Chương 171: Giám mục loại hình học giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Sharf không lộn xộn dơ bẩn giống như đại đa số người đàn ông độc thân khác, các loại đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề, phía trên cửa sổ cũng không có vết bụi, dù sao làm một "Thợ thủ công", hắn cũng không thiếu tiền, chỉ ngại là rất nhiều hành vi cần phải giữ bí mật, không thuận tiện thuê lượng lớn người làm cố định, không thể không thuê người làm theo giờ.

Ánh mắt đảo qua, Alger phát hiện nơi này không có khác biệt rõ rệt so với lần trước đến, bố trí cực kỳ đơn giản, không có vật trang trí, bức tranh cùng điêu khắc gì quý báu, giống như là chỗ ở bình dân bình thường vậy.

Đương nhiên, Alger rất rõ ràng, Sharf đủ để trở thành một phú ông, chỉ không thèm để ý cái gọi là thể diện, hắn có thể tiêu mấy trăm bảng cho một chai rượu quý bản giới hạn, có thể tặng cả căn nhà cho tình nhân, lại không lãng phí 1 penny nào để mua thảm mắc tiền, bộ trà sứ, ly chén vàng, bức tranh danh giá vân vân.

"Một ly rượu máu Sonia." Alger vẻ mặt không thay đổi, lại dùng ngôn ngữ cùng động tác tứ chi thể hiện ra ý tứ bản thân tiến vào chỉ là để uống rượu.

Sharf nhún vai nói:

"Cậu hẳn là may mắn, tôi không có thói quen giữ lại rượu mạnh Ryanzi."

Hắn đi về phía quầy bar nhỏ ở phòng khách, lấy ra một chai rượu máu Sonia đẹp mắt, mở ra rót hai ly.

Alger tìm ghế sô pha ngồi xuống, nhân cơ hội này, nâng tay xoa bóp phía sau cổ, tựa như đang giảm đi sự không thoải mái nơi xương cổ.

Mượn dùng động tác này che đậy, anh tự nhiên liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhanh chóng xem kỹ những nơi vừa rồi nhìn không tới một lần.

Bởi vì Sharf lười không bố trí vật trang trí nào, Alger rất nhanh chóng đã hoàn thành, ánh mắt dừng lại một giây ở cửa sổ thủy tinh trên tủ bát phía xa.

Xuyên thấu qua thủy tinh, anh thấy một ít cỏ cùng hoa phơi nắng đến khô.

Cái này có hoa hồng, có cỏ huyết nguyệt, có lá cây mặt khỉ, đều cùng thuộc về loại hình thông thường ở nam đại lục mà ở bắc đại lục cơ bản là không có.

Alger thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn Sharf tay cầm chai rượu cùng ly rượu đi lại đây.

Đưa tay tiếp lấy, anh nói chuyện phiếm với đối phương về đủ loại chuyện trên biển, cho đến non nửa chai rượu máu Sonia được uống sạch sẽ.

Alger thấy thế, cười cáo từ, rời khỏi nơi đây.

Anh đi được năm phút, Sharf yên tĩnh ngồi cảm nhận cảm giác say say đột nhiên đứng lên, đi tới thang lầu, mở ra cửa gỗ đi thông dưới tầng hầm ngầm.

"Hắn có hoài nghi gì không?"

"Không có."

"Mặc kệ thế nào, nơi này cũng không thích hợp để ngươi ở lại, mau chóng dời đến chỗ của chúng ta."

"Tôi còn có chút ủy thác còn chưa hoàn thành."

"Không cần hoàn thành, dù sao ngươi cũng sẽ không liên lạc với bọn họ nữa, ngươi đã có được cuộc sống mới."

"Được."

............

Ở nơi cách hai căn nhà, Alger ngồi ở ghế dài hoa viên trước một ngôi nhà, dùng tay phải nắm vành tai, lắng nghe lời nói truyền đến trong gió.

.........

Tây Balam, cảng Berens, bên ngoài một căn nhà xem qua rất bình thường.

"Thật ra là bởi vì anh có quan hệ không tốt với giáo hội Tri thức, cho nên mới giật giây tôi đến cầu phù chú 'Thông hiểu ngôn ngữ'?" Dantiz lau mồ hôi trên trán, không quá buông lỏng mà nhìn Anderson đối diện nói.

Anderson nửa là tự giễu nửa là không quá để ý cười nói:

"Không thể dùng không tốt để miêu tả..."

"Vậy là đối địch?" Dantiz bật thốt lên cắt lời đối phương.

Anderson liếc mắt nhìn hắn nói:

"Hiệu quả xấu của cái găng tay của cậu khả năng không dễ dàng thừa nhận giống như cậu nghĩ."

Hắn dừng một chút, cười cười bổ sung:

"Miêu tả càng chuẩn xác là, mặc kệ là tôi, hay là người của giáo hội Tri thức, cũng không quá vui vẻ khi ở chung cùng với đối phương."

Dantiz dùng một bàn tay khác cầm găng tay, có chút khó xử nói:

"Nhưng tôi nên thỉnh cầu phù chú như thế nào?"

"Trực tiếp đến trước mặt giám mục giáo hội chính thần đề cập tới chuyện phương diện thần bí học, là sẽ bị nhốt vào nơi phong ấn!"

Dantiz hiện tại chỉ là có vẻ lỗ mãng, còn chưa đến mức ngu xuẩn.

Anderson giang tay nói:

"Rất đơn giản, cậu trực tiếp đề cập tới tên của tôi, sau đó tỏ vẻ mình có việc gấp đến Tây Balam, không có thời gian học tập tiếng Dutan, cũng không dám thuê bản địa phiên dịch, chỉ có thể thỉnh cầu họ trợ giúp, hy vọng có thể được mấy lá phù chú 'Thông hiểu ngôn ngữ'."

"Trong quá trình này, cậu phải biểu hiện ra mình biết ngôn ngữ nhiều nước bắc đại lục, để cho vị truyền giáo sĩ này biết cậu không phải là người không có năng lực học tiếng Dutan, mà là không kịp học, sau đó, bọn họ sẽ ra đề mục kiểm tra cậu, lúc này, chỉ cần cậu có thể lấy được số điểm coi như không tệ, là có thể được phù chú."

'Kiểm tra...' Nghe từ quen thuộc này, thái dương Dantiz không tự giác giật một cái, gượng cười nói:

"Anh chính là sợ kiểm tra, mới không dám tự mình đi?"

Hắn vốn chỉ tùy ý tìm chút lời nói để che dấu bản thân không được tự nhiên, nhưng lại thấy Anderson vẻ mặt cứng ngắc một giây.

'Xem ra người này vẫn có chuyện sợ hãi mà...' Dantiz âm thầm hắc một tiếng, bỗng nhiên tràn ngập tin tưởng.

Hắn bước vào căn nhà bình thường kia, phát hiện nơi này càng như là tập hợp của một đám phòng học, mà không phải nơi truyền giáo của giáo hội Tri thức tại Tây Balam.

Sau đó, hắn thấy ông lão tóc hoa râm.

Quý ngài này tuy không có mặc trang phục nhân viên thần chức giáo hội Tri thức, nhưng loại khí chất học giả độc đáo này làm cho Danizy tin tưởng, người này ít nhất là Giám mục.

Cảm giác cùng loại, hắn đã thể nghiệm qua ở chỗ thuyền trưởng.

"Ngài khỏe chứ." Dantiz không khoác áo choàng có mũ trùm, ăn mặc như người thường gượng ra nụ cười, rồi đi qua.

Ông lão nọ lẳng lặng nhìn hắn tới gần, thong thả mở miệng nói:

"Dantiz."

"..." Dantiz dừng lại một chút, cứng ngắc đứng tại nơi đó, cả đầu óc đều là "Hắn biết mình?", "Hắn sao lại biết mình?", "Chẳng lẽ lệnh truy nã của mình không chỉ lưu truyền ở mỗi trên biển?"

Ông lão kia liếc mắt nhìn hắn một cái, như tự hỏi tự nói:

"Cậu là muốn phù chú 'Thông hiểu ngôn ngữ'?"

"Đúng..." Dantiz lẳng lặng gật đầu, bỗng nhiên có loại cảm giác mình ở trước mặt đối phương hoàn toàn không có bí mật gì.

Ông lão như học giả nọ nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Cậu là chuẩn bị đi đến nơi Kathami cùng Marsenyer thống trị?"

"Đúng vậy." Dantiz tiếp tục có chút dại ra.

Ông lão như học giả đưa tay lấy từ trong túi áo ra bốn miếng phù chú đồng thau nói:

"Có thể dùng hai tháng, hẳn là đủ rồi."

"..." Dantiz mờ mịt tiếp nhận, cách vài giây mới nói, "Chỉ như vậy?"

'Chỉ đơn giản như vậy?
Không phải còn có kiểm tra sao?'

"Cậu không muốn?" Ông lão như học giả nọ khẽ cười nói.

"Không, không phải!" Dantiz lắc mạnh đầu, trước khi đầu óc phản ứng lại, đã mở miệng hỏi, "Ông sao lại biết tôi? Làm sao biết tôi muốn phù chú 'Thông hiểu ngôn ngữ'?"

Ông lão như học giả nọ ở trong ánh mắt có thêm vài phần thương hại, tốc độ thong thả nói:

"Thuyền trưởng của cậu liên lạc với tôi."

"Nói thời điểm cậu rời thuyền, gọi thế nào cũng không dừng lại, trực tiếp nhảy ra bến tàu, cô ta thật ra đã chuẩn bị cho cậu phù chú 'Thông hiểu ngôn ngữ'."

Nói xong, ông lão này ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút phức tạp, tựa như đang nhìn học sinh cực kỳ sơ ý trong lớp học của mình.

"... Tôi sớm nên nghĩ, thuyền trưởng là người cẩn thận như vậy, không có khả năng không suy xét đến vấn đề ngôn ngữ không thông..." Dantiz hận không thể nâng tay đánh cho mình một cái tát.

Ông lão đối diện nhìn thấy vẻ mặt Dantiz biến hóa, lại lắc lắc đầu, chuyển hỏi:

"Hẳn là không phải tự cậu nghĩ đến chuyện tới đây tìm kiếm trợ giúp chứ? Tôi đang định dùng biện pháp bói toán tìm cậu."

"A, đúng rồi, là Anderson Hood đề nghị." Dantiz lúc này hồi đáp.

Ông lão như học giả nọ ngẩn ra một giây, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Lúc này, Anderson đang ngồi ở chỗ râm mát bên ngoài căn nhà, bẻ nhánh cây, ở chỗ trống trên mặt cỏ tùy ý vẽ hình, nhàn nhã chờ đợi Dantiz đi ra.

Đối với chuyện "Thợ săn" không hợp cách này có cầu được phù chú "Thông hiểu ngôn ngữ" hay không, hắn cũng không có chút nghi vấn nào, bởi vì chỉ cần Dantiz đề cập tới "Trung tướng núi băng" Edwina, tiếp sau tất cả đều sẽ trở nên đơn giản, khác nhau chỉ ở đến cùng sẽ phải làm mấy bài kiểm tra mà thôi.

Ngay ở khi hắn vừa mới vẽ xong đầu "Vua phương Bắc" Urisian, tiếng bước chân quen thuộc từ trong ra ngoài, từ xa đến gần, truyền tới.

Bàn tay nắm nhánh cây của Anderson ngưng một giây, ngẩng đầu lên, chuyển hướng cửa, thấy Dantiz đang cầm một xấp giấy khá dày, vẻ mặt phức tạp đi sang bên này.

"Cậu, đã kiểm tra thất bại?" Anderson lộ ra nụ cười phát ra từ trong lòng, không chút lo lắng chuyện không lấy được phù chú "Thông hiểu ngôn ngữ" thì sẽ như thế nào.

Dantiz đờ đẫn lắc lắc đầu nói:

"Không có kiểm tra."

"..." Anderson đầu tiên là ngẩn ra, chợt giật mình hỏi, "Thuyền trưởng của cậu cung cấp sự trợ giúp?"

Dantiz "ừm" một tiếng, vừa đưa xấp giấy trong tay cho Anderson, vừa mở miệng nói:

"Vị Giám mục bên trong kia bảo tôi chuyển lời cho cậu, thợ săn chân chính sẽ không chỉ trông chờ vào mỗi bản năng, sẽ không chỉ chuyên chú vào mỗi tin tức của con mồi, còn phải hiểu và nắm chắc tâm lý của chúng, hiểu biết càng thêm nhiều tri thức."

"Đây là tư liệu mà ông ta đưa cho cậu."

Anderson vẻ mặt có chút phức tạp trong thời gian ngắn, chợt khôi phục lại bình thường, haha cười nói:

"Hoàn hảo, không tính là nhiều."

Dantiz môi mấp máy vài cái, rốt cuộc nhịn xuống ý cười thình lình xuất hiện, rất là nghiêm túc nói:

"Cái này chỉ là mục lục."

"Vị Giám mục kia nói, cậu tranh thủ ở trong hai năm, xem hết những bộ sách được liệt kê ở trên đó."

Anderson nụ cười rốt cuộc cũng cứng ngắc ở trên mặt.

.......

Vịnh Dipsi, cảng Escoson.

Klein tựa như lữ khách bình thường tới nam đại lục vậy, mua vé tàu đi Đông Balam, lên chiếc tàu chở khách hỗn hợp hơi nước cùng buồm, hỏa pháo rất nhiều.

Trong thanh âm u u, chiếc tàu rời khỏi bến tàu, rất nhanh tiến vào Biển cuồng bạo.

Trên đường, Klein phát hiện hạm đội Dipsi vương quốc Loen luôn luôn đi tuần ở trong tuyến đường an toàn, tựa như đang đề phòng cái gì.

"Trước đó Biển cuồng bạo biến hóa dị thường xem ra cũng khiến cho quân đội Loen chú ý... Như vậy, Giáo Đoàn Linh Hồn hẳn là không có cách nào điều tra không hề cố kỵ ở trong mảng hải vực này, đương nhiên, một hạm đội là không thể theo dõi được toàn bộ tuyến đường an toàn nơi này..." Klein đứng ở trong khoang, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, có chút giật mình có chút cảm khái nghĩ.

Ngay lúc này, anh nghe thấy tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp, vội vàng đi lên phía trên sương mù xám, coi đến cùng là cái gì.

Lần này, người cầu nguyện là "Người Treo Ngược", anh xin ngài "Kẻ Khờ" báo cho "Ẩn sĩ" biết, vị "Thợ thủ công" kia nghi ngờ đã bị tổ chức tà giáo hoặc bí ẩn khống chế, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro