Chương 33: Niềm vui của cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người dân ở lục địa Nam thật sự khác biệt so với chúng ta." Audrey cúi đầu nhìn món trang sức lông vũ bên trong hộp quà tặng, khen ngợi từ tận đáy lòng, "Nhưng nó còn rất phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi."

Câu nói sau đó của cô nửa thật nửa khách sáo, một mặt thực sự thấy chiếc lông vũ thủ công như một tác phẩm nghệ thuật, mặt khác lại cho rằng phong cách của nó quá mức rõ ràng và cực đoan, không phải loại trang sức cô thích dùng.

Cái này giống như lúc nhiều người khi đi thăm di tích cổ đại vậy, họ sẽ bị thu hút và hứng thú bởi các hình thù hoa văn bí ẩn, tán thưởng không thôi, nhưng rất ít người mua những thứ tương tự để trang trí nhà cửa hoặc làm trang sức.

Klein nghe vậy, mỉm cười nói:

"Các dân tộc Nam lục địa ở đó, thực ra cũng có khác biệt rất lớn, từ Đông sang Tây Balam và cao nguyên, thung lũng gần hồ hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên, họ cũng có điểm chung, ví như việc tôn sùng vàng, tin rằng kim loại này có sức mạnh thần kỳ."

Nói đến đây, anh chỉ xuống lông vũ trong tay Audrey nói:

"Nghe đồn người đeo loại trang sức này, sẽ thu hút được một chút sức mạnh của mãng xà, cũng chính là sự che chở của 'Tử Thần'."

Anh đây là đang ám chỉ chiếc lông vũ kia có tác dụng ẩn giấu.

Đã là người danh sách 6 thuộc con đường "Khán Giả", Audrey liền dễ dàng nghe được ý tứ ẩn giấu trong lời nói của ngài "Thế giới", đã rõ ràng món trang sức gài mũ kia có thể vào thời khắc mấu chốt sẽ nhận được cái gọi là sự đáp lại của "Tử Thần", triển khai ra tác dụng nhất định.

Về phần cách thức hoạt động cụ thể như thế nào, đây là kiến thức cơ bản về thần bí học, Audrey đã nắm giữ vô cùng vững chắc, không cần ngài Dwayne Dantes phải giải thích thêm.

Cô không rộ ra hàm răng mỉm cười nói:

"Tôi thật sự rất thích nó, tôi sẽ cài lên mũ của mình vào những dịp phù hợp."

'Không tệ, với "Khán Giả" chỉ cần dễ dàng dùng lời nói.' Klein trở lại với dáng vẻ tươi cười, chỉ chỉ ra ngoài cửa nói:

"Còn có vài món quà cần phải đưa ra ngoài."

"Hôm nay ngài là người được hoan nghênh nhất ở đây." Audrey mỉm cười đáp lại, biểu đạt lòng biết ơn một cách uyển chuyển.

Cùng lúc đó, nội tâm của cô có chút phiền não, do dự liệu có nên nhân cơ hội này báo cáo với ngài "Thế giới" về vụ Hervin Rambis liên quan đến vụ án tự sát của Karon hay không, đối với chuyện này cảm thấy ngài "Thế Giới" khá coi trọng và hứng thú.

'A..., sắp đến buổi tụ hội thứ hai rồi, hay là để đến lúc tụ hội Tarot rồi nói sau, lúc đó sẽ dễ dàng trao đổi hơn... Vừa hay, mình cũng muốn hỏi ý kiến của ngài "Người treo ngược" và quý cô "Ấn sĩ" về cách xử lý tình huống hiện tại, nhất là làm sao để phòng bị những ám chỉ và thôi miên từ các cường giả danh sách cao, dù sao, không phải lúc nào cũng có thể cầu nguyện tới ngài "Kẻ Khờ", nhận được chúc phúc của Thiên Sứ. Nghĩ lại, kiểu thôi miên này thật đáng sợ, bất tri bất giác sẽ làm theo mệnh lệnh mà không hề nhận ra.' Audrey suy nghĩ như nước sôi, nổi lên ùng ục những bong bóng khí.

Điều này khiến cô bắt đầu hoài nghi trong giới thượng lưu Backlund có không ít người đã bị thôi miên, làm ra những hành vi trái với ý nguyện thật sự của mình.

Mặt khác, cô cũng mơ hồ hiểu ra một chuyện.

Mỗi lần cô cùng cha mẹ đến nhà thờ St. Samuel để tham dự nghi lễ, người chủ trì luôn là đại giáo chủ Backlund, mà đảm nhiệm chức vị này tất nhiên là Bán Thần của giáo hội Nữ Thần Đêm Đen!

'Đôi khi, đại giáo chủ còn sẽ chủ động đến nhà thăm hỏi, trò chuyện cùng chúng ta... Đây có phải là để đề phòng những chuyện tương tự? Vì vậy, Hervin Rambis thôi miên mình mới không dám làm quá phận?' Audrey đưa ánh mắt nhìn Dwayne Dantes rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy bút máy, vô thức tự vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Đợi đến khi cô nhận ra, trên mặt tờ giấy trắng kia đã có một đôi mắt lạnh lùng và những nét mặt phát tán.

Chỉ liếc qua một cái, Audrey liền căng thẳng, vội dùng linh tính và vật chất xung quanh thiêu đốt tờ giấy trắng, biến nó thành tro tàn.

Những nét vẽ lung tung vừa rồi ở một mức độ nào đó đã phản ánh nội tâm và suy nghĩ chân thật của cô!

Nếu là một "Bác sĩ tâm lý" đủ tư cách mà nói, hiểu và đọc được những bức vẽ như vậy là một việc rất cơ bản, vì vậy, Audrey không để lại dấu vết.

Qua một hồi, Klein đưa xong quà tặng, trò chuyện với vài người xử lý công việc, rồi tiến vào phòng nghỉ của mình, tìm giấy bút, ngồi vào ghế salon, suy tư bắt đầu viết thư:

"Kính gửi thầy Azik..."

Lúc ở Nam đại lục, Klein đã đem chuyện Adam lấy được "0-08", mình và Leonard, Daly báo thù Ince Zangwill thành công viết vào thư, thông qua việc thổi còi đồng, triệu hồi tín sứ, gửi cho thầy Azik đang ngủ say, không cần phải nghi ngờ, đến giờ anh vẫn chưa nhận được thư hồi âm.

Về phần trong thư có đề cập đến chuyện Adam và "0-08", Klein cũng không để ý chút nào, dù sao vị "Thiên sứ ảo tưởng" kia chắc chắn cũng biết về quan hệ giữa anh và thầy Azik, mà chia sẻ một phần nào đó việc mình trải qua với người quen cũng sẽ không dẫn đến bất cứ phản ứng dữ dội nào.

Lần này, nội dung trong thư của Klein không liên quan đến lĩnh vực siêu phàm. Anh nở nụ cười, dùng ngòi bút dịu dàng, tường tận chia sẻ về tình hình hội khuyến học từ thiện mà mình biết được từ chỗ làm việc của Audrey, phần cuối anh ghi:

"... Đây là một chuyện rất có ý nghĩa, em cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ, thầy Azik, thầy cũng cho là thế chứ?"

"Đợi thầy tỉnh lại, có lẽ nên thử làm chuyện tương tự. Về sau mỗi lần sống lại, đều có thể gặp được những đứa trẻ từng nhận được sự giúp đỡ của thầy. Thời điểm đó tuy thầy sẽ không nhớ rõ chúng, nhưng chắc chắn chúng vẫn sẽ nhớ thầy..."

Viết xong, đặt bút máy xuống, Klein lại cẩn thận đọc lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mới thổi còi đồng, triệu hồi tín sứ xương trắng, gửi phong thư này đi.

Tiếp đó, anh dẫn theo người hầu nam Enuni, rời khỏi "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", đi đến Giáo đường St. Samuel cách đó không xa, yên lặng cầu nguyện mười lăm phút đồng hồ trong phòng cầu nguyện rộng lớn, yên tĩnh, tối tăm.

Giống hệt trước kia, Klein đến trước hòm nguyên góp, cầm một xấp tiền bỏ vào bên trong, tổng cộng 80 bảng.

Nhân cơ hội này, anh đi tìm Giám mục Electra, hàn huyên với đối phương và nghe giảng đạo một chút.

Việc này tuyên bố rằng Dwayne Dantes đã trở về lĩnh vực xã giao tôn giáo.

Về phần quà tặng, Klein không tặng ngay trước mặt, bởi vì đang ở trong giáo đường của Nữ Thần. Những trường hợp riêng tư, quản gia Walter đương nhiên sẽ thay anh đưa quà tặng đến nhà của vài vị Giám mục.

........

Giờ trà chiều, Klein theo dự định, rời khỏi số 160 phố Berklund, đến thăm nhà bác sĩ Eren. Sáng nay Richardson cũng đã tới thông báo, nhận được câu trả lời là được.

Lần này, Klein không những gặp được bác sĩ Eren Chris, còn gặp được vợ anh ta Velma Goretti, đứa trẻ mới sinh chưa lâu cùng anh chị hơn nó vài tuổi.

"Thật đáng tiếc, không thể tham gia, a..." Klein cố tình hơi dừng lại, tiện cho việc đợi Velma Goretti mỉm cười đáp lại tiếng "Will".

Anh một lần nữa sắp xếp lại từ ngữ, nói:

"Thật đáng tiếc, tôi tới Đông Balam, không thể tham gia tiệc ra đời của Will."

"Đây là bùa hộ mệnh có vẻ khá thịnh hành ở bên đó, có thể mang lại vận may cho đứa bé."

Vừa nói, anh vừa đưa vật phẩm trang sức bằng vàng trong tay cho bác sĩ Eren.

Eren Chris không phải là người giỏi nói chuyện lắm, không từ chối, trực tiếp nhận lấy, gật đầu nói:

"Cảm ơn."

Tiếp đó, anh ta cầm lấy sợi dây, treo chiếc bùa hộ mệnh bằng vàng kia vào bên cạnh chiếc xe đẩy trẻ em, lắc lư nó rồi nói:

"Will, con thích không?"

Đứa trẻ mũm mĩm được bọc trong vải tơ lụa bằng bạc giơ cánh tay lên vung vẩy, hất văng chiếc bùa hộ mệnh bằng vàng kia ra ngoài.

'Hất văng ra ngoài...'

Trong phòng nhất thời có chút xấu hổ, Klein bật cười, phá vỡ sự im lặng:

"Đây là phản ứng mà đứa trẻ nào cũng có."

Lúc này, hầu gái bưng khay bánh ba tầng và trà chiều vào, để chủ và khách thuận thế chuyển đề tài, không khí quay về vẻ hòa hợp lúc trước.

Klein vừa uống hồng trà, ăn điểm tâm, vừa nói về các phong tục kỳ lạ ở Đông Tây Balam, vợ chồng Eren và hai đứa trẻ khác ngồi nghe khá hứng thú, thỉnh thoảng lại gặng hỏi vài câu.

Trong quá trình đó, Klein bỗng quay mặt sang chỗ chiếc xe đẩy trẻ em, mỉm cười hỏi:

"Hình như ngài không thích món quà của tôi lắm?"

Khi anh hỏi câu này, hai vợ chồng Eren và những người khác ở trong phòng không hề tỏ ra khác thường, vẫn nghiêm túc lắng nghe như trước.

Trong cảnh ảo thuật mà Klein sáng tạo ra, việc kể chuyện không hề ngừng lại!

Will Oncetin có cánh tay mập mạp nghe vậy hừ một tiếng, dùng giọng trẻ con non nớt nói:

"Quà tặng này có ý nghĩa gì chứ?"

"Chẳng thà anh trực tiếp tặng "Gwadar" cho tôi, ít nhất nó còn có thể uống được!"

Klein cười lắc đầu, chuyển đề tài:

"Có tin tức cần nói cho ngài biết, Ouroboros bị một vị nào đó đánh thương, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có cách nào tiếp tục tìm ngài."

Anh không dám nhắc đến tên và danh hiệu của Adam, thậm chí trong lòng cũng chẳng nghĩ gì, sợ rằng sẽ bị thủ lĩnh Hội ẩn sĩ hoàng hôn này phát hiện, từ đó phát hiện ra tung tích của "Con rắn vận mệnh" Will Oncetin.

Về phần miêu tả anh em Amon, Klein cũng tạm thời bỏ qua, bởi vì không ai biết Amon có còn ở Backlund hay không, thường xuyên nhắc đến tên của vị "Thiên sứ thời gian" này chưa biết chừng sẽ dẫn đến tụ hội vận mệnh.

Nhưng, Klein tin rằng Will Oncetin hẳn có thể đoán ra được ai đã đánh thương vị "Thiên sứ vận mệnh", bởi vì vị còn sống trong thế giới hiện thực mà địa vị cao hơn cả Ouroboros, thì chỉ có Adam và Amon.

Anh dùng miêu tả "vị nào đó", là để loại trừ tình huống vây công của mấy đại Thiên sứ, sử dụng vật phong ấn cấp "0" vân vân.

Will Oncetin yên tĩnh một lát rồi đáp:

"Tôi đã nói rồi mà, vận mệnh của anh đi chệch hướng, nhìn từ thời gian dài là chuyện tốt."

Sau khi trao đổi xong tin tức này, Klein đang định giải trừ ảo thuật, thì đột nhiên nghe thấy Will Oncetin than thở:

"Ôi, đột nhiên muốn uống "Gwadar" quá, tốt nhất là thêm chút đá."

"Đồ uống này không tốt với trẻ nhỏ đâu." Klein nghiêm trang cắt đứt màn ảo thuật, giơ tay cầm lấy một ly kem do hầu gái vừa đưa đến.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của vợ chồng Eren và Velma, anh dùng thìa bạc múc một miếng kem, mỉm cười trêu đứa bé:

"Will, muốn ăn không?"

"Muốn ăn không?"

Bà Velma bật cười nói:

"Will nhà chúng tôi không thích ăn thứ này."

Bà vừa dứt lời, Klein nhét thìa bạc đựng kem vào miệng mình.

"Oa!"

Đứa bé trong xe đẩy phát ra tiếng khóc vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro