành một mũi tên sáng lạn.

Mũi tên này bay ra ngoài, nháy mắt đã đến tế đàn chất đầy đầu lâu quái vật, bắn lên trên quan tài màu đen trầm trọng kia.

Trong im lặng, mũi tên ánh sáng ảm đạm đi, rồi biến mất, không thể sinh ra hiệu quả gì.

Không, khu vực xung quanh tế đàn, càng thêm tối tăm, càng thêm tĩnh mịch!

Trong quan tài màu đen, một giọng nói mang theo tiếng xương cốt ma sát vang lên:

"Vì sao, vì sao muốn quấy nhiễu giấc ngủ của ta?"

Nghe được giọng nói này, Huete trong lòng bỗng nhiên trầm xuống một chút, bởi vì ác ý nọ không hề che dấu, bởi vì điều này có nghĩa là Thủ lĩnh tiền nhiệm có lẽ đã biến thành quái vật.

Thành Bạch Ngân đối với việc thăm dò lối ra, lại lần nữa thất bại.

Phịch một tiếng, nắp quan tài bay lên, vỡ tung, mảng lớn sương mù đen lan tràn ra, cuồn cuộn không ngừng.

Trong cảnh tượng như vậy, Huete thấy trong quan tài có một bóng dáng chậm rãi đứng lên, nó cao gần 4 thước, tay chân cao to, bên ngoài thân mọc đầy lông chim màu trắng dính mỡ màu vàng nhạt, sau lưng giống như có những cái ống mảnh hư ảo màu đen kết nối với phía xa vô cùng.

Sau lưng ba vị trưởng lão "Đoàn nghị sự sáu người", dòng sông tối đen dấy lên sóng lớn, các loại cánh tay, xúc tu, dây leo đều đi ra.

Lúc này, Huete thấy thân thể Thủ lĩnh đã nhanh chóng xảy ra biến hóa, thấy quần áo của đối phương bị cơ thịt bành trướng xé rách từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro