Chương 2: Ý nghĩa để tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo Audrey thấy, trạng thái hiện giờ của Ngài "Thế giới" còn chưa đến mức mắc bệnh tinh thần, vẫn sẽ không dẫn đến việc mất khống chế, chỉ là vì mục tiêu của cuộc đời và ý nghĩa tồn tại xuất hiện sự sụp đổ, sinh ra chướng ngại tâm lý nhất định, chỉ cần khai thông tốt, giúp anh ta thành lập được mục tiêu ngắn hạn, từng bước tìm lại ý nghĩa của cuộc đời mình, thì vấn đề sẽ dần dần được giải quyết.

Trong sự yên lặng phủ bóng tối và an bình, Audrey nghe thấy Germand Sparrow ở bên kia vách tường trầm thấp đáp lại:

"Không có."

'Quả nhiên là không có...' Audrey cũng không bất ngờ, thuận thế hỏi:

"Vậy anh có từng đi tìm di ngôn của người nhà chưa? Có tìm kiếm phần mộ của họ không? Có thử làm rõ nguyên nhân ngủ say không?"

Phía sau vách tường, linh thể giống như biến mất vài giây, không có động tĩnh nào phát ra, qua một hồi, giọng nói khàn khàn kia mới thong thả đáp:

"Không có, tạm thời là không có."

'Tạm thời là không có... Nói cách khác tương lai sẽ có sao?' Trong lòng Audrey bỗng nhẹ nhõm, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái cảm xúc của Germand Sparrow không còn u ám tụt dốc, dường như mất hết hứng thú với mọi chuyện nữa, anh ta đã có được động lực nhất định, sinh ra một chút cấp thiết, chỉ là còn khá mờ mịt.

Nắm lấy cơ hội, Audrey lại dùng thêm một lần "Trấn an", hiệu quả lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất cô cho rằng Ngài "Thế giới" đã mượn việc này để thoát khỏi vực sâu uất ức mà bản thân đang không ngừng chìm xuống, trở về trạng thái suy sụp của người bình thường.

Tiếp đó, Audrey không thảo luận về việc làm sao để tìm ra dấu vết, điều tra nguyên nhân bằng cách nào nữa, bởi vì nó rất có khả năng sẽ gây ra mâu thuẫn, cô gật đầu một cách tự nhiên trong phòng sám hối tối om:

"Ừm, còn có rất nhiều việc có thể làm, còn có rất nhiều vấn đề cần phải bổ sung! Biết đâu vẫn còn có cơ hội gặp được người cùng huyết mạch thì sao? Có lẽ người nhà của anh ta vẫn chưa già nua và qua đời, dựa vào nguyên nhân nào đó mà sống đến hiện tại thì sao? Cuộc đời sở dĩ có ý nghĩa, là vì nó có vô vàn khả năng."

"Trong quá trình tìm kiếm, cũng không thể phớt lờ phong cảnh xung quanh, cuộc đời không chỉ có một con đường, còn có rất nhiều ngã rẽ và ngõ nhỏ, nếu chỉ tồn tại một con đường thì quả là đơn độc biết bao, phải biết cách đi để tiếp xúc, đi để mở mang kiến thức, đi để phát hiện..."

Audrey cố gắng nhớ lại những lời nói thích hợp ở trên tất cả sách vở, bỗng nghĩ đến một việc, giọng nói êm dịu hơn chút:

"Với cả, đừng đeo chiếc mặt nạ quá dày."

'Chiếc mặt nạ mỏng và trong suốt thì không có vấn đề gì, bởi vì trong quan hệ giữa người với người, không có ai là không đeo mặt nạ, không ai thích phơi bày những chỗ khá bí mật, khá xấu xa của bản thân ra ngoài, đây cũng là một sự bảo vệ dành cho mình, và sự tôn trọng dành cho người khác... Đợi Ngài "Thế giới" có bạn bè nhất định, cuộc đời tự nhiên sẽ lại tạo ra thêm nhiều ý nghĩa mới...' Audrey yên lặng bổ sung vài câu trong lòng, nhưng cuối cùng không có nói ra miệng, bởi vì cô cho rằng như thế thì thẳng thắn quá, chưa biết chừng sẽ sinh ra hiệu quả không tốt.

Không ngoài dự kiến của cô, Germand Sparrow lại im lặng, vẫn còn khá mê man.

Qua vài giây, giọng nói không còn khàn nữa truyền tới:

"Cảm ơn lời khuyên và trị liệu của cô."

"Không, đây đều là sức mạnh xuất phát từ trong lòng anh." Audrey nghiêm túc đáp lại.

Cô lại dùng thêm một lần "Trấn an" cuối cùng, đảm bảo trạng thái tinh thần của Ngài "Thế giới" gần với bình thường, không xuất hiện sự thất thường nào nữa.

Cô lập tức nghe thấy Germand Sparrow nói:

"Hôm nay kết thúc ở đây được chứ?"

Audrey lại điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng trả lời:

"Đương nhiên là được, đây cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, cuối tuần lúc nào anh rảnh, có thể tái khám lần nữa."

"Hơn nữa, nếu có thể thì điều chế một ít thuốc để ổn định trạng thái tinh thần, dùng liên tục trong vòng bảy ngày, nguyên liệu là 10g bột phấn cúc la mã, 5g bột phấn hương thảo, 10ml dịch chiết xuất hương bạc hà... Trong khoảng thời gian này, đừng kìm nén sở thích ăn đồ ngọt, hãy thả lỏng bản thân một cách phù hợp..."

Trong phòng sám hối yên tĩnh, tối tăm, cô giơ tay chống lên tường, thong thả đứng dậy.

Lúc này, giọng nói của Germand Sparrow xuyên qua vách tường nói:

"Phí khám bệnh là gì?"

Audrey một tay bám tường, hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ:

"Đợi đến khi tôi lấy được phối phương ma dược danh sách 5 con đường "Khán Giả" rồi tính, đến lúc đó có lẽ phải nhờ anh thu thập vật liệu giúp tôi."

"Nếu Hội Tâm lý luyện kim ngay cả vật liệu cũng cung cấp đủ, thì..."

Khóe miệng cô hơi cong lên:

"Thời điểm anh từ Nam đại lục quay về Backlund, nhớ mang cho tôi chút quà tặng đặc sản của địa phương."

'Quan tài chuyên dùng để di chuyển vô cùng xa hoa tám người khiêng kia?' Klein ở bên kia vách tường không hiểu sao có chút bốc đồng lẩm bẩm, tiếp đó thuận theo vách tường đứng dậy, tiễn tiểu thư "Chính Nghĩa" về thế giới hiện thực.

Phất tay để phòng sám hối biến mất, anh trở lại phía trên cùng bàn dài đồng xanh, ngồi xuống vị trí thuộc về "Kẻ Khờ" kia.

Trên mặt bàn phía trước anh, bên phải là ba lá bài khinh nhờn "Hắc hoàng đế", "Bạo quân" và "Hồng Tư Tế", bên trái là "Đói khát ngọ nguậy" mà Leonard Mitchell vừa thông qua tiểu thư tín sứ Reinette Tincole gửi về.

"Lại nợ tiểu thư tín sứ 10.000 đồng vàng rồi..." Klein thu lại tầm mắt, giơ tay phải lên day day thái dương.

Để ngăn cản Ince Zangwill bỏ chạy thông qua linh giới, trước khi anh bày ra cuộc mưu sát lần này, đã liên lạc với Reinette Tincole, để cô phụ trách đuổi các sinh vật linh giới ở khu vực xung quanh quảng trường Phục Sinh, giá vẫn như trước là 10.000 đồng vàng.

Việc duy nhất khiến anh bất ngờ là "0-08" còn khủng bố hơn cả dự đoán của anh, trong tình huống Ince Zangwill bị "Nguyền rủa của thần", bản thân lại bị Vua Thiên Sứ Adam làm tiêu hao, lần đầu thử vẫn có thể "dẫn tới" một sinh vật không biết đủ để xuyên qua khu vực phong tỏa của Reinette Tincole, nếu không có Daly Simone mạnh mẽ thông linh, ký kết khế ước, thì Ince Zangwill rất có khả năng cứ thế mà chạy thoát.

Đương nhiên, trong tình huống đang mang "Nguyền rủa của thần", cho dù Ince Zangwill có chạy trốn thành công, thì sau đó cũng có xác suất rất lớn gặp phải tai nạn khác, ví dụ như, bị một sinh vật không rõ ném đến nơi nguy hiểm hơn, hoặc là trực tiếp bị làm hại, nhưng những việc đó không nằm trong sự khống chế của Klein.

Nghĩ đến khoản nợ 10.000 đồng vàng đang gánh trên lưng, Klein lại thấy đau đầu, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn khá nhiều.

Sau khi men theo cầu thang ánh sáng đi lên đám mây bụi, nhìn thấy "Cửa ánh sáng" và những "Kén tằm" kia, tinh thần anh đã bị chấn động hệt như thủy triều phá đê, chỉ cảm thấy toàn bộ sự mong đợi đều bị phá nát, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan vốn đã thành thục cũng theo đó mà sụp đổ, cả người trở nên trì trệ, hệt như một xác sống.

May mắn là anh còn có bản năng tìm đường sống, kịp thời mời bác sĩ tâm lý riêng, tiểu thư "Chính Nghĩa" Audrey trị liệu cho mình.

'Phù...' Klein thở hắt ra, ép suy nghĩ của mình phải quay về "Kén tằm" này, mà khi anh nhìn thấy hình ảnh đó, thì phản ứng của trực giác là.

Một sự tồn tại có cấp bậc cực kỳ cao nào đó, hoặc là một vật phong ấn nào đó, trong một lúc, dựa vào những cách thức khác nhau, tóm lấy một lượng lớn người ở trên Trái Đất. Trong những người đó, có người sử dụng nghi thức đổi vận, có người mua bán mề đay bạc kỳ dị, có người điện thoại di động bị trúng virus quái lạ...

Sau đó, hồn thể của những người xuyên không này bị nhốt vào trong "Kén tằm", treo trên "Cửa ánh sáng", đợi cơ hội nhất định để xuất hiện, rồi đưa vào thế giới hiện thực.

Căn cứ vào quan sát của Klein, hiện nay "Cửa ánh sáng" không có trí tuệ, chỉ vận hành dựa theo bản năng, nói cách khác, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, nó sẽ thúc giục một "Kén tằm", đưa hồn thể bên trong vào cơ thể của mục tiêu đã định.

Nhìn từ hiện tại, Klein suy đoán điều kiện cần thỏa mãn đại khái có hai điều.

Đầu tiên, trước đó phải không có người xuyên không nào khác, hoặc là người xuyên không kia đã được phán định là thất bại hoặc tử vong. Thứ hai là phải có người "kêu gọi" một sự kiện, một vật phẩm hoặc một nghi thức nào đó, giống như Klein Moretti dựa vào bút ký của gia tộc Antigonus để làm Bói toán đen kia.

"Về phần còn có điều kiện nào khác không, thì không biết được, trừ khi tìm được nội dung tương ứng trong nhật kí của Đại đế Russell... Kết hợp các tình huống trên các phương diện lại, phỏng đoán của mình chắc là đã rất gần với sự thật rồi. Cứ thế có thể dễ dàng giải thích được vì sao mình và đại đế đều ở cùng một thời gian, hơn kém nhau không quá một năm, nhưng khi xuyên không đến đây lại cách hơn hai trăm năm... Bởi vì, mình và ông ấy xuyên không cùng một lúc, chỉ là khác nhau ở niên đại được "đưa lên"! Trước khi tiến vào thế giới hiện thực, mình và đại đế đều đã ngủ say không biết bao nhiêu năm... Là anh em cạnh giường?" Klein dựa vào lưng ghế sau, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó quay về vẻ u ám.

Đây là anh căn cứ vào trạng thái của "Cửa ánh sáng", tình huống của bản thân và nhật ký của đại đế để đưa ra phán đoán sơ lược.

Đương nhiên, việc đó không chứng tỏ rằng không có khả năng khác, chỉ là trước mắt, Klein không tìm thấy căn cứ khác để dựa vào, ví dụ như một cái "Kén tằm" có lẽ đại diện cho một mạng của người xuyên không, nhưng như thế thì sẽ mâu thuẫn với việc Klein càng ngày càng khó khôi phục, và linh thể của anh chưa từng xảy ra thay đổi mâu thuẫn.

Mà nếu sự phỏng đoán của anh không kém sự thật là bao, thì chứng tỏ anh rời khỏi Trái Đất, xuyên không tới đây, ít nhất đã hai trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, cho dù tìm được con đường và cách thức quay về Trái Đất, thì cũng không quay về được ngôi nhà trong lòng kia nữa.

So với khoảng cách không gian, thì cách trở về đúng thời gian càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.

Đây chính là nguyên nhân khiến trạng thái tinh thần của Klein bỗng chốc sụp đổ, "về nhà" chính là mục đích cuối cùng của anh từ trước đến nay.

"Tiểu thư "Chính Nghĩa" nói đúng, bây giờ vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết và thăm dò... "Cửa ánh sáng" treo nhiều người xuyên không như thế có ý nghĩa gì? Có mục đích gì? Lúc trước ai đã sắp xếp tất cả, kéo nhiều người tới đây như vậy? Giờ đã đi đâu rồi? Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn?" Klein cố gắng để mình rơi vào trạng thái suy tư, dùng nó để một lần nữa tìm ra mục tiêu tương lai.

Đáng tiếc, trước mắt anh chỉ mới tiếp cận được "Cửa ánh sáng", không thể sờ vào, không thể nắm giữ, thậm chí còn không nhìn rõ được, tạm thời không có năng lực để nghiên cứu gì cả, khó mà lấy được tin tức trực tiếp nhất.

"Cân nhắc đến việc tìm kiếm manh mối từ thế giới hiện thực... Với cả, nếu đến danh sách 4, đã có thể đi lên mảng mây bụi kia, nhìn thấy "Cửa ánh sáng", vậy thì đến danh sách 2, lại một lần nữa thay đổi về chất, thì có phải sẽ nắm trong tay "Cửa ánh sáng" ở một mức độ nhất định, và biết rõ nguyên nhân hay không?"

"Haha, bị thái độ của Bảy Tịnh Quang, Nữ Thần và Arodes lây nhiễm, trước đó mình thiếu chút nữa cho rằng mình thực sự là chủ nhân của sương mù xám, thực sự là Chúa tể vĩ đại phía trên linh giới gì đó. Giờ thì xem ra, mình chỉ là một "Vật thí nghiệm" được chọn ngẫu nhiên và đưa lên, một khi thất bại, sẽ có người xuyên không kế tiếp xuất hiện..." Klein lặng lẽ tự nói, ngón tay khẽ gõ lên mép bàn dài đồng xanh.

Anh còn thắc mắc một điều nữa là.

Ba chiếc "Kén tằm" bị phá rách, một chiếc đại diện cho mình, một chiếc đại diện cho đại đế, vậy một cái nữa đại diện cho ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro