Chương 28: Thế giới tâm linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hervin Rambis cầm chén trà bằng gốm ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, nhìn Audrey có tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, không hề có chút sai sót nào, mỉm cười hiền hòa:

"Không cần câu nệ như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp tôi. Tôi vẫn còn nhớ hai năm trước, thậm chí cô còn thảo luận với tôi về triết học đạo đức Berman và chủ nghĩa thực dụng Consiso."

Audrey vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói:

"Tôi chỉ là khó mà liên hệ ngài với uỷ viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim."

Hervin Rambis chưa hề tự giới thiệu, đây là Audrey căn cứ vào nhận thức cũng như tình hình trước mắt của Hội Tâm lý luyện kim mà đưa ra phỏng đoán hợp lý.

Hervin nhấc chân phải lên, khẽ cười nói:

"Việc này không đáng để quan tâm, chỉ cần đừng bao giờ quên, Hội Tâm lý luyện kim chúng ta là tổ chức được thành lập để nghiên cứu tri thức lĩnh vực tâm linh. Chúng ta thiên về học thuật chứ không phải là sự vụ. Nếu là học thuật, cô hoàn toàn có thể coi người được gọi là ủy viên là giáo sư trong trường đại học."

Nếu không phải trước đó đã biết được Hervin Rambis là người đứng đằng sau thao túng màn tự sát của Karon từ chỗ Ngài "Thế giới, thì lúc này bất kể Audrey có quan sát như thế nào, cũng chỉ có thể thu được kết luận đối phương là một học giả có tri thức uyên bác, thái độ hiền hòa, ngôn ngữ khôi hài, không chút ngạo mạn. Nhưng vì đã có cảnh giác, cho nên Audrey sẽ không tin tưởng vào những biểu hiện mặt ngoài này.

Cô vừa nhìn đối phương, sắp xếp lại ngôn ngữ, vừa không để sự chú ý của mình tập trung quá vào một điểm, vẫn giữ nguyên sự sôi nổi và phân tán, để tránh bản thân bất tri bất giác bị thôi miên.

Lúc này, tinh thần cô bỗng có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy bảy luồng tịnh quang vô số tri thức, nhìn thấy những bóng hình đông nghịt khó mà miêu tả hình thể, thấy chúng lan tràn ở trên cao, bao trùm tất cả.

Đây là bầu trời linh tính, đây là hình ảnh phản chiếu về mặt tâm linh ở linh giới!

Mà phía dưới bầu trời linh tính là một mặt biển lớn sâu thẳm âm u, mỗi một giọt nước nơi đó đều giống như điểm sáng, giống như đại diện cho một chút ý thức, một dấu vết.

Chỗ gần biển lớn có vài hòn đảo, trong đó có một hòn đảo thuộc về chính Audrey.

Cô tỉnh táo nhận ra đây là thứ tượng trưng cho ý thức của mình, phần nhô trên mặt biển thì bản thân có thể phát hiện ra, còn phần bị "nước biển" bao phủ là tầng ý thức sâu xa bình thường không thể nắm bắt, không thể thăm dò.

Trên hòn đảo nổi, trông xuống dưới đáy, Audrey trước hết chú ý thấy có một mảng lớn màu xám cô độc yên tĩnh, chúng che khuất tầm mắt, khiến người ta chỉ có tể nhìn thấy những đường viền to lớn lại tối đen cùng biển tiềm thức tập thể hư ảo dập dờn, khó có thể lấy được quá nhiều tin tức.

Audrey đang nghi hoặc không biết mình tiến vào trạng thái kỳ lạ này như thế nào, thì đột nhiên thấy phía dưới hòn đảo, nơi khá sâu trong biển tiềm thức, mảng lớn màu xám tách sang hai bên như thủy triều, để lộ ra một bậc thang bằng đá không biết xuất hiện từ bao giờ.

Phía trên bậc thang có một bóng hình dùng trạng thái thoáng hiện vọt lên trên với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã rơi vào phạm vi tầm nhìn của Audrey.

Tóc của ông dày rậm, bạc trắng, mặc lễ phục ba món tiêu chuẩn và quần dài màu xám có hoa văn xanh lam, đeo nơ đỏ thẫm, nếp nhăn trên trán rất sâu, chính là Hervin Rambis!

Rambis này so với lúc ngồi ở ghế sô pha thì có khí chất hung ác nguy hiểm hơn, không hề mỉm cười, đầu hơi cúi, dường như đang xem xét tầng ý thức tiềm tàng của Audrey ở phía sau cầu thang.

Trong vài bước, ông từ biển tiềm thức tập thể tiến vào hòn đảo ý thức của Audrey, từ lĩnh vực tiềm thức đi tới phần lộ ra trên mặt biển, giống hệt một vị khách lặng lẽ đến thăm, không được cho phép cũng không hề gõ cửa.

Sau khi lên đảo, Hervin Rambis ngẩng đầu lên, một phần làn da của ông đã bị vảy trắng xám bao trùm, tròng mắt có màu vàng, dựng thẳng đứng, không hề có chút cảm tình nào.

'Việc này..'. Audrey đang trôi nổi giữa không trung nhìn chăm chú vào cảnh đó, hiển nhiên đã hiểu về tình huống trước mặt.

Nơi này là thế giới tâm linh, do bầu trời linh tính, biển tiềm thức tập thể và hòn đảo ý thức cá nhân tạo thành!

'Bởi vì có sự chúc phúc của vị Thiên sứ của ngài "Kẻ Khờ" ban cho, Hervin Rambis mượn biển tiềm thức tập thể để xâm nhập vào thể tâm trí của mình, hành vi của lĩnh vực tâm linh đã khởi động "Cảnh giới"... Sức mạnh kia theo đó tách ra ý thức bản chất nhất của mình, để mình có thể thao túng mọi việc xảy ra trên "Đảo" bên dưới bầu trời linh tính, từ đó đối kháng với việc đọc tâm trên ý nghĩa thực sự... Việc này thật thần kỳ, không, Hervin Rambis thật đáng giận! Không lịch sự chút nào, chưa được sự cho phép, cũng không hề thông báo câu nào, đã xâm nhập vào "nhà" của người khác!' Audrey ở giữa không trung than thở vài câu.

Cô rõ ràng đang trong tình thế khó xử, nhưng vẫn vừa âm thầm ảnh hưởng đến sự thay đổi của "đảo", vừa đáp lại Hervin Rambis đang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha ở ngoài thế giới hiện thực:

"Tôi cũng rất câu nệ đối với giáo sư đại học."

Lúc nói chuyện, Audrey để hòn đảo trong lòng "lẩm bẩm":

'Đây cũng không phải sự so sánh hay ho gì, là một uỷ viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim lớn tuổi như vậy, ít nhất ông ấy cũng phải danh sách 4, đây là sự tồn tại thuộc về nửa thần nửa người, tất nhiên sẽ khiến người ta phải sợ sệt và câu nệ!'

Hervin Rambis trên ghế sô pha nhất thời bật cười nói:

"Vậy thì tôi không ép buộc cô. Tôi đã nghe Hilbert nói chuyện của cô, nói cô chỉ mất mấy tháng đã từ "Bác sĩ tâm lý" tấn thăng lên "Nhà thôi miên". Tôi rất ngạc nhiên, cô làm thế nào vậy? Ừm, tôi cũng đã nghe về đáp án mà cô nói cho Islam, là dũng cảm sử dụng, tôi muốn nghe thứ chi tiết hơn."

Lúc này, Hervin Rambis trên "Đảo tâm linh" của Audrey, đang thờ ơ đánh giá xung quanh, lắng nghe âm thanh vang vọng ở nơi này.

Audrey đã sớm có chuẩn bị về câu hỏi này, cố tình giả vờ sắp xếp lại ngôn từ, cách vài giây mới đáp:

"Chính là ý trên mặt chữ "dũng cảm sử dụng"."

"Ồ... nói thế này đi, trong kế hoạch tương lai của tôi, vẫn luôn có lựa chọn trở thành Bác sĩ tâm lý. Nếu có được năng lực phi phàm tương ứng, tôi chắc chắn sẽ rất vui lòng mà thử, rất vui lòng dùng chúng để trợ giúp người bên cạnh giải quyết các vấn đề về phương diện tinh thần hoặc tâm lý."

Trong lúc nói chuyện, cô dường như hơi ngượng ngùng vì hành vi có chút ngây thơ này, "Đảo tâm linh" phản ứng lại điểm này một cách trung thực.

Dừng một chút, Audrey tiếp tục nói:

"Trong quá trình này, tôi phát hiện mình nắm giữ ngày càng tốt sức mạnh ma dược. Sau đó có một hôm, không hiểu sao tôi cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó vỡ loảng xoảng, dung hòa vào máu mình, cũng khiến tôi có thể lờ mờ nhìn thấy từng khối tinh thần hư ảo. Ngài Rambis, điều đó có nghĩa là gì?"

"Ồ, không biết vì sao. Từ hôm đó trở đi, tôi có thể chắc chắn bản thân sẽ trở thành "Nhà thôi miên", có lẽ đây là ám chỉ trong tiềm thức của tôi."

Nói xong, Audrey cố tình để bản thân trên "Đảo tâm linh" lè lưỡi ra như đứa trẻ, làm ra hành động mà bình thường chắc chắn không dám làm, dùng việc đó để chứng minh vừa rồi mình thực sự có chút xấu hổ, bởi vì sắm vai "Bác sĩ tâm lý" không khác gì hồi còn nhỏ sắm vai công chúa.

Mà xấu hổ thì thường chứng tỏ đó là lời nói thật.

Hervin Rambis khẽ gật đầu nói:

"Rất có thiên phú, không ngờ tự mình mày mò ra "Cách nhập vai"."

"Cách nhập vai"? Audrey cả trong lẫn ngoài đều tỏ ra kinh ngạc và mờ mịt, sau đó chợt có chút hiểu ra.

Hervin Rambis cười hiền hòa:

"Chính là ý mà cô hiểu, dựa theo tên của ma dược để nhập vai, tổng kết ra nguyên tắc tương ứng. Đây là cách hữu hiệu nhất để tiêu hóa ma dược, giảm bớt ảnh hưởng xấu."

"Nhưng, trước danh sách 6, chúng tôi không đề xuất các thành viên dùng cách này để tăng tốc tiêu hóa ma dược, cho nên sẽ không dạy, nào ngờ cô lại từ mình tìm ra được."

"Vì sao lại không đề xuất?" Audrey hỏi ra nghi vấn một cách đầy thành ý.

Hervin Rambis thở dài nói:

"Việc này sẽ khiến các thành viên trở nên không giống với bản thân, thậm chí sẽ bị thứ còn sót lại trong ma dược ảnh hưởng, đồng hóa."

"Đơn giản mà nói chính là ba danh sách đầu phải chậm rãi nắm giữ sức mạnh, từng chút thích ứng với sự siêu phàm, để ý thức của mình khắc sâu thêm, sáng rõ thêm, thành thục thêm, có ích cho việc sau này đối kháng với một vài vấn đề do "Cách nhập vai" mang đến."

"Đưng nhiên, tôi chỉ có thể đưa ra ý kiến với con đường "Khán Giả", về phần các con đường phi phàm khác, tôi cũng không rõ có giống vậy hay không. Hiển nhiên rằng chuyên tâm vào con đường lĩnh vực tâm linh sẽ luôn có điểm khác biệt trên phương diện ý thức của mình."

Audrey không thể đoán ra được Hervin Rambis có nói dối hay không, chỉ cảm thấy việc này nhất định có lý riêng nhưng chưa chắc đã đúng hoàn toàn.

'"Mặt Trời" đã từng đề cập rằng, trong những việc cần chú ý của "Cách nhập vai" có một câu: "nhớ kỹ, cô chỉ là đang sắm vai"... Mình cảm thấy việc này thích hợp hơn, ừm, mình vẫn đang nghiêm túc tuân thủ, về sau cũng sẽ vậy... Audrey, không thể sơ ý, từ giờ trở đi, phải chú ý tăng cường ý thức của mình! Trong mắt ngài "Kẻ Khờ", việc này chắc chắn chỉ là vấn đề nhỏ, không cần phải nhấn mạnh thêm, gồm cả câu nói "chỉ đang nhập vai", nhưng đối với người thường mà nói, có lẽ khá quan trọng...' Audrey vừa suy nghĩ, vừa chủ động hỏi:

"Có thể nói cụ thể về "Cách nhập vai" này không?"

Hervin Rambis giảng giải khá chi tiết, sau đó nói:

"Cô quả thật có thiên phú và tư cách xin phối phương ma dược "Hành giả giấc mơ" danh sách 5, nhưng trước đó, tôi sẽ lần lượt giao cho cô một vài nhiệm vụ. Việc này vừa là yêu cầu công bằng, vừa để rèn luyện năng lực cho cô. Bởi vì đến khi cô trở thành danh sách 5, sẽ lãnh đạo hai đến ba nhóm nhỏ nghiên cứu tâm lý. Mỗi một phán đoán, mỗi một lựa chọn của cô đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai của thành viên dưới quyền, thậm chí là sinh mệnh của họ. Cho nên, chúng tôi không thể để người khuyết thiếu trầm trọng năng lực xử lý công việc tấn thăng lên danh sách 5."

"Tôi có thể hiểu được." Audrey không dị nghị về điều này: "Nhiệm vụ thứ nhất là gì?"

Hervin Rambis cười nói:

"Một nhiệm vụ đơn giản nhưng khá dài dòng, mỗi một lần phản hồi của cô đều sẽ tính là công trạng."

Nói tới đây, ông ta thở dài:

"Sự ngăn cách giữa tân đảng và đảng bảo thủ ngày càng lớn, xung đột càng ngày càng nhiều, trong vương quốc đã xuất hiện sự chia rẽ ở mức độ nhất định. Tôi hi vọng cô có thể lưu ý đến thái độ của Bá tước Hall cha cô, truyền đạt lại cho tôi về cách nhìn của ông ấy trên sự vụ hoặc là chương trình nghị sự nào đó. Yên tâm, việc này sẽ không gây ra tổn hại nào cho ông ấy. Chúng tôi chỉ muốn giảm bớt sự chia rẽ."

Nửa câu cuối của ông ta thực ra không hề có logic chống đỡ, chỉ là một lời hứa hẹn. Nhưng theo Hervin Rambis trên "Đảo tâm linh", Audrey giơ tay phải lên, ấn vào thái dương, Audrey lại cảm thấy ông ta nói rất có lý, tin tưởng ngay mà không cần nghi ngờ.

Cô đang lơ lửng giữa không trung trong thế giới tâm linh chợt tỉnh táo lại, phát hiện có điều không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro