Q5_ Chương 1: Đến khám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quận Đông Backlund, trong một căn nhà hai phòng.

Mấy vị cảnh sát mặc đồng mục màu trắng đen đang theo chủ nhà mở cửa đi vào, sau đó đồng loạt lấy tay che miệng!

Bên trong nồng nặc mùi máu tanh!

"Ngài cảnh sát, tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Là khách thuê trọ nói phòng này hình như đã có máu chảy ra rất nhiều, họ ở cách vách mà cũng có thể ngửi thấy." Chủ trọ đội mũ dạ tơ lụa nhìn xung quanh căn phòng với vẻ khiếp đảm, không muốn ở thêm một giây nào trong này.

Vị cảnh sát tóc đen mắt lam quân hàm cảnh sát trưởng xua tay nói:

"Ông ra ngoài đợi ở cửa trước đi, còn có việc muốn hỏi ông."

Vừa nói anh ta vừa vội vàng đeo găng tay trắng, chuyển ánh mắt về phía cánh cửa gỗ phòng ngủ.

Nhưng anh ta không vội đi vào, mà thong thả quan sát một vòng, để thu thập mọi hình ảnh vào đáy mắt.

Một đống than đá, tủ bát để bát đĩa và nguyên liệu nấu ăn, bếp lò loại nhỏ, nồi sắt được cọ rửa sạch sẽ xếp ngăn nắp, một cái bàn hơi dính dầu mỡ, hai chiếc ghế tròn đổ dưới đất, hai chiếc ghế bành kê lệch, vài bình thủy tinh đựng thứ bột phấn không biết tên và một chồng bài Tarot vương vãi.

"Một người thích thần bí học có điều kiện kinh tế trung bình?" Viên cảnh sát trưởng tóc đen mắt lam kia khẽ gật đầu, đưa ra phán đoán, sau đó ra hiệu cho một cấp dưới mở cửa phòng ngủ ra.

Cửa kẹt một tiếng mở ra, mùi máu tươi theo đó xộc thẳng vào mũi.

Cảnh sát mở cửa nhìn thoáng qua trong phòng, sau đó khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, lùi lại mấy bước liền.

Viên cảnh sát trưởng đứng đầu kia hơi nhíu mày, giữ lại bả vai tay cảnh sát đang lùi về phía sau, lướt qua cậu ta đi vào trong phòng.

Ánh mắt anh ta vừa nhìn vào, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên giường gỗ trong phòng ngủ có một người đàn ông đang nằm đó, hai tay bị trói vào thanh đầu giường.

Nạn nhân không mặc quần áo, trên người có từng vết rạch sâu, máu chảy ra đã khô từ lâu, nhuộm ga giường và tấm chăn ở bên cạnh thành màu đỏ thẫm.

Nhìn lướt qua, nạn nhân giống như bị một thanh sắt quấn chặt lấy, cứa rách da và máu thịt, kẹp chặt vào trong cả xương cốt.

Hình ảnh như vậy đối với cảnh sát thường xuyên đối mặt với nhiều vụ án mưu sát mà nói vẫn vô cùng chấn động thị giác, hơn nữa còn mang theo cảm giác nghi thức tà ma nào đó.

Ngay lúc viên cảnh sát trưởng đứng đầu định mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên có hai người lao vào phòng, một người định chụp ảnh, một người khác thì hỏi liên tiếp mấy câu:

"Lại là án mưu sát sao?"

"Gần đây có phải quận đông đã xảy ra quá nhiều án mưu sát không?"

"Cảnh sát, anh có cho rằng đây là vụ án giết người liên hoàn không?"

Viên cảnh sát trưởng tóc đen mắt lam nhíu chặt mày, xua tay nói:

"Đừng phá hỏng hiện trường, nếu không tôi sẽ khép các anh vào tội đồng lõa đấy."

Sau đó anh ta quay sang tay cảnh sát cấp dưới:

"Callis, mời hai vị phóng viên này ra ngoài, nói với họ có vấn đề gì thì tìm ban tin tức khu Civilas."

Đợi các phóng viên được mời ra khỏi hiện trường vụ ám sát, viên cảnh sát trưởng này mới thở dài nói:

"Lại định đăng báo, chết tiệt!"

........

Khu Hoàng Hậu, trong biệt thư xa hoa nhà bá tước Hall.

"Quận đông lại xảy ra án mưu sát, nghi rằng khi còn sống nạn nhân đã bị làm nhục..." Audrey dùng xong bữa tối, ngồi trong phòng sinh hoạt chung tùy tiện lật xem "Báo chiều Backlund".

Nghe con gái nhỏ giọng tự nói, bá tước Hall lắc đầu thở dài:

"Ở quận đông thì đây cũng chẳng phải tin tức gì mới. Theo số liệu được thống kê, nơi đó ngày nào cũng có người chết, đâu phải một hai vụ."

Audrey không để ý lắm đến chuyện này, sau khi nói chuyện phiếm với bố mẹ và anh trai xong, bèn dẫn theo con chó lông vàng Susie quay về phòng.

Một người một chó vô cùng ăn ý, không cần dùng ngôn ngữ trao đổi, người sau đã canh giữ ở cửa, nhận nhiệm vụ lính gác, còn Audrey thì khóa trái cửa phòng, ngồi trên giường đọc thầm tên của Ngài "Kẻ Khờ".

Đợt vài phút, một vầng hào quang màu đỏ sẫm tỏa ra trước mặt cô, bao trùm mọi thứ.

Audrey bước lên phía trên sương mù xám, đi vào trong cung điện rộng lớn có phong cách cổ xưa kia.

Cô lập tức thấy ở bên cạnh có thêm một căn phòng nhỏ, cánh cửa loang lổ khép hờ, không đóng chặt.

"So với lần trị liệu trước thì phòng sám hối cổ xưa này đã tốt lên rất nhiều... Nhưng điều này không phù hợp lắm với tính cách của Ngài "Kẻ Khờ". Tình trạng tinh thần của ngài ấy xuất hiện dị thường sao?" Audrey như có điều suy nghĩ tiến vào căn phòng kia, đóng cảnh cửa loang lổ lại.

Lúc trước cô đã tái khám cho "Thế giới" Germand Sparrow, kết luận rằng đối phương đã khỏi hẳn, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin đối phương mời đến điều trị thêm lần nữa.

Điều này khiến cô khá kinh ngạc, cũng có thêm chút tò mò.

Trong căn phòng tối tăm cũng coi như rộng rãi, Audrey đến gần bức tường rõ ràng đang có người ở phía sau, từ từ hạ thân người xuống, hai chân hơi quỳ nghiêng.

Trong bầu không khí yên ả, cô điều chỉnh lại trạng thái của mình, khẽ khàng mở miệng:

"Chào buổi tối, Ngài "Thế giới"."

Còn chưa dứt lời, trực giác linh tính của Audrey đã cảm nhận được tình hình mặt ngoài tâm trí của đối phương, cũng chính là cảm xúc trên ý nghĩa thông thường, hoặc nên nói là tâm trạng.

'U ám, suy sụp, mê man, hậm hực, không có hứng thú với bất cứ điều gì... Vấn đề lần này của Ngài "Thế giới" không giống với lần trước chút nào... Anh ta lại gặp phải chuyện gì rồi?' Audrey khẽ cắn môi, bình tĩnh đưa ra phán đoán, cùng lúc sử dụng một lần "Trấn an".

Đây là một trong những năng lực hữu dụng nhất của "Bác sĩ tâm lý", ở thời cổ đại có tên là "Phân tích tinh thần".

"Mây đen" đang che phủ đằng sau vách tường tan đi kha khá, Germand Sparrow rốt cuộc khàn khàn lên tiếng:

"Chào buổi tối, tiểu thư "Chính Nghĩa"."

Audrey dựa vào vách tường ngẫm nghĩ, hủy bỏ phương án đã chuẩn bị trước, vẫn duy trì giọng điệu nhẹ nhàng:

"Tôi rất hiếu kỳ không biết gần đây anh đã trải qua việc gì, dường như đã gặp phải rất nhiều điều."

"Không cần nghĩ tới những chuyện khác, chúng ta trò chuyện một chút giống như những người bạn trước nhé."

Germand Sparrow ở bên vách tường còn lại im lặng, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Cô có kỳ vọng gì vào tương lai không?"

Ánh mắt Audrey hơi đổi khác, trả lời rất nghiêm túc:

"Thăng cấp bản thân, cố gắng trở thành Bán Thần, để bảo vệ cha mẹ và các anh trai tôi tốt hơn."

"Ồ, trong thời gian này tôi có đi cùng với thành viên làm việc trong quỹ, dò hỏi một vài người xin học quỹ khuyến học, tình trạng cuộc sống của họ thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Tuy tôi đã xem qua một vài tin tức, cũng như đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó, nhưng khi thực sự đối mặt thì vẫn vô cùng chấn động. Có mấy cô gái chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nhưng vừa gầy vừa lùn, ngày ngày đều không được ăn no, chỉ có hai bộ váy nát bươm. Lúc em ấy nói muốn đi học, ánh mắt ấy cực kỳ trong trẻo, đầy sự cầu xin. Đến tận giờ tôi vẫn không thể quên được..."

Cùng lúc nói chuyện, Audrey cảm nhận được trạng thái tâm lý của Germand Sparrow có sự thay đổi, không giống hồ nước yên ả như lúc trước mà đã bắt đầu có chút gợn sóng dập dờn.

Đắn đo một lát, vị "Bác sĩ tâm lý" này tỏ ra như không hề phát hiện thấy điều gì, vẫn lên tiếng như tự nói:

"Tôi từng chờ mong một cuộc hôn nhân tốt đẹp, hi vọng "hoàng tử" của tôi sẽ giống như miêu tả trong các cuốn tiểu thuyết thịnh hành. Có điều, sau khi trở thành "Khán Giả", tôi phát hiện có lẽ mình rất khó để hoàn thành mơ ước này. Tôi luôn đọc ra được suy nghĩ chân thực của những người đàn ông đó, vạch trần lời nói dối của họ, xác nhận rất nhiều người không được tốt đẹp như tôi tưởng tượng. Điều này khiến tôi có chút thất vọng. Ôi, đợi mấy năm nữa, có lẽ tôi sẽ học được cách chấp nhận khuyết điểm của người khác, nhưng giờ thì thật sự rất khó mà làm được..."

Thấy Germand Sparrow đang chỉ cách một bức tường, lưng tựa lưng với mình rốt cuộc cũng có chút cảm xúc muốn cười, Audrey kịp thời phóng ra thêm một lần "Trấn an" nữa. Sau đó, cô nghe thấy đối phương lên tiếng hỏi:

"Cô từng nhận được tư liệu của các Cự Long từ chỗ "Mặt Trời", hẳn là có hiểu biết nhất định về "Rồng Ảo tưởng"."

"Nếu, tôi nói là nếu, cô phát hiện ra cha mẹ và các anh trai cô đều là những người do Vua Thiên Sứ con đường "Khán Giả" tưởng tượng ra, không tồn tại trong thực tế, cô sẽ có phản ứng gì?"

'Chắc chắn là sẽ sụp đổ ngay lập tức, thậm chí là mất khống chế... Ngài "Thế giới" đã phát hiện ra sự kỳ vọng chính hoặc là mục tiêu cuối cùng của mình vĩnh viễn không thể thực hiện được, cho nên mới nảy sinh vấn đề tâm lý?' Audrey đầu tiên là bị câu hỏi của Germand Sparrow dọa sợ một cách khó hiểu, tiếp đó phát hiện ra bản chất vấn đề nằm ở đâu.

Cô không trả lời, mà hỏi theo hướng dẫn dắt:

"Dường như anh đã chứng kiến việc hi vọng bị sụp đổ."

"Ha." Germand Sparrow tựa lưng vào vách tường, để lộ ra tiếng cười như tự giễu: "Quả thật, tôi từng cho rằng tôi còn có người nhà, sau đó lại phát hiện ra rằng đó chỉ là hi vọng xa vời của mình."

"Sao lại nói như vậy?" Audrey hỏi như đang nói chuyện phiếm.

Germand Sparrow lặng lẽ vài giây, đáp:

"Cô đã từng nghe đến những câu chuyện cổ tích vỡ lòng của Đại đế Russell dùng để dạy dỗ con cái rồi chứ?"

"Đó là ký ức tuổi thơ của tôi." Audrey "ừm" một tiếng, trả lời.

Cùng lúc đó, cô phát hiện Ngài "Thế giới" ở vách tường bên kia dường như đang dao động cảm xúc, nỗi đau đớn do áp lực gây ra bùng lên.

Lần này, Audrey không dùng "Trấn an", trực giác linh tính và tri thức nghề nghiệp của cô nói với cô rằng, đối phương nhất định phải trút hết ra.

"Vậy cô hẳn là biết về câu chuyện công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử." Germand Sparrow nói bằng giọng khàn khàn: "Có một người, cũng rơi vào giấc ngủ say, cho đến một ngày đột nhiên tỉnh lại... Anh ta nghĩ người nhà của mình vẫn còn sống, anh ta cố gắng nâng cao bản thân, hi vọng có một ngày sẽ tìm được họ. Việc đó trở thành ý nghĩa chính trong cuộc đời của anh ta, cuối cùng anh ta phát hiện ra, trước kia mình đã ngủ ít nhất ba trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, hoặc là lâu hơn nữa, mọi thứ anh vốn nắm giữ cũng không thể tìm về được nữa..."

Nỗi đau đớn và mờ mịt mãnh liệt trong cảm ứng của Audrey lại sáng rõ đến thế, khiến cô bất chợt hiểu ra.

'Ngài "Thế giới" âm trầm, kiềm nén, từng trải, tàn nhẫn cũng có ý nghĩa tồn tại và theo đuổi mục tiêu của riêng mình!'

'Điều đó đồng nhất với nội tâm dịu dàng của anh ta... Thật là đáng thương... Tuy vừa rồi anh ta chỉ ví dụ bằng một câu chuyện cổ tích, nhưng phản ứng cảm xúc mỗi khi nói ra từng từ từng ngữ lại vô cùng chân thật... Khi anh ta đề cập đến "ngủ say", "người nhà", "ba trăm năm", "hơn một ngàn năm", "lâu hơn", "không thể tìm về được nữa", nỗi đau đớn rõ ràng càng nhiều lên trong lòng anh ta... Điều này chứng tỏ anh ta là một người cổ đại, vì gặp phải một chuyện gì đó mà sống đến tận bây giờ? Việc này ăn khớp với chuyện Ngài "Kẻ Khờ" là cổ thần sống lại, chẳng trách anh ta có thể trở thành quyến giả...' Audrey nhanh chóng nắm được mấu chốt của vấn đề.

Cô hơi mím môi, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Người nhà của anh ta có để lại lời nói gì không? Có hi vọng sau khi anh ta tỉnh lại sẽ làm gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro