Chương 23: Công tước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Backlund, khu Tây, trong biệt thự nhà Odra.

Theo lời triệu tập mà đến, Emlyn White gỡ cái mũ xuống, cởi áo khoác ra, đi vào phòng khách chờ đợi.

Trong phòng này, trừ anh ra, còn có một vài nhân vật quan trọng của Huyết tộc được gọi đến, Emlyn nhìn quanh một vòng, rồi chọn chỗ ngồi xuống cạnh một người đàn ông có sống mũi cao và hơi dị dạng.

Người đàn ông này có mái tóc xù, mắt đỏ, khuôn mặt sắc nét, cầm trong tay một quyển tập tranh, lơ đãng liếc nhìn qua.

Anh ta là vị Huyết tộc đã cung cấp thông tin về toà pháo đài cổ bỏ hoang ở giữa rừng Deraile kia cho Emlyn, tên là Ernes Boyar, là một vị tử tước.

Emlyn vốn định mấy ngày nữa liền sẽ đi gặp vị tử tước này, không nghĩ rằng sẽ gặp được ở đây, anh cẩn thận suy tư một hồi, châm chước mở miệng nói:

"Ngài tử tước, tôi biết rất rõ, ngài thu được tình báo về toà pháo đài cổ bỏ hoang ở rừng rậm Deraile từ đâu vậy?"

"Làm sao? Khách hàng của cậu nói cho cậu biết, nơi đó không có oán linh cổ xưa?" Ernes Boyar đem ánh mắt từ tập tranh trên dời đi, lườm Emlyn một cái.

"Không, không phải." Emlyn không đưa ra giải thích, cố gắng cường điệu vấn đề vừa rồi, "Tôi chỉ là rất hiếu kỳ về nơi khởi nguồn của tình báo kia, nó nghe có vẻ không đơn giản như vậy."

Ernes Boyar khép lại tập tranh, hơi gật đầu nói:

"Này cũng không phải là chuyện bí mật gì, tôi là từ đại nhân Nibes mới biết đấy, thẳng thắn mà nói, tôi trước đây chưa từng nghe qua chuyện về phương diện này, rất khó để tưởng tượng rừng rậm Deraile như thế mà lại có một tòa pháo đài tồn tại."

'Đại nhân Nibes...' Emlyn theo trực giác trong lòng sinh ra một ý nghĩ:

'Lại là một lần thăm dò...'

'Nhưng thăm dò như vậy cũng quá là nguy hiểm đi? Có khi phải làm phiền Ngài "Kẻ Khờ" đến giải quyết...' Emlyn hơi nhíu mày, hồi tưởng suy nghĩ thêm một ít chi tiết lúc trước, dò hỏi:

"Ngài tử tước, vậy anh vì sao lại không tự mình đi thăm dò tòa pháo đài này? Tôi nhớ anh là một nhà khảo cổ học, hơn nữa trong quá trình này còn có thể thu hoạch vật liệu phi phàm đối ứng với oán linh cổ xưa."

Ernes kỳ quái nhìn Emlyn một cái rồi nói:

"Đại nhân Nibes nói cho tôi biết, nơi đó rất nguy hiểm, chưa đến tước vị bá tước, tốt nhất là không nên tới gần."

"..." Emlyn miệng hé mở, biểu lộ lại có chút ngẩn ra.

Anh chợt chịu đựng lửa giận, đè nặng tiếng rồi nói:

"Trước đó anh vì sao lại không đề cập tới điểm này cho tôi?"

Ernes cười một tiếng nói:

"Đây không phải việc rất rõ ràng sao?

"Bị Huyết tộc chúng ta nắm giữ địa điểm cụ thể, tình hình sinh vật phi phàm cụ thể, làm sao có thể tồn tại mà không có lý do đặc biệt?"

Thấy Emlyn có chút mờ mịt, anh ta lại bổ sung:

"Bình thường tình báo hẳn sẽ là như vậy, nơi nào đó trong rừng rậm Deraile có khả năng tồn tại oán linh cổ xưa, có người đã từng nhìn thấy, nhưng không cách nào tìm ra nguồn gốc của chúng."

"Điều này có nghĩa là việc tìm kiếm những oán linh cổ xưa rất khó khăn, là chuyện rất phiền phức, thời gian và công sức bỏ ra có thể sẽ nhiều hơn giá trị thực sự của chúng, vì vậy nên chúng mới tồn tại cho đến giờ."

"Tôi nghĩ đến việc cậu có thể rất dễ dàng liền nhận ra vấn đề của tình báo kia, và khách hàng của cậu cũng vậy, nếu bọn họ lựa chọn hành động, tất nhiên họ sẽ phải chuẩn bị kĩ càng."

Trong giây thứ nhất, Emlyn cảm thấy tử tước Ernes nói rất có lý, hoàn toàn không cách nào phản bác, cho rằng mình và tiểu thư "Ma thuật sư" quá mức ngu xuẩn mới cố gặp phải nguy hiểm, không liên quan gì tới đối phương.

Trong giây thứ hai, Emlyn vừa thẹn vừa giận, tràn đầy phẫn hận đối với chính mình.

Trong giây thứ ba, Emlyn lập tức nhận ra một vấn đề khác:

"Mặc kệ tình báo bản thân có biểu lộ ra tính nguy hiểm hay không, Ernes Boyar lẽ ra phải báo rõ điều đó, bởi vì biết rõ mức độ nguy hiểm, nguồn gốc nguy hiểm cùng biểu hiện nguy hiểm, đối với chuyện thăm dò sau này có ý nghĩa rất lớn, không thể thiếu được!"

'Anh ta cố ý làm vậy!' Emlyn trong lòng đưa ra phán đoán cuối cùng, con mắt màu đỏ tươi hơi nheo lại, khẽ nâng quai hàm nói:

"Quả thật, điều này rất dễ thấy, nhưng tôi vẫn muốn biết tòa pháo đài cổ bỏ hoang kia rốt cuộc ẩn chứa nguy hiểm gì."

Ernes cầm lấy tách hồng trà có màu như máu ở bên cạnh lên, thưởng thức một cái rồi nói:

"Tôi cũng không rõ lắm, đại nhân Nibes cũng không có nói."

Vẻ mặt Emlyn trầm xuống, đang muốn mỉa mai một câu, bỗng nhiên trông thấy Casimir Odra đi vào phòng khách, nhìn về phía mình nói:

"Emlyn, vị đại nhân vật kia muốn cậu đi gặp Thần."

"Được." Emlyn thu hồi lại tâm tình, chỉnh lại áo gilê, không nhanh không chậm đứng lên.

Dọc theo cầu thang đi xuống khu vực dưới lòng đất, anh cuối cùng nhịn không được, thấp giọng dò hỏi:

"Nam tước Casimir, rốt cuộc vị đại nhân vật kia là ai? Tôi nên xưng hô như thế nào?"

Quý ngài Casimir có bộ dáng trung niên không giấu diếm nữa, trong giọng nói tràn ngập ý vị tôn kính trả lời:

"Công tước Olmer."

'Công tước Olmer'.Emlyn vô thức liền đứng thẳng lưng, đem ánh mắt hướng đến trên khung đèn tường bên cạnh, hình như muốn xác nhận lại hình dáng chính mình từ trong hình chiếu.

Đây là một trong ba đại công tước của Huyết tộc hiện giờ, là cường giả cổ xưa tồn tại từ thời đại tai biến, danh xưng "Trăng tròn", hơn 3.000 tuổi, từng đi theo Thủy Tổ Lilith!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là danh từ có trong lịch sử cùng vinh quang của Huyết tộc!

Xuyên qua nhiều cánh cửa bí mật, Emlyn cùng Casimir bước vào trong một đại sảnh màu gỉ sét.

Mặt đất và tường nơi này đầy cỏ xanh, hoa tươi và ngũ cốc, rất nhiều côn trùng bò quanh thực vật rậm rạp, khiến Emlyn cảm thấy như đã rời khỏi thành phố, bước vào một vùng ngoại thành, cảm nhận sự phồn thịnh của sinh mệnh.

Cảnh tượng này mới nhìn thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra rất nhiều chỗ cực kỳ quái lạ.

Trên thảm cỏ xanh nứt ra một cái miệng, bên trong bay ra rất nhiều sợi dây bắt lấy sâu bọ, hoa tươi dùng cành lá làm tay, tự mình ngắt lấy mật hoa, từng hạt ngũ cốc nặng trĩu trên cành, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khóc oa oa, sâu chia ra làm nhiều loại, đều không giống bình thường, có con mọc đầu rắn, có con mang mặt chim...

Những thứ ấy càng vào giữa đại sảnh thì càng tươi tốt, ở đó đắp thành một phần mộ um tùm.

Casimir hướng về phía phần mộ, cung kính cúi chào:

"Ngài Công tước, Emlyn White đã đến."

"Chào buổi chiều, ngài Công tước." Emlyn không còn cao ngạo như ngày thường, thậm chí còn hơi lúng túng.

Trong phần mộ bật ra một tiếng cười nói hồn hậu, không nghe ra số tuổi:

"Một Huyết tộc trẻ tuổi rất xuất sắc."

"Casimir, ngươi lui ra ngoài trước đi."

"Vâng, thưa ngài Công tước." Casimir khom người đáp lại, rồi rời khỏi đại sảnh có màu gỉ sét nhưng được phủ màu xanh tươi mát.

Emlyn đứng đó, nghe thấy tiếng nói hồn hậu truyền ra từ phần mộ hỏi:

"Sáng nay, Nibes nói cậu đã đạt được đặc tính phi phàm tương ứng với ma cà rồng nhân tạo tước vị Tử tước?"

"Đúng vậy, nhưng nó đã bị ô nhiễm, cần phải tịnh hóa." Emlyn lúc trước không đề cập đến chuyện loại bỏ ô nhiễm tinh thần ra khỏi đặc tính phi phàm, là vì anh tin rằng đây là một chuyện vô cùng dễ dàng đối với Huyết tộc, ít nhất là Nam tước Casimir đã xác nhận là có thể làm được.

Công tước Huyết tộc Olmer "ừm" một tiếng:

"Tốt lắm, ta sẽ tự mình tịnh hóa món đặc tính đó."

Ngài dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Tuy Huyết tộc là một chủng tộc có tuổi thọ rất dài, nhưng vẫn sẽ trưởng thành và già nua, cũng có ra đời và chết đi. Bất kể thế nào, đối với một chủng tộc mà nói, bồi dưỡng thành viên trẻ tuổi luôn là việc tất yếu. Mà gần đây cậu tỏ ra là người có thiên phú trác tuyệt và năng lực ưu tú, trở thành đối tượng mà chúng ta coi trọng nhất. Cho nên ta muốn tự mình đến gặp cậu một lần, đưa cho cậu một vài thử thách, để cậu mau chóng trưởng thành."

'Thiên phú trác tuyệt và năng lực ưu tú...' Cằm Emlyn lại lặng lẽ hếch cao hơn một chút.

Trong lòng anh ta chợt cảm khái một câu:

'Quả nhiên, giống hệt với phán đoán của "Người Treo Ngược", sẽ có thử thách, sẽ có nhiệm vụ, sẽ có dò xét trực diện...'

Trong lúc cảm xúc tuôn trào, Emlyn cung kính đáp lại:

"Tôi luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng."

"Không tệ." Giọng nói hồn hậu của Olmer từ trong phần mộ truyền ra: "Nhiệm vụ kế tiếp của cậu là tìm ra thành viên quan trọng của Học phái Hoa Hồng đang trốn ở Backlund. Ở phương diện này, manh mối rất ít, nhiều tình huống cần cậu tự mình điều tra."

"Học phái Hoa Hồng? Họ có thù oán gì với Huyết tộc chúng ta sao? Họ hình như có tiếp nhận một vài tín đồ của "Mặt Trăng Nguyên Thủy"?" Thật ra Emlyn đã biết được khá nhiều chuyện có liên quan đến Học phái Hoa Hồng ở trong hội Tarot, nhưng cố ý giấu đi, không thể hiện ra quá nhiều.

"Ngoại trừ tiếp nhận tín đồ của "Mặt Trăng Nguyên Thủy", thì họ còn chiếm mất một thánh vật của Huyết tộc chúng ta. Thánh vật này được thủy tổ để lại lúc trước, chúng ta phải lấy về." Trong giọng nói của Olmer thêm vài phần nghiêm túc.

'Thủy tổ để lại... thánh vật của Huyết tộc...' Emlyn không chút do dự lên tiếng đáp:

"Ngài Công tước, tôi sẽ cố gắng tìm ra thành viên quan trọng của Học phái Hoa Hồng ở Backlund."

Giọng của Olmer ôn hòa hơn:

"Tốt lắm, cậu đợi lấy thêm một vài tin tức ở chỗ Casimir, rồi tìm ra điểm đột phá."

Emlyn có phần không chờ nổi nữa, nhưng vẫn kiềm chế bản thân, cân nhắc hỏi:

"Ngài Công tước, ngài có biết tòa pháo đài cổ bỏ hoang ở giữa rừng rậm Delaire không?"

"Cậu muốn vào trong đó? Nơi đó rất nguy hiểm." Công tước Huyết tộc Olmer ở trong phần mộ đưa ra câu trả lời.

Emlyn không giải thích, trực tiếp xin chỉ bảo:

"Là nguy hiểm dạng gì ạ?"

Olmer bật cười nói:

"Thứ ở trong tòa pháo đài cổ đó có lẽ còn lớn tuổi hơn ta, xa xưa hơn cả rừng rậm Delaire."

"Ta cũng không biết ai đã xây dựng nó, chỉ rõ dưới lòng đất nơi đó có phong ấn một thứ, cất giấu một bí mật rất lớn."

"Bất cứ sinh vật nào chỉ cần tới gần nơi đó, đều sẽ gặp nguy hiểm bị sức mạnh sa đọa ăn mòn. Chúng ta từng nghĩ thứ đó có liên quan đến vực sâu, nhưng một ác ma sau khi bị ném vào trong tòa pháo đài cổ cũng bị ăn mòn, từ tàn nhẫn ác nghiệt trở nên điên cuồng hỗn loạn."

'Vậy vì sao ngài không thử mở phong ấn ra, để làm rõ tình hình chứ?' Emlyn thầm lẩm bẩm một câu trong lòng, nhưng không dám nói ra miệng.

Công tước Huyết tộc Olmer có danh hiệu "Trăng tròn" không nói thêm nữa, kết thúc đề tài, để Emlyn rời khỏi đại sảnh.

.......

Chạng vạng, Backlund bị mây đen bao phủ, một cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống.

Emlyn đội mũ dạ, đi lại dưới ban công có mái che, đôi mắt màu đỏ tươi tập trung vào Tử tước Ernes Boyar đang dạo trước cửa hàng đồ cổ phía trước.

Anh tức giận vì đối phương cố tình cung cấp thông tin không hoàn chỉnh, sau khi rời khỏi nhà Odra thì làm ra hành động theo dõi theo bản năng.

Nhưng sau khi đi theo được một lúc, thì anh lại trở nên mờ mịt, bởi vì anh vẫn chưa nghĩ ra phải đối phó với Ernes thế nào, cũng chưa nghĩ xem phải làm đến mức độ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro