Chương 34: Lựa chọn đối tượng ký sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dỗ dành một hồi, Eren Chris và Velma Goretti rốt cuộc cũng làm cho đứa trẻ sơ sinh yên tĩnh trở lại.

'Phù...' Eren có vóc người cao gầy khẽ thở phào, đứng thẳng người dậy, đẩy chiếc kính viền vàng lên, gật đầu tỏ ý xin lỗi khách, im lặng vài giây mới sắp xếp được từ ngữ:

"Xin lỗi, trẻ nhỏ đều như thế."

"Đúng vậy." Klein mỉm cười đáp lại, tỏ vẻ mình không để ý chút nào.

Tiếp đó anh nói sang chuyện khác, tiếp tục chia sẻ những gì mình mắt thấy tai nghe ở Đông Tây Balam.

Trong quá trình đó, anh lại một lần nữa sử dụng năng lực phi phàm, để toàn bộ người trong phòng rơi vào cảnh ảo, còn mình thì cầm ly kem vừa rồi chưa ăn xong, đổi thìa bạc khác, mỉm cười đứng dậy, đi đến trước chiếc xe đẩy trẻ em, ôn hòa hỏi:

"Will, muốn ăn không?"

Không đợi thằng nhóc mập mạp được bọc trong tơ lụa màu bạc kia đáp lại, giọng nói của anh càng thêm dịu dàng hơn chút:

"Giờ ngài đã ra đời, chắc là có thể gấp được hạc giấy rồi. Vậy thì tôi không cần thường xuyên đến nhà gặp mặt nữa. Ngài cũng biết việc này rất dễ khiến người khác nghi ngờ."

Will Oncetin Chris trừng mắt nhìn Klein một cái, không trả lời.

Klein không hề chùn bước, lấy một tờ giấy trắng có chất lượng khá tốt ở bên cạnh, đặt nó vào trong chiếc xe đẩy.

Sau đó, anh cúi người xuống, dùng thìa bạc múc một ít kem.

"Toàn bộ quà tặng của vận mệnh, đều đã được âm thầm đề giá từ sớm rồi, không phải sao?" Klein vừa chuyển động chiếc thìa bạc trong tay, vừa khẽ cười nói.

Will nằm trong chiếc xe đẩy giơ tay trái lên lau nước mắt còn chưa khô trên mặt, lẩm bẩm một câu:

"Đối với người phi phàm con đường "Vận mệnh" mà nói, đều phải trả những thứ được đề trên bảng giá trước, sau đó mới đợi quà tặng."

Mói xong, thằng nhóc mũm mĩm kia cầm lấy tờ giấy trắng, dùng động tác có vẻ gian nan gấp thành con hạc giấy, vừa gấp còn vừa hơi nức nở.

Klein đứng trước chiếc xe đẩy, giữ nguyên chiếc thìa bạc, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

.......

Một chiếc xe ngựa xuất phát từ phố Pinster, chạy đến Giáo đường St. Samuel.

Lúc đi ngang qua căn nhà số 160 phố Berklund, Leonard Mitchell xuyên qua cửa kính xe, liếc mắt nhìn nơi đó một cái, nói như lẩm bẩm:

"Dwayne Dantes cũng đã trở lại."

Trong đầu anh lập tức vang lên giọng nói hơi già nua kia:

"Vận mệnh chung quy sẽ tụ hội."

"Ông già, sau khi ông tỉnh dậy, càng ngày càng giống kẻ buôn thần bán thánh." Leonard không nhịn được chế giễu một câu.

Pares Zoroaster bật cười hai tiếng, không trả lời.

Sau khi đi vào Giáo đường St. Samuel, Leonard được một vị mục sư dẫn đường, tiến vào phòng sách của thánh Anthony Tổng giám mục Backlund.

Anthony Stevenson mặc một chiếc áo dài màu đen pha đỏ, đôi mắt sâu thẳm, mặt không để râu, đứng ở trong bóng râm của chiếc tủ, trông giống như một sự tồn tại chưa xác định đang ở sâu trong bóng tối nhìn chăm chú vào tất cả, khiến người ta cảm nhận một nỗi sợ hãi không biết từ đâu đến.

"Ngài Tổng giám mục, ngài cho gọi tôi có việc gì vậy?" Leonard mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn cúi chào bằng tư thế không được tiêu chuẩn cho lắm.

Anthony khẽ gật đầu nói:

"Cống hiến mà anh làm ra đã đủ, có thể xin trở thành "Linh vu" danh sách 5. Nhưng ma dược "An hồn sư" của anh còn chưa tiêu hóa hết, cho nên tôi sẽ rút anh ra khỏi tiểu đội Soest, phân công một vài nhiệm vụ riêng cho anh."

Leonard đáp lại theo khuôn phép:

"Ngài cứ việc ra lệnh."

Anthony cầm lấy một tập giấy trên bàn, nói:

"Đây đều là những sự kiện nghi ngờ là có chuyện ma quái. Thời gian này anh hãy đi điều tra, dùng cách trấn an chứ không phải là tịnh hóa làm chủ. Nếu cần trợ giúp có thể rút nhân lực từ chỗ các tiểu đội Kẻ Gác Đêm ở khu vực liên quan."

"Vâng, thưa ngài Tổng giám mục." Chuyện tương tự, cho dù Anthony không ra lệnh, bản thân Leonard cũng sẽ chủ động làm. Cho nên anh không có ý kiến gì về việc phân công này.

Sau khi tiếp nhận tờ giấy, anh tùy ý lật xem:

"Ngài Tổng giám mục, tiểu đội của đội trưởng Soest hiện giờ đang bận làm việc gì vậy?"

Tuy trong thời gian nửa năm trước đó, anh chuyên tâm vào việc báo thù, bên ngoài có vẻ lơ đãng, trong lòng khép kín, không có quan hệ thân thiết với các thành viên trong tiểu đội "Găng tay đỏ", nhưng dù sao cũng là đồng đội đã cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu, trải qua nguy hiểm, khó tránh được việc quan tâm.

"Họ đang phối hợp với Creste để hoàn thành một nhiệm vụ." Anthony Stevenson không trả lời chi tiết.

'Ngài Cecil cũng đến Backlund...' Leonard không hỏi thêm nữa, điểm bốn chỗ trên ngực theo chiều kim đồng hồ:

"Cầu nữ thần phù hộ mọi người."

"Ca ngợi nữ thần." Anthony cũng đáp lại bằng động tác tương tự.

Ra khỏi phòng sách của Tổng giám mục, Leonard đi thẳng xuống, định tiến vào trong lòng đất, tìm một gian phòng yên tĩnh, lập bảng những nhiệm vụ cần làm, đánh dấu thứ tự trước sau.

Trên đường, lúc đi xuống cầu thang, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thủy tinh rực rỡ sắc màu ở trên cao.

Ánh mặt trời từ nơi đó chiếu vào, khiến hoa văn do các sắc màu chập lại mà thành càng thêm trang nghiêm, khiến những hạt bụi bay bay và côn trùng có cánh nhỏ bé hiện ra rõ ràng hơn.

Thấy cảnh đó, Leonard chợt nhớ tới lời ông cụ miêu tả về Amon, không hiểu sao lại có ảo giác trong không khí khắp nơi đều là "Kẻ nghịch thần" kia.

Trong lòng anh hơi run rẩy, lập tức nảy sinh một nghi hoặc, vội vàng đè thấp giọng nói:

"Ông già, tôi có một vấn đề."

"Cái gì?" Pares Zoroaster chậm rãi hỏi.

Leonard ép âm thanh xuống thật nhỏ:

"Lúc trước vì sao ông không ký sinh trong cơ thể côn trùng có cánh? Đầu của chúng nhỏ hơn, kín đáo hơn, có thể thoải mái trốn vào trong giáo đường, không cần lo bị Amon tìm thấy."

"Một con côn trùng có cánh có thể sống được bao lâu chứ? Phải liên tục di dời qua các đối tượng ký sinh, đối với bản thân cũng là một sự hao tổn rất lớn. Làm thế, không những không thể thông qua việc ký sinh để hồi phục từng chút một, hơn nữa còn có thể khiến trạng thái bản thân ngày càng kém đi, sinh mệnh cũng ngắn lại." Pares Zoroaster hừ một tiếng, nói.

Leonard như có điều ngộ ra, gặng hỏi:

"Các sinh vật khác thì sao? Loại có thể sống lâu hơn một chút, lại không bị chú ý khi lẻn vào trong giáo đường."

Pares Zoroaster lập tức cười nhạo:

"Xem ra cậu vẫn không để những lời tôi nói ở trong lòng, vậy thì sau này sẽ thiệt thòi lớn đấy!"

"Trên con đường siêu phàm, danh sách càng cao, khuynh hướng điên cuồng và mất khống chế ngày càng lớn. Đây là bản chất của đặc tính, chỉ có thể áp chế và chống chọi, không thể loại trừ."

"Cho nên, đối với "Kẻ ký sinh" mà nói, đối tượng lựa chọn ký sinh phải xét đến các nhân tố ở phương diện này, nếu như ký sinh lên động vật bình thường, chỉ hành động hoàn hảo trong thời gian ngắn. Nếu lâu dài, ắt sẽ bị ảnh hưởng bởi kết cấu và hoóc môn cơ thể. Haha, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt tốt xấu, đúng không? "Kẻ ký sinh" có thể ảnh hưởng đến đối tượng ký sinh, đối tượng ký sinh cũng có thể ảnh hưởng lại kẻ đó."

"Sau khi cậu ký sinh trong cơ thể một động vật bình thường, phải thường xuyên tìm người nói chuyện, không quên đi thân phận mà mình từng có. Nếu làm vậy, khả năng bại lộ là cực kỳ cao. Mà nếu không làm vậy, chắc chắn sẽ bị đối tượng ký sinh ảnh hưởng, dần dần mất đi tiếng nói, lẫn lộn vị trí của mình, không rõ rốt cuộc mình là ai, khuynh hướng phát điên và mất khống chế từng bước áp đảo."

Leonard nghe mà tự dưng kinh hãi, khẽ gật đầu nói:

"Tôi biết rồi... Chẳng trách ông muốn lựa chọn đối tượng ký sinh một cách nghiêm ngặt."

"Cậu đang tự khen mình đấy à?" Pares Zoroaster bật cười một tiếng: "Đối với chúng tôi mà nói, đối tượng ký sinh thích hợp nhất không cần nghi ngờ chính là người phi phàm cùng con đường, các phương diện đều rất đồng bộ, hơn nữa sau khi bồi dưỡng họ tấn thăng lên từng danh sách, còn có thể khiến họ trở thành thuốc đặc hiệu cho trạng thái của mình, bổ sung cho sức mạnh siêu phàm của mình, cũng chiếm hữu luôn cơ thể đó."

Nghe ông lão nói ra chuyện tàn ác đáng sợ như vậy với giọng điệu khá bình thản, Leonard vừa khẽ nhíu mày, vừa âm thầm thở phào, bởi vì điều đó có nghĩa là đối phương sẽ không làm vậy với anh.

Pares Zoroaster tiếp tục nói:

"Lựa chọn tốt thứ hai chính là người phi phàm của hai con đường "Nhà bói toán" và "Người học việc", hấp thu sức mạnh của họ sẽ không tạo thành gánh nặng quá lớn đối với trạng thái của "Kẻ ký sinh", có thể nhanh chóng hồi phục."

"Kém hơn một chút thì là người phi phàm có đầu óc của con đường khác, ít nhất dễ dàng trao đổi, biết cách phối hợp."

"Về phần cậu sao? Haha..."

Leonard đang định đáp lại ông lão một câu, thì bỗng thấy có một vị Giám mục từ dưới cầu thang đi lên, vội vàng ngậm miệng lại, bám vào tay vịn, cất bước đi nhanh hơn.

......

7h30' tối, số 39 phố Berklund, nhà của nghị viên Macht.

Klein mặc vest đuôi tôm vừa xuống khỏi xe ngựa, vừa cài nút áo, được đèn đuốc và đài phun nước làm nền, bước vào sảnh chờ, gặp Mori Macht mặc quân phục màu ô liu, đeo dải lụa màu cam, cài huân chương chiến đấu.

Vợ ông ta Liana mặc một bộ váy dài lộ vai, mỉm cười nói với Dwayne Dantes:

"Chào đón ngài, nhà lữ hành của chúng ta. Mọi người đều đang chờ ngài chia sẻ những gì được nhìn thấy ở Đông Tây Balam lần này."

"Vậy tôi có nên tìm một tờ báo, mở một chuyên mục lữ hành không?" Klein dùng cách nói đùa để đáp lại.

Nghị viên Macht biết rõ Dwayne Dantes đến Nam đại lục cụ thể là để làm ăn, hơn nữa còn là từ sự giới thiệu của mình, cho nên sau khi cười với đối phương, bèn chủ động tiến lên ôm một cái, cũng đè thấp giọng nói:

"Làm rất tốt!"

Klein cười gật đầu, hỏi:

"Có thích mòn quà không?"

Ý anh là chỉ chai rượu nho thung lũng có thể dùng để pha cocktail vị chua.

"Quá tuyệt vời, đó là hương vị luôn khiến tôi hoài niệm." Nghị viên Macht thành khẩn đáp.

Klein đang định tiến vào đại sảnh, lại phát hiện có điểm không bình thường, tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, hơi nghi hoặc hỏi:

"Tiểu thư Hazel không có nhà?"

"Đã tới trường nữ sinh công lập học rồi sao?"

Phu nhân Liana thở dài nói:

"Vẫn chưa, nó chỉ bị ốm thôi. Phải tháng chín mới tới trường công lập."

"Bị cảm à?" Klein tỏ vẻ quan tâm mà một vị khách nên làm.

Nghị viên Macht bất đắc dĩ cười nói:

"Không phải, mấy hôm trước nó tới trang viên ở ngoại ô, bị một con chuột phát điên cắn bị thương. Vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại."

'Hazel bị cắn... bị một con chuột phát điên cắn...' Klein gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Ừm, vậy con chuột kia đã bắt được chưa?"

"Bác sĩ đã tiêm thuốc phòng lây bệnh rồi." Nghị viên Macht đáp qua loa: "Con chuột kia thì không tìm được, có lẽ chúng tôi nên nuôi mấy con mèo ở trang viên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro