Chương 87: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giai điệu khoan thai êm dịu, Klein và Hazel đang khiêu vũ, hai người một thì có dáng người cao lớn, một thì có dáng người thon thả cao gầy, ngoại trừ tuổi tác chênh lệch hơi nhiều thì bất kể là động tác, tiết tấu hay khí chất bên ngoài đều vô cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau, rất đẹp mắt, gần như có thể làm mẫu để dạy học.

Klein chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, lúc khẽ xoay tròn, anh hỏi như thể tùy ý:

"Lúc trước tôi luôn mơ thấy ác mộng, cũng may có nữ thần phù hộ, đến giáo đường cầu nguyện vài lần, uống mấy chén nước thánh, nửa đêm không bị giật mình tỉnh giấc nữa."

Hazel lặng lẽ nâng ánh mắt lên, hai giây sau mới hỏi:

"Loại ác mộng kiểu gì?"

Không ngờ lại có hứng thú với đề tài này... Will Oncetin nói không có vấn đề gì cả... Klein mỉm cười đáp lại:

"Ở trong một tòa giáo đường đổ nát bỏ hoang, sau đó bị các loại quái vật truy đuổi."

"Nhưng cô cũng biết đấy, chuyện trong mơ rất khó để nhớ kỹ từng chi tiết. Tôi không thể miêu tả nổi đám quái vật đó rốt cuộc có hình dáng thế nào."

Hazel không nói gì, nhưng trong đôi mắt nâu đậm sáng ngời tràn ngập vẻ không tán thành.

Nói cách khác, cô ta cho rằng chuyện trong mơ cũng không phải là không thể nhớ được.

Klein ôm lấy cô ta nghiêng bước một bước, cười nói:

"Quả thật, trước kia tôi cũng có thể nhớ được cảnh trong mơ."

"Hồi tôi còn ở nam đại lục, tôi mơ thấy một tòa lăng tẩm xây ngược, nó tạo thành từ một tảng đá đen xì, kéo dài vào trong lòng đất, cũng có rất nhiều xác sống mọc đầy lông chim màu trắng, muốn bắt tôi vào."

"Tôi nằm mơ liên tục mấy ngày chỉ một giấc mộng kiểu thế. Nói ra thì hơi mất mặt, lúc ấy tôi đã rất sợ hãi, cuống quýt chạy tới thành phố gần đó, tìm câu lạc bộ bói toán, mời họ giúp tôi luận giải cảnh trong mơ. Kết quả nhận được là tôi có thể đã mạo phạm phải tín ngưỡng của một bộ tộc Tử Thần nào đó trong lúc thu mua cổ vật."

"Điều kỳ lạ là, lúc tôi đến tạ lỗi, dâng lễ vật cho bộ tộc kia, và tham dự một buổi lễ chúc mừng của họ, thì sau đó không mơ thấy ác mộng đó nữa."

Những nội dung ở trên đều được anh bịa ra từ góc độ của một Nhà bói toán, mục đích là khiến cho Hazel hứng thú, xem cô ta có tự giác lộ ra điều gì không. Đồng thời, đây cũng là một đề nghị kín đáo, không khiến người ta nghi ngờ, ý tứ bên trong đó là, nếu Hazel có từng bị cảnh trong mơ quấy rầy, thì tốt nhất là đi tìm thành viên câu lạc bộ  bói toán, hoặc là mục sư của giáo đường để giải mộng, không cần mù quáng tin tưởng vào nội dung trong mơ, tự mình lỗ mãng thử nghiệm.

Khi Will Oncetin nhắc nhở rằng Hazel có chút vấn đề, có thể tìm cách dẫn dắt cô ta nói chuyện về chủ đề liên quan đến giấc mộng, Klein đã nghi ngờ biểu hiện bên ngoài của đối phương có chút mâu thuẫn, có lẽ nguyên nhân chính là do liên tục nằm mơ, nếu không thì rất khó giải thích vì sao cô ta rõ ràng có thực lực của danh sách 8, nhưng lại thiếu kiến thức về thế giới thần bí một cách trầm trọng, mù quáng cao ngạo. Hơn nữa cô ta là một tiểu thư trong xã hội thượng lưu, được nhận sự giáo dục từ gia đình, hẳn là rất khó tiếp xúc tới những người phi phàm hoang dã, có mục đích không rõ ràng. Dù sao cha của cô cũng là một nghị viên, nhận được sự bảo vệ từ hạ nghị viện, bên cạnh chắc chắn không thiếu người phi phàm.

Bởi vậy Klein cho rằng thực ra Hazel đã tiếp xúc phải loại vật phẩm gì đó, hoặc là do tính cách của cô, nên đã được vị cường giả nào đó nhìn trúng, thông qua giấc mộng từng bước dẫn đường trở thành người phi phàm, nhưng lại không cung cấp cho cô những thông tin căn bản nhất, đồng thời, còn dụ dỗ cô ta đến cống thoát nước để đào bới, tìm kiếm cái gì đó.

Mà có hai nhân tố khiến anh khá chắc chắn về suy đoán này. Một là lời nói của Will Oncetin, hai là danh sách 5 con đường "Kẻ trộm" có tên là "Kẻ trộm giấc mơ", nó không thể nào chỉ có một loại năng lực phi phàm là đánh cắp ý niệm trong đầu!

Hazel im lặng nghe Dwayne Dantes kể lại, miệng hơi nhếch lên theo bản năng, rồi một lần nữa ngậm lại, qua gần mười giây mới nói:

"Vì sao lúc ấy không đến giáo đường nữ thần?"

Quả nhiên có phản ứng với đề tài về giấc mộng, nhưng khá là cẩn thận, không hề để lộ ra điều gì... Klein cười gượng một tiếng:

"Xung quanh đó còn không có giáo đường nữ thần, nó thuộc về khu vực tín ngưỡng Thần Hơi nước và Máy móc."

Hazel không tiếp tục đề tài này nữa, chú ý vào vũ đạo của điệu nhảy, dường như đang đắm chìm trong âm nhạc.

Klein cũng không lên tiếng nữa, thong thả khiêu vũ với cô gái này trong giai điệu tuyệt vời.

Kết thúc bản nhạc, anh dẫn Hazel về vị trí cũ, sau đó vì khát nước nên đã đi đến khu vực bàn dài, định lấy một ly trà đá ngọt.

Lúc này, anh thấy Giám mục Electra đang ở đó thưởng thức rượu vang.

Khác với Giáo hội Bão Táp, hay Giáo hội Chiến Thần, các giám mục của Nữ Thần Đêm Đen đều không được phép uống say, phải từ chối tất cả loại rượu chưng cất, chỉ có thể dùng chút rượu sâm panh, bia và chút rượu nho đỏ trắng.

"Thế nào? Đây là lần đầu tiên ngài tổ chức một buổi vũ hội long trọng thế này đúng không?" Giám mục Electra mỉm cười, nâng ly lên.

Klein cũng cười đáp lại:

"Thật rắc rối, cũng thật, ừm, thú vị. Vấn đề lớn nhất là một hơi nhảy nhiều bản nhạc như vậy, luôn khiến người ta mệt mỏi, toát mồ hôi và khát nước."

Giám mục Electra bật cười nói:

"Đến Backlund đừng ngừng việc rèn luyện sức khỏe. Đôi khi một vài buổi xã giao còn mệt hơn ngài tưởng tượng đấy."

Nói tới đây, ông lộ vẻ chế nhạo:

"Cô gái Auroli khen ngợi ngài hết lời, cho rằng phần bên trong ngài rất xứng với bề ngoài của ngài."

... Cảm ơn sự thừa nhận của cô... Klein nhất thời không tìm ra lời lẽ để đối đáp, chỉ đành dùng cách nói đùa:

"Phần trong của một con người không thể nhìn ra chỉ bằng một bản khiêu vũ."

Không đợi Giám mục Electra lộ ra nụ cười mà tất cả đàn ông đều hiểu, anh chuyển đề tài:

"Ngài giám mục, gần đây tôi đang định tham gia vào một cuộc làm ăn, có lẽ sẽ đắc tội một quý ngài quyền thế nào đó. Tôi có chút lo lắng."

Anh đang ám chỉ chuyện của công ty Capim và Nam tước Sinderlas.

Giám mục Electra nhấm nháp rượu vang đỏ nói:

"Không cần phải lo lắng, Backlund là một nơi có pháp luật, hơn nữa, nữ thần sẽ phù hộ cho ngài."

"Như vậy thì tôi yên tâm rồi, ca ngợi nữ thần!" Klein thật sự vẽ hình mặt trăng đỏ rực trước ngực.

Đợi đến khi Giám mục Electra bước vào sân nhảy, ánh mắt anh dần nặng nề hơn, khe khẽ thở dài.

Không phải anh đang sợ và oán hận điều gì, mà cảm thấy hơi áy náy, ít nhất là cho tới hiện giờ, Giáo hội Nữ Thần Đêm Đen đối xử với anh không hề tệ chút nào, mặc dù liên quan đến tiền bạc, nhưng quả thật cũng đã giúp anh không ít, thậm chí còn bằng lòng cung cấp sự bảo hộ nhất định. Nhưng mà, anh lại đang lên kế hoạch đối phó với người trông coi nội bộ, làm thế nào để lừa được trung tâm phong ấn sau cánh cửa Chianes rồi đánh cắp vật phẩm.

Ôi, nếu kế hoạch này phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thì thật sự phải đi điều trị tâm lý định kỳ rồi, nếu không phương diện về tinh thần có lẽ sẽ xảy ra vấn đề... Klein suy xét kỹ cảm xúc của mình, khẽ lắc đầu một cái khó mà nhận ra.

.........

Khu Jowod, tại một ngôi nhà, Hugh đặt bánh nướng lớn Feynebot và trà đá ngọt vịnh Dipsi vừa mới mua về lên bàn ăn, nói với Fors:

"Đừng thường xuyên ăn loại đồ ăn này, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Sao lại nói vậy?" Fors cầm một chiếc bánh nước có rắc hoa quả và chân giò hun khói lên, cắn một miếng nói.

"Xem trên tạp chí, là một thợ săn tiền thường, giữ dáng là việc ắt không thể quên." Hugh do dự một chút, cuối cùng cũng cầm một miếng bánh nướng đặt lên bên miệng.

Fors cười khẩy một tiếng:

"Cậu là người phi phàm theo hướng chiến đấu, không phải là thợ săn tiền thưởng bình thường, không cần quá chú ý đến việc giữ dáng."

"Có lẽ, vì thế mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để cao thêm một chút. À đúng rồi, mình nghe nói con đường 'Chiến sĩ' có thể khiến người ta cao lên đấy, cậu xem những người man rợ Feysack thì biết."

Hugh hơi ngây ra, rồi bỗng thở dài nói:

"Nhưng mình sinh ra đã là một nửa 'Trọng tài', không thể trở thành 'Chiến sĩ' được..."

Rất hiển nhiên cô ấy cũng từng cân nhắc đến việc đó.

Fors thấy mình lỡ gợi lên ký ức cho bạn, giả bộ như chưa nói gì, chuyên tâm hưởng thụ bữa tối muộn.

Đợi đến khi ăn uống xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ, cô kéo Hugh vào phòng ngủ của mình, hắng giọng rồi nói:

"Gần đây cậu giúp đỡ mình rất nhiều, mình quyết định tặng cậu một món quà."

"Lại có việc vì rắc rối cần mình làm à?" Hugh cảnh giác sờ mái tóc ngắn màu vàng của mình.

"..." Fors chớp mắt, bỗng nhiên có chút kiểm điểm lại trạng thái bình thường của mình.

Cô cười gượng hai tiếng:

"Đây là vì lúc trước, lúc trước."

Không đợi Hugh đáp lại, trong ánh mắt nghi ngờ của đối phương, cô đã lấy ra một chiếc hộp sắt hình vuông, vốn là loại dùng để đựng thuốc lá.

"Mình không hút thuốc." Hugh lắc đầu nói.

Fors "ừm" một tiếng, mở hộp sắt ra, để lộ hình lăng trụ bán trong suốt màu lam nhạt bên trong.

Ánh mắt Hugh chợt ngưng lại, nhìn vào tinh thể mà bên trong đang lóe ra ánh sáng giống tia chớp kia, hỏi ngược lại bằng trực giác:

"Người thẩm vấn?"

"Đúng vậy, có một vị trong hội người phi phàm đã bán nó với giá rẻ, sợ mất cơ hội nên mình đã vội vàng mua nó." Fors nói sự thật, không hề có chút giả dối nào: "Cậu cũng biết, thời gian trước vì làm được một việc mà mình đã nhận được tiền tưởng từ thầy, nên cũng không thiếu gì chút tiền này."

Hugh cũng biết gần đây bạn mình thường xuyên ra ngoài, nói là đang làm việc cho thầy, nhưng vẫn không thể tin rằng Fors có thể dễ dàng mua được đặc tính phi phàm của "Người thẩm vấn" để làm quà tặng mình. Thứ này thực sự vượt quá trạng thái cuộc sống vốn có của Fors rất nhiều lần.

Fors vẫn còn đánh bạc sao, sau khi trở thành "Nhà chiêm tinh" thì bắt đầu thắng được một khoản tiền lớn? Hay là rốt cuộc đã coi kho bạc của ngân hàng thành mục tiêu, dựa vào năng lực "Mở cửa" để đánh cắp tiền trong đó? Trong nháy mắt, Hugh đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng không tìm thấy chứng cứ thích hợp.

Sau hai ba giây, cô đưa ra quyết định, đó chính là cứ mỗi một tuần sẽ tùy cơ hội mà giả vờ ra ngoài hai hôm, âm thầm quan sát xem rốt cuộc Fors đang làm gì.

Nếu không phải tin vào phẩm chất và ranh giới cuối cùng của bạn mình, thì cô thậm chí còn nghi ngờ đối phương đã trở thành tình nhân của người giàu có hoặc người phi phàm có năng lực nào đó.

"Nó, nó quá quý giá." Hugh xua tay, có ý từ chối món quà.

Fors đã chuẩn bị sẵn lý do, cười nói:

"Dù sao sau này mình vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm phiền đến cậu, coi như là thù lao ứng trước đi."

"Chúng ta là bạn, không cần nói đến chuyện thù lao." Hugh do dự một giây, lắc đầu nói.

Fors đang chờ câu này, lập tức cười nói:

"Vậy thì coi như là quà sinh nhật tặng trước cho cậu, không được từ chối!"

"Nhưng còn hơn nửa năm nữa mới tới sinh nhật mình..." Hugh vừa than thở, vừa đưa tay ra, nhận đặc tính phi phàm "Người thẩm vấn" kia.

.........

Buổi sáng chủ nhật, Hugh kiềm chế sự kích động và mong chờ trong lòng, vẫn ra ngoài như bình thường, định đi lưu lại ám hiệu tương ứng ở một nơi đặc biệt, hẹn người đàn ông đeo mặt nạ của MI9 kia gặp nhau ở trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh vào ban đêm.

Sau khi có đặc tính phi phàm "Người thẩm vấn", Hugh đã tiêu hóa xong ma dược "Quan trị an", chỉ cần lấy được phối phương chính xác, là có thể tấn thăng lên danh sách 7. Để bước thêm một bước vững chắc trong việc điều tra sự thật năm đó, và khôi phục lại vinh quang của gia tộc, cô gấp rút muốn nhận thêm vài nhiệm vụ từ quân đội, mau chóng góp đủ công trạng.

Làm xong việc, cô định vòng qua mấy nơi ở quận đông, xem có tin tức gì quan trọng không, sau đó về nhà theo dõi Fors, biết được bạn mình gần đây đang làm gì, có nguy hiểm hay không.

Nhưng khi cô vừa đi vào quận Đông đã cảm thấy hình như có người đang theo dõi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro