Chương 214: Một cái ban ân, hoặc là, một cái nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma dược lạnh như băng lướt qua yết hầu, mang đến cho Klein một chút tê liệt, tê liệt thẳng nhập vào chỗ sâu trong linh hồn.

Bước khiêu vũ của anh đã dừng lại, tinh thần của anh cất cao không hiểu, cả người tựa như một bước đi tới trời cao, đang nhìn xuống quảng trường Phục sinh tàn phá, nhìn xuống thành phố Avarua bởi sét đánh liên tục mà rối loạn.

Giờ khắc này, cảm xúc anh không hiểu sao xao động hẳn lên, chỉ cảm thấy mỗi một người đi đường lui tới phía dưới, đều có một sợi dây vô hình kết nối với tay của mình, đang theo mình chỉ huy, hoặc vui hoặc giận, hoặc buồn hoặc vui, biểu diễn đủ loại hành vi.

Cảm giác cùng loại, Klein trong khoảng thời gian này thường thường cũng có, rõ ràng đây là thị giác "đạo diễn", mang toàn bộ người tham dự sự việc xem là con rối, xem là diễn viên, ý đồ thao túng hoặc dẫn dắt bọn họ trình diễn vở kịch long trọng vừa xảy ra.

Bắt lấy một vệt quen thuộc nọ, Klein vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, hoàn toàn hút hết cảm xúc ra, lấy tư thái lạnh lùng bàng quan nhìn chăm chú vào tất cả, không bị tình cảm trong vở kịch ảnh hưởng đến.

Là một "đạo diễn", khi theo kịch bản, tham khảo hiện thực, đưa ra phân tích lý tính, để lấy hay bỏ, để cho cảm xúc tích lũy, đẩy mạnh các sự kiện cùng điều chuyển các mối dây liên hệ đều ở trong sự khống chế của bản thân.

Tâm tình vừa định, Klein tinh thần lập tức lắng đọng lại, chợt cảm nhận được sức mạnh ma dược ở trong cơ thể phát tán ra, giống như một tấm lưới từng sợi tơ sắc bén.

Bỗng nhiên, Klein cảm thấy tinh thần thể tính cả máu thịt của mình, bị phân cách thành những bộ phận nhỏ không đếm được, rốt cuộc khó có thể nhẫn nại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến từ chỗ sâu trong linh hồn:

"Không!"

Suy nghĩ của anh cũng không chia cắt ngay lập tức, trở thành một đám mảnh vỡ, kết hợp cùng máu thịt khác nhau, có ý thức của chính mình.

Cái này có Klein đau đớn, cái này có Klein ngạo mạn, cái này có Klein lạnh lẽo, cái này có Klein ôn nhu, cái này có Klein tự kỷ, cái này còn có Chu Minh Thụy, có Sherlock Moriarty, có Germand Sparrow, có Dwayne Dantes!

Toàn bộ linh thể của anh, tựa như bị ai nhét vào máy trộn bê tông.

Cách đó không xa, Leonard trên gương mặt từng giọt nước mắt vô ý thức chảy xuống đầu tiên là thấy đội trưởng Dunn ôm lấy Daly Simone, biến trở về bộ dáng Klein Moretti, chợt chú ý tới khuôn mặt, cổ, mu bàn tay các nơi của đối phương, chợt hiện ra một đám răng thịt, giống như có lực sinh mệnh của chính mình, không ngừng sinh trưởng ra bên ngoài, hóa thành những con trùng trong suốt, mà dưới quần áo, cũng dạng có dấu vết ngọ nguậy lên lên xuống xuống.

Điều này làm cho Leonard có loại cảm giác đối phương giây tiếp theo sẽ băng giải thành một đám trùng trong suốt, đều tự bò về những hướng khác nhau!

Anh đang muốn làm chút gì đó, đột nhiên đầu xây xẩm, bản năng liền nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.

Những con trùng trong suốt đi ra từ trong cơ thể Klein này, ở dưới ánh mặt trời, lóng lánh hiện ra từng cái phù hiệu thần bí lập thể trùng điệp, chúng nó quán thông tầng cấp rất cao, kết nối định luật tầng dưới chót, biểu hiện trực quan quỷ dị, điên cuồng, biến hóa, sức mạnh, tri thức các khái niệm trừu tượng.

Ở trong gió lạnh vù vù, bốn phía Klein hiện ra từng dây nhỏ màu đen hư ảo, chúng nó trộn lẫn cùng một chỗ, hình thành những "xúc tu" kỳ dị.

Trong khi xúc tu vung lên, thể tinh thần, thể tinh linh, thể tâm trí, thể dĩ thái toàn bộ đều biến thành mảnh vỡ, phân biệt dung nhập những con trùng khác nhau. Các loại suy nghĩ của Klein ồn ào, hỗn loạn, mâu thuẫn, ở trong nhẹ nhàng, tựa như đang bay về chỗ cao vô cùng, nơi đó có vô số huyễn ảnh đang vây quanh kiến trúc vặn vẹo thật lớn, hoặc thổi, hoặc diễn thuyết, hoặc rống lên, hoặc nói lời vô nghĩa.

Trong vô số cảm quan hỗn độn của Klein, tất cả xung quanh trùng điệp hẳn lên, giống như biến thành Linh giới, nhưng lại có người sống lui tới, có hằng tinh chiếu rọi.

Lúc này, trong từng mảnh vỡ tư duy của anh, xuất hiện ký ức tương tự, ký ức tươi sáng.

Đó là Vua Thiên Sứ Adam nhắm mắt cầu nguyện, một màn lên sân rung động.

Đó là một màn dùng súng ngắn "Chuông tang" để ở đầu Ince Zangwill, nổ súng bắn nổ đầu hắn.

Đó là một màn lộ ra nụ cười "Tên hề", trầm thấp nói ra "Một súng này, là cho đội trưởng".

Đó là "Khán Giả" Adam dùng đôi mắt trong suốt đơn thuần bàng quan một màn kết cục của vở kịch.

Đó là một màn biến thành bộ dáng Dunn Smith, mời Daly Simone khiêu vũ.

Chúng tươi sáng như thế, thêm vào ánh mắt của "người xem", càng giống như có phản hồi đích thật, có sức hấp dẫn vậy, làm cho Klein dần dần tìm về nhận thức của chính mình.

'Tôi...'

'Tôi là ai?'

Vấn đề này, Klein ở giai đoạn "Người không mặt" đã có câu trả lời, không cần lại nghĩ nhiều, nhanh chóng làm rõ thân phận của mình.

Một người đến từ địa cầu, được định hình lại từ những mảnh vỡ ký ức của Klein.

Một người trải nghiệm ở "Kẻ Gác Đêm" bị ảnh hưởng khắc sâu.

Một người bo bo giữ, sợ nguy hiểm, lại có thể vì kiên trì mà trả giá tất cả.

Một người bảo vệ, một kẻ đáng thương.

Cảm quan kỳ dị không phải đến từ thể tinh thần, thể tâm trí hút ra từng chút một từ trong mảnh vỡ phân liệt, ngưng tụ ra suy nghĩ mới của Klein, suy nghĩ lạnh lùng, bình tĩnh, bàng quan, nhìn xuống, suy nghĩ có thể từ càng nhiều góc độ càng nhiều phương diện để nhìn thế giới chân thật.

Anh rõ ràng, cái này có lẽ chính là thần tính, không có kháng cự, mượn cái này mang mảnh vỡ linh thể nguyên bản dùng những sợi tơ màu đen xâu chuỗi lại, thong thả một lần nữa biến trở về một chỉnh thể.

Thẳng đến lúc này, anh mới rõ ràng tác dụng của nghi thức tấn thăng.

Đây là một dấu ấn, cũng là điểm neo, so sánh với con đường khác, "Pháp sư quỷ dị" thể tinh thần sẽ bị phân liệt sớm hơn nên phải cần có điểm neo!

Nhưng cái này cũng không cần tín ngưỡng để chống đỡ, ngược lại, tín ngưỡng quá bề bộn, quá hỗn loạn, quá nhiều tình cảm cá nhân, rất dễ dàng ở dưới trạng thái phân liệt của nghi thức này, quét đi nhân tính của người tấn thăng bản chất tạm thời mới chỉ có danh sách 5, chỉ lưu lại thần tính.

Một vở kịch hoa lệ khắc sâu với nhiều người xem chăm chú, đủ để trở thành điểm neo!

Tuy hiện trường lần này người xem rất ít, nhưng là tồn tại đỉnh cao nhất của con đường "Khán Giả", một Adam có thể tương đương với ngàn vạn người xem bình thường, thần thậm chí có thể ảo tưởng ra người xem của một kịch trường để chế tạo hiệu quả.

Chỉnh thể rốt cuộc thành hình, đủ loại tri thức từ chỗ sâu trong linh thể nửa thần nửa người trào ra, thổi quét trong đầu Klein, mang đến cho anh đánh sâu vào khó có thể diễn tả bằng lời, đầu tựa như sắp nổ tung.

Nhưng anh đã có thần tính ban đầu cùng có nhiều lần trải qua, lấy tư thái bàng quan nhìn xuống, tương đối thoải mái vượt qua giai đoạn này.

Những con trùng trong suốt trên mặt, trên tay, trên cổ, phía dưới quần áo của anh lùi về trong cơ thể, anh lại biến trở về Klein Moretti tóc đen mắt nâu.

Nhìn Daly Simone dần dần lạnh lẽo trong lòng, Klein ôm lấy cô gái này, từng bước một đi đến trước mặt Leonard Mitchell, trịnh trọng cúi người, đặt cô xuống đất.

Lúc này, Daly đã không có vảy tối đen cùng lông tơ trắng nõn, khôi phục lại bộ dáng nguyên bản, mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tựa như đang ở trong một giấc mộng đẹp nhất ngọt ngào nhất.

Klein đứng thẳng người, nhìn về phía Leonard một lần nữa mở mắt ra, trầm thấp nói:

"Cô ấy đã trở về với quốc gia của Nữ thần, giống như đội trưởng vậy."

Anh vừa rồi dùng "Con rối hóa" nghịch chuyển dị biến của Daly, để cho cô giống như người đã qua đời, sau đó lại giải trừ khống chế.

"Ừm." Leonard muốn mạnh mẽ cười một cái, lại không tự giác chảy xuống nước mắt.

Klein nhẹ nhàng gật đầu:

"Đối với cô ấy mà nói, cái này có lẽ không phải kết cục quá xấu, lấy tư thái con người về lại với vị thần linh tín ngưỡng ôm ấp, mà nơi đó còn có đám người đội trưởng."

Trong khi nói chuyện, anh theo bản năng lấy tình cảm chân thực nâng tay phải lên, ở ngực thuận chiều kim đồng hồ điểm bốn cái.

Leonard theo bản năng vẽ ra vầng trăng đỏ rực theo, chợt ngẩn ra một chút, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái.

Klein nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Cậu đưa Daly quay về Đông Balam, nói cô ấy chết bởi Ince Zangwill tập kích, đồng thời làm ra cống hiến trác tuyệt đối với cái chết của Ince Zangwill."

"Yên tâm, sẽ không có người truy tra anh, đương nhiên, anh cũng có thể thừa cơ hội này rời khỏi 'Găng tay đỏ'."

"Tôi, tôi đã quen ở trong giáo hội." Leonard lặng lẽ rồi nói.

Klein lập tức lấy xuống mũ dạ tơ lụa, cúi chào cáo biệt.

Anh cầm mũ, xoay người đi hướng tới thân thể của Ince Zangwill, từ phía trên lấy đi một lá bài, lá bài miêu tả một chiếc chiến xa cùng một linh mục đỏ sậm.

Gương mặt linh mục đỏ sậm kia, nghiễm nhiên đó là Russell Gustav.

Leonard môi giật giật, bỗng nhiên mở miệng nói:

"Cậu, cậu không trở về giáo hội sao?"

Klein không có xoay người lại, đội mũ dạ tơ lụa, bước về một cửa ra vào khác của quảng trường.

Đi vài bước, anh mới dừng một chút, đưa lưng về Leonard hồi đáp:

"Không trở về được..."

'Không trở về được...' Leonard ngẩn ra nhìn bóng lưng quen thuộc nọ càng lúc càng xa, dần dần biến mất.

Lại qua một hồi, trên quảng trường Phục sinh bay tới vài người phi phàm, một người trong đó, mặc trường bào giám mục bình thường của giáo hội Đêm Đen, có một mái tóc đen tú lệ, có một gương mặt tinh xảo.

Không có ai nhìn ra tuổi của cô ta, bởi vì không ai để ý điểm ấy, chỉ chú ý tới cặp mắt sâu thẳm như cất giấu vô số ngôi sao của cô ta.

Cô gái này chuyển động giữa không trung, lẳng lặng nhìn về phía quảng trường, chỉ thấy hài cốt của Ince Zangwill hầu như nhìn không ra bộ dáng nguyên bản, cùng lá bài Tarot thông thường ở cái đầu vỡ vụn.

Đó là lá bài Ngôi sao.

........

Phía trên sương mù xám, Klein mang lá bài "Hồng Tư Tế" đặt ở tay trái, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Đối với năng lực "Pháp sư quỷ dị", anh đã có hiểu biết cùng nắm giữ bước đầu.

Một mặt, anh có thể biến thành động vật có hình thể chênh lệch không quá lớn, ở trạng thái linh thể có thể không nhìn điểm ấy, anh có thể mang vết thương cùng bệnh tật của bản thân hoặc người khác dời đi cho người giấy thế thân, cùng thu được "Lửa nhảy vọt" có khoảng cách gần ngàn thước, viên đạn không khí uy lực cũng tăng lên tới tầng cấp đạn pháo.

Một mặt khác, anh có thể ở trong ba giây hoàn thành khống chế bước đầu "Dây linh thể", trong mười lăm giây hoàn toàn chuyển hóa mục tiêu thành con rối, phạm vi thao túng là 150 mét, đồng thời, lợi dụng qua lại của "Dây linh thể", anh có thể để con rối sử dụng toàn bộ năng lực phi phàm của anh, có thể hữu hiệu ở trong phạm vi một ngàn thước, tự do đổi vị trí cùng con rối.

Căn cứ vào điểm ấy cùng con trùng hình thái sinh vật thần thoại mà bản thân tách ra, cùng với ngụy trang ở trên "Dây linh thể", Klein có thể sử dụng thế thân ở cấp bậc rất cao, nói cách khác, chỉ cần có một con rối nào còn sống, "Pháp sư quỷ dị" đều sẽ không chết!

Kẻ địch sẽ rất khó biết, giết chết rốt cuộc là "Pháp sư quỷ dị" hay là con rối của hắn, hư hư thực thực, thật thật giả giả, không thể phán đoán.

Sau khi xác định lại trạng thái, nghỉ ngơi một lúc, Klein lập tức đi tới chỗ sâu trong không gian thần bí phía trên sương mù xám, đi về phía cầu thang ánh sáng như đi thông thiên quốc nọ.

Không ngoài dự tính của anh, nơi đó lại có thêm một tầng bậc thang, bậc thang do hào quang ngưng tụ.

Lúc này đây, Klein tin tưởng, mình có thể mượn dùng sáu tầng cầu thang như của Cự Nhân này, đi lên đám mây xám ngưng tụ kia.

Một bước, hai bước, ba bước... Anh đi đến cuối, tung người nhảy, dẫm lên trên đám mây do sương mù xám hình thành.

Đập vào mắt anh, là một cánh cửa ánh sáng lây dính một chút xanh đen, cái này tạo thành từ tầng tầng lớp lớp quang cầu không thể đếm được, mỗi một quang cầu bản thể từ một đống trùng vặn vẹo quấn lấy nhau, chúng nó có trong suốt, có bán trong suốt.

Đây là hình ảnh Klein thông qua "Người thắng cuộc" Enzo thấy được, nhưng cực kỳ mơ hồ, tựa như có cái gì che tầm mắt của anh.

Mặt khác, ở phía trên cánh cửa ánh sáng, thả xuống những dây nhỏ màu đen, chúng nó treo từng "kén tằm" gần như hoàn toàn trong suốt.

"Kén tằm" này nhẹ nhàng lay động, phân biệt bao vây hồn thể khác nhau, có da đen, có da vàng, có khi là da trắng, có mặc quần bò, có cầm điện thoại di động, có quần áo diễm lệ, có ngũ quan xinh đẹp, đều có khí tức còn sống, lại nhắm chặt hai mắt.

Klein ánh mắt ngưng đọng lại một chút, giống như về tới địa cầu, đang đi ở trên đường cái đầy đủ các loại nhân chủng.

Sau đó, anh chú ý tới, có ba cái "kén tằm" đã bị phá vỡ, bên trong trống không, đang đong đưa theo gió.

Klein ngẩng đầu nhìn lên, im lặng nhìn chăm chú tất cả cái này, lẳng lặng nhìn chăm chú.

Hết quyển 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro