Chương 170: Âm ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng chỉ trong chớp mắt, Colin Iliad biến thành "Cự Nhân" cao 4 thước, bên ngoài thân nổi lên cơ bắp màu xanh đen, mỗi một tấc da, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một khối máu thịt, đều giống như đi ngược lại với cảm quan của nhân loại bình thường, lấy hình thức đặc thù tổ hợp thành, ẩn chứa cảm giác đánh sâu vào khó có thể tưởng tượng.

Cái này không phải hình thái hay biến đổi mà có thể miêu tả bình thường được, tựa như ở ngoài dài, rộng, cao ra, sẽ thêm nhiều yếu tố khác như tri thức, sức mạnh, linh tính vân vân, chúng nó trực tiếp thể hiện ra, nhìn như bị ép tạo thành hoa văn, ký hiệu cùng con dấu phức tạp thần bí, thực tế lại không có biến hóa gì, cái trước chỉ là nhân loại gặp trở ngại ở điều kiện cảm quan của bản thân không đủ, chỉ được một bộ phận ấn tượng, nhưng cho dù là như vậy, khi đối đầu trực diện với sinh vật cùng loại, nhân loại không có thần tính vẫn sẽ xuất hiện tình huống linh tính bị ô nhiễm, tinh thần bị tàn phá, đầu óc bị đánh sâu vào, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ hoặc hoàn toàn điên mất cũng không phải là kết quả hiếm thấy.

Nguyên nhân vì sao lại như thế, loại sinh vật này ở trong thần bí học được gọi là:

'Sinh vật thần thoại!'

Nhưng đầu Colin Iliad lúc này không có biến hóa quá rõ ràng, chỉ bành trướng không ít, khu vực từ trán đến mũi nứt ra một khe hở tối tăm như con mắt dựng thẳng.

Chưa tới danh sách 2, hình thái sinh vật thần thoại của Bán Thần là không hoàn chỉnh!

Mà đối với cường giả cấp độ này mà nói, hiện ra hình thái bán thần là chuyện mặt tốt cùng mặt xấu đều cực kỳ rõ ràng, một mặt, cái này có thể mang đến sự đề cao thật lớn cho thực lực cùng tầng cấp của bản thân, một mặt khác, lại sẽ thêm vào xu hướng điên cuồng cùng mất khống chế mãnh liệt, tạo thành sự đấu tranh không nhỏ đối với lý trí, người không có ý chí cực kỳ kiên định là rất khó có thể khống chế.

Cho nên, đại đa phần các Thánh giả, trừ khi bị bức ép đến tuyệt cảnh, mới có thể suy xét hoàn toàn đến việc biến thành sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh, mà không phải chỉ chuyển hóa mỗi một phần nào đó của cơ thể, cái này đối với bọn họ mà nói, cũng là hành vi nhảy nhót ở trên lưỡi dao, rất dễ dàng bởi vậy mà mất khống chế, phải cực kỳ cẩn thận.

Ngoài những cái đó ra, lại có hai cái cực đoan, một cái là số ít cực kỳ phô trương phóng túng dục vọng, một cái là ý chí cực kỳ kiên định tinh thần cực kỳ cứng cỏi, người trước chỉ cần hiện ra hình thái sinh vật thần thoại của bản thân, cơ bản chẳng khác nào sẽ mất khống chế, cũng không thể biến trở về, người sau thì có thể mang hình thái sinh vật thần thoại làm thủ đoạn chiến đấu khá thường quy, không sợ sẽ nghiêng về khuynh hướng mất khống chế cùng điên cuồng, đương nhiên, khá thường quy vẫn không phải thường quy, vẫn không thể qua thường xuyên, bởi vì đối với người bước ở trên rìa vực sâu mà nói, mỗi một lần thử đều sẽ làm sâu hơn sự ăn mòn, không phải bản thân có thể thừa nhận là có thể hoàn toàn tránh khỏi.

Trong "Đoàn nghị sự sáu người" thành Bạch Ngân, Thủ lĩnh Colin Iliad thuộc về loại có thể khống chế hình thái sinh vật thần thoại "Kẻ săn ma" này.

Ông ta cầm theo hai thanh kiếm thẳng có bôi dầu khác nhau, chân phải chỉ giẫm về phía trước, cả người đã ở trong mặt đất lay động mà bắn lên, từ giữa không trung đánh về phía đỉnh tế đàn, đánh về phía Thủ lĩnh tiền nhiệm ngoài thân mọc đầy lông chim màu trắng kia.

Bên trong cùng mặt ngoài thân hình như Cự Nhân của ông ta, hào quang như ánh bình minh bùng phát ra, xua tan bóng tối xung quanh, tịnh hóa đủ loại sinh vật kinh sợ trong con sông hư ảo phía sau.

Cùng lúc đó, Huete Chirmont không ngừng kéo cung săn rồng, để cho những mũi tên ấm sét màu trắng bạc sáng lạn chói mắt nối thành cuộn sóng mãnh liệt, chạy hướng về phía Thủ lĩnh tiền nhiệm đã không biết biến thành quái vật gì.

Lovia sớm đã có chuẩn bị nhắm hai mắt lại, kỵ sĩ khôi giáp màu bạc vượt qua năm thước ở phía sau, bóng dáng chợt lóe, kéo kiếm lớn hư ảo, trực tiếp đâm vào phía trước tế đàn, để cho nơi đó phân liệt ra từng khe nứt, chảy ra ánh sáng bạc.

Mặt khác, dưới chân vị trưởng lão "Người chăn cừu" này, bóng đen co rút thành một đoàn bỗng nhiên tự mấp máy, giống như sống lại.

Nó nhanh chóng thoát ly khỏi Lovia, ở trong hoàn cảnh bóng tối cùng ánh bình minh lần lượt thay đổi, dọc theo chỗ âm u, rất nhanh xông về phía quan tài màu đen trên đỉnh tế đàn.

Nhưng mà, mục tiêu của nó tựa như không phải vị Thủ lĩnh tiền nhiệm dị biến này, mà là đâm ở trong cơ thể đối phương, dọc theo những ống mảnh hư ảo màu đen hướng về phía xa vô cùng kia!

......

Klein vừa trở lại thế giới hiện thực, chợt nghe thấy tiếng thủy triều ở bên ngoài trở nên cực kỳ mãnh liệt, nghe thấy mấy cô gái đứng đường sợ hãi thét lớn từng trận một, không có chút dấu hiệu bình ổn.

Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên đi tới cửa sổ phòng, xuyên thấu qua khe hở ở giữa hai căn nhà xây dựng hỗn độn, nhìn thấy cảng Baudeau, mây đen tầng tầng, cuộn sóng như gió, gió bão màu đen từ mặt biển kéo dài đến giữa không trung, nhiễm lên tia chớp trắng bạc u ám không có thanh âm xé rách tất cả.

Cái này giống như là cửa lớn thông về chỗ tận thế kia rốt cuộc bị mở ra.

Mà ở trong thành phố cảng nhỏ, hư không trở nên bán trong suốt, một đám đầu lâu xương sọ mở miệng, những dây leo hiện ra gương mặt trẻ con, từng cánh tay máu chảy đầm đìa, từng xúc tu trắng mịn có răng nanh hình thù kỳ quái, từ một mặt khác đánh lên trên vách ngăn giữa hư ảo cùng hiện thực, vừa kích động vừa dữ tợn.

Cái này làm cho không ít hải tặc sợ tới mức hai chân như mềm nhũn ra, không dám dừng lại ở trên đường, đều nhảy vào căn nhà gần nhất.

Đám oan hồn u ảnh gần như vô hình kia bay múa qua lại, khi thì thoáng hiện, xông tới bên tai mục tiêu khác nhau, muốn ầm ĩ thét lớn, lại không thể tiếp xúc.

Giờ khắc này, cảng Baudeau tựa như rơi vào Minh giới hay còn được gọi là Địa ngục, âm trầm, bóng tối, hỗn loạn, điên cuồng.

Klein chân mày hơi cau lại, mơ hồ có chút rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Anh vừa rồi bói toán ở phía trên sương mù xám, chọc giận thứ âm u lạnh lẽo ở chỗ sâu trong lăng tẩm kia, nó theo đó phát tiết ra cảm xúc của nó, biến đổi thời tiết Biển cuồng bạo cùng cảng Baudeau, chế tạo ra dấu hiệu như Minh giới sắp sửa buông xuống.

"Nói cách khác, tòa lăng tẩm nọ đúng là nơi bí ẩn nào đó của Biển cuồng bạo... Nó đại khái chính là Tử Thần lúc trước lưu lại, đương nhiên, cái đó cùng với kết quả thuộc giai đoạn nào đó trong kế hoạch Tử thần nhân tạo của Giáo Đoàn Linh Hồn cũng không nhất định là mâu thuẫn, hai bên có khả năng 'dung hợp' ở cùng nhau..." Klein thu hồi tầm mắt, rất nhanh bố trí nghi thức, hiến tế còi đồng Azik lên phía trên sương mù xám, miễn cho bị thứ không biết tên lại quỷ dị tà ác kia tập trung vào.

Làm xong tất cả cái này, anh nhìn sự dị tượng dần dần bình ổn ở ngoài cửa sổ, tự giễu cười nói:

"Nghi thức hoan nghênh như vậy, có thể nói là rất nhiệt tình."

"Ừm... Giáo Đoàn Linh Hồn khẳng định sẽ chú ý tới sự biến hóa dị thường của Biển cuồng bạo, không biết bọn họ sẽ áp dụng dạng hành động gì..."

..........

Phía trên con sông tối đen hư ảo, sóng cuộn thong thả bình ổn xuống, đám cánh tay, dây leo cùng xúc tu ý đồ chộp ra bên ngoài kia hoặc là bốc hơi sạch sẽ, hoặc là không thể không rụt trở về.

Bốn phía tế đàn, mặt đất đã khô cạn rạn nứt, nơi nơi đều rơi lông chim màu trắng có dính mỡ màu vàng nhạt.

Colin Iliad hoá khổng lồ đã cầm hai thanh kiếm thẳng trong tay, đồng thời cắm vào trong cơ thể Thủ lĩnh tiền nhiệm, mang quái vật hư thối cũng không nhỏ hơn ông là bao đóng đinh ở trên tế đàn đã sụp đổ, cung săn rồng trong tay Huete Chirmont thì ngưng tụ ra một mũi tên ánh sáng trắng bạc tràn ngập khí tức dữ dằn, nhắm ngay đầu chỉ còn chút ít máu thịt của Thủ lĩnh tiền nhiệm.

Bóng đen mà Lovia tách ra kia, ở dưới kỵ sĩ khôi giáp toàn thân màu bạc che lấp, thuận lợi đến tế đàn, thừa dịp hai vị trưởng lão mặt kia không có chú ý, đột nhiên nhảy lên, đánh về phía đường ống đen mảnh hư ảo kéo dài về xa xa vô cùng trên người Thủ lĩnh tiền nhiệm.

Mắt thấy ống mảnh không chân thực kia càng ngày càng gần, bóng đen nọ màu sắc đột nhiên biến thâm, tối đen giống như ý tưởng đọa lạc nhất tà ác nhất trong lòng nhân loại.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp quanh quẩn ở bốn phía tế đàn:

"Vận mệnh."

Bóng đen nọ "mắt" nhất thời tối sầm lại, chợt phát hiện mình bổ nhào vào trên người Colin Iliad hình thể khổng lồ.

Colin cúi đầu nhìn nó, trong mắt bỗng nhiên sáng lên hào quang tinh khiết.

Cái này giống như luồng ánh sáng đầu tiên chiếu sáng bóng tối ở trong bóng đêm lâu dài.

Luồng sáng này càng ngày càng sáng, xông về phía trước chạy ra khỏi lăng tẩm, dẫn tới ánh sáng càng thêm sáng lạn càng thêm mãnh liệt ở đáy tháp tròn thành Bạch Ngân xông tới đón.

Hai bên giao hội ở giữa không trung, lại quay đầu đi xuống, dừng ở trên thân thể cao lớn của Colin Iliad, để cho cái bóng tối đen nọ tự bốc hơi lên, ở trong vặn vẹo mấp máy càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

"Kẻ săn ma" Colin quay đầu liếc mắt nhìn Lovia một cái, không nói cái gì, cũng không xuất hiện vẻ mặt gì, tựa như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh cả.

Ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mang ánh sáng còn sót lại đưa vào song kiếm đang đâm vào trong cơ thể Thủ lĩnh tiền nhiệm.

Lovia luôn nhắm mắt lại đứng ở nơi đó, không có một chút kinh hoảng, không có một chút sợ hãi, ngược lại thong thả thở dài.

......

"Thành Khẳng Khái" Bayam, Alger Wilson liên tục vòng vài vòng, thoát khỏi kẻ theo dõi cùng kẻ giám sát trong giả tưởng, mới đến trước căn nhà vị "Thợ thủ công" kia, kéo vang chuông cửa.

Lúc ban đầu nghe nói "Thợ thủ công" nhiễm bệnh tình không biết, xung quanh lại xuất hiện kẻ rình rập kỳ quái, Alger đầu tiên hoài nghi chính là giáo phái Ma Nữ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh lại cảm thấy đối với sở thích của vị "Thợ thủ công" kia, căn bản không ngăn được sắc đẹp mê hoặc, nhóm ma nữ hoàn toàn không cần thiết phải làm cho sự việc biến thành phức tạp như vậy, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, thể hiện ra sức quyến rũ, là có thể làm cho đối phương cái gì cũng giao ra, cái gì cũng đáp ứng.

Cho nên, Alger cho rằng sự việc là có nguyên nhân khác, mình cần phải đích thân đến đây nhìn một cái, miễn cho giao vật phẩm thần kỳ lại bị chậm trễ, miễn cho đặc tính cùng vật liệu bị tổn thất đi.

Trong tiếng leng keng, cửa lớn căn nhà của "Thợ thủ công" mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò và làn da phơi nắng có chút biến thành màu đen liếc mắt nhìn Alger một cái rồi nói:

"Sao cậu lại tới đây?"

Người này đúng là Sharf "Thợ thủ công" đã hợp tác cùng Alger nhiều năm, lai lịch cụ thể không rõ.

"Ông không phải viết thư nói mình sinh bệnh sao?" Alger giống như tùy ý hỏi.

Sharf ngáp một cái rồi nói:

"Đã khỏe rồi."

Alger ngẩn ra một lúc, nhìn trái nhìn phải nói:

"Bọn rình rập kỳ quái kia đâu?"

Sharf bọng mắt có chút sưng lên, con ngươi màu nâu lộ ra vài phần mỏi mệt cùng không kiên nhẫn nói:

"Ai mà biết được? Dù sao cũng không xuất hiện nữa, tóm lại, tôi sẽ chuyển nhà sớm, nơi này không phải quá an toàn."

Alger nhẹ nhàng thở ra nói:

"Không có chuyện gì là tốt rồi."

Anh dừng một chút lại nói:

"Ông không mời tôi vào uống một ly rượu sao?"

"Loại người chỉ theo đuổi độ mạnh như cậu thì không có cách nào thưởng thức được rượu ngon mĩ vị đâu." Sharf cào cào mái tóc màu sợi đay của mình, nghiêng người tránh đường.

Alger trầm ổn đi vào, chỉ liếc mắt một cái, đã mang đại bộ cảnh tượng nhét vào trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro