Chương 93: Hẹn trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy câu hỏi của "Người Treo Ngược", "Mặt Trời" Dereck hơi xấu hổ đáp lại:

"Không có, thời gian này tôi đang không ngừng sắp xếp nhiệm vụ tuần tra, vẫn không có thời gian rảnh để đi điều tra."

Alger cũng không bất ngờ với câu trả lời này, chỉ khó hiểu một việc khác:

"Vì sao cậu không tìm bạn bè có quen biết nhất định để giúp đỡ?"

"Có thể không cần phải nói mục đích thực sự cho họ, chỉ chia toàn bộ công việc ra thành từng phần nhiệm vụ rất nhỏ, không gây chú ý, cho họ chia nhau ra thu thập tin tức trên các phương diện khác nhau, như vậy thì không sợ bị bại lộ, cũng không liên lụy họ rơi vào cảnh nguy hiểm."

"Mặt Trời" Dereck lặng lẽ vài giây rồi nói:

"Tôi không có bạn bè."

Trước khi cha mẹ cậu ta chết, thật ra cậu ta cũng có một số bạn bè nhất định trong lớp học giáo dục liên thông và sân huấn luyện chiến đấu, dù sao một thế hệ sàn sàn tuổi nhau ở thành Bạch Ngân cũng chỉ có những người này, thường xuyên gặp nhau, thậm chí còn có thể trở thành đồng đội. Nhưng sau sự kiện kia, Dereck tự khép mình lại một thời gian rất dài, trong người lại mang theo bí mật về hội Tarot, bất tri bất giác ngày càng cách xa các bạn, không kết giao với ai cả, cuối cùng một lần có người mời cậu ta đến nhà làm khách, chính là Darc Reggins bị "Chúa Sáng Thế Chân Thực" ô nhiễm.

"Người Treo Ngược" Alger bị câu trả lời của "Mặt Trời" làm cho nghẹn họng, mất hồi lâu mới tổ chức lại được ngôn ngữ:

"Cậu cứ như vậy cũng không ổn."

"Chỉ dựa vào bản thân thì không thể cứu vớt được thành Bạch Ngân đâu. Cậu phải đoàn kết một nhóm người lại, có một vài người bạn sẽ đưa ra sự giúp đỡ cho cậu vào thời khắc quan trọng."

"Nhưng, việc đó sẽ khiến họ bị nghi ngờ..." "Mặt Trời" do dự nói.

Alger nghiêm túc nói:

"Bị nghi ngờ dù sao cũng tốt hơn là bị hại chết."

"Thành Bạch Ngân đang đứng ở ngã tư đường đầy nguy hiểm, cần phải làm thế nào, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng."

"Chuyện này không thể không tồn tại sự hi sinh, thậm chí còn là hi sinh rất nhiều, vậy cậu hi vọng sự hi sinh của họ không là vô dụng, hay là rất đáng giá?"

Hắn không khuyên thêm nữa, để nội tâm "Mặt Trời" Dereck tự vùng vẫy trong đau đớn mà suy nghĩ về những gì mình vừa nói.

Ngài "Người Treo Ngược" luôn tìm được lý do đủ sức thuyết phục... Klein thở dài một tiếng, để "Thế giới" Germand Sparrow nghiêng đầu nhìn sang "Chính nghĩa" Audrey:

"Hiện giờ cô có thể điều trị được bệnh tinh thần tương đối nghiêm trọng không?"

Sự hiểu biết của anh về "Bác sĩ tâm lý" chỉ giới hạn trong "Cuồng loạn" và "Long uy", các phương diện khác thì không rõ ràng lắm, chỉ là nghe tiểu thư "Chính Nghĩa" tình cờ đề cập đến "Trấn an" và "Ám thị tâm lý", cho nên không thể xác định được năng lực chữa trị bệnh tinh thần của đối phương đã đến trình độ nào.

Tinh thần "Chính nghĩa" Audrey chợt chấn động, cô hăng hái trả lời:

"Có thể, không vấn đề gì."

"Ngài "Thế giới", ngài có người cần điều trị sao?"

Tôi đang thiếu bệnh nhân đây! Cô nghĩ với cảm xúc hưng phấn.

Lúc này, "Mặt trăng" Emlyn nâng tay phải lên, bịt ở giữa miệng và mũi, dường như đã biết đáp án.

Klein lặng lẽ thở dài, để "Thế giới" khàn khàn cười nói:

"Không, là tôi cần điều trị."

Toàn bộ cung điện rộng lớn trở nên cực kỳ yên tĩnh.

"Người Treo Ngược" Alger, "Ẩn sĩ" Cattleya, "Ma thuật sư" Fors đều biết ngài "Thế giới" là nhà thám hiểm điên cuồng, nhưng thực sự không ngờ, anh ta lại xuất hiện bệnh tinh thần tương đối nghiêm trọng, sắp phát điên hoàn toàn rồi!

Đây là sự trả giá cho năng lực sao? Fors rùng mình một cái, càng thêm sợ Germand Sparrow.

Nhà thám hiểm điên cuồng còn có thể trao đổi, còn có thể nói lý, còn kẻ điên thì hết cách!

"Ngọn nến mộng yểm" cũng không thể điều trị được hoàn toàn bệnh tâm thần của anh ta? Đã nghiêm trọng đến mức này rồi? "Mặt trăng" Emlyn như đã đoán được, chỉ cảm thấy "Thế giới" có thể phát điên bất cứ lúc nào.

"Mặt Trời" Dereck thì không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần quan tâm đến ngài "Thế giới", cậu ta vốn định nói trong thành Bạch Ngân có "Chuyên gia phân tích tinh thần" có thể điều trị, nhưng chợt nghĩ việc đó sẽ làm bại lộ nhiều vấn đề, đành phải cố gắng im miệng, chuyển ánh mắt mong chờ về phía tiểu thư "Chính Nghĩa".

"Chính nghĩa" Audrey vừa sợ, vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, cân nhắc nói:

"Ngài "Thế giới", theo quan sát của tôi, hẳn là anh không tồn tại bệnh tinh thần nghiêm trọng lắm đâu."

"Nếu chỉ đơn thuần có chút lo âu, gánh áp lực lớn, thì giai đoạn trước mắt có thể thông qua việc tự mình điều chỉnh và thả lỏng để hồi phục và xoa dịu, không cần điều trị trực tiếp."

"Thế giới" Germand Sparrow thấp giọng cười một tiếng:

"Cô không phát hiện ra là vì bệnh tinh thần lúc trước đã được chữa khỏi."

"Tôi chỉ hẹn trước thế thôi, tương lai nếu lại xuất hiện dấu hiệu tương tự, thì hi vọng có thể nhận được sự điều trị kịp thời."

Vậy sao... "Chính nghĩa" Audrey thoải mái gật đầu.

Cô đột nhiên hơi thương hại ngài "Thế giới", cảm thấy bên ngoài anh ta là một kẻ thu gặt lạnh lùng có thể giết vài vị danh sách 5 trong vòng một tuần, là quyến giả của ngài "Kẻ Khờ" thâm trầm âm u, là người phi phàm hùng mạnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, nhưng trong lòng lại giống người bình thường hơn, phải chịu một áp lực cực lớn, bị đủ các loại cảm xúc tiêu cực ăn mòn, từng bước đi vào vực sâu đau đớn.

Sau khi cân nhắc mấy giây, Audrey thành khẩn nói:

"Nếu anh ở trong phạm vi tôi có thể hoạt động, thì không thành vấn đề."

Sau lễ trưởng thành, cô đã có được quyền tự chủ hành động nhất định, có thể cha mẹ nghỉ phép ở tòa thành gia tộc, còn mình thì ở lại thành phố Stoen dinh thự quận Đông Chester, nhưng, sự tự do kiểu này vẫn bị hạn chế như trước, không phải cô muốn đi đâu thì đi, cho dù ở thành phố Stoen, cũng có rất nhiều khu vực cô không thể đến, trừ phi tương lai gia nhập vào một tổ chức từ thiện nào đó của Giáo hội Nữ Thần Đêm Đen.

"Được." Klein chăn thả "Nhà lữ hành" khẽ thở ra, để "Thế giới" trả lời: "Đến lúc đó cô cứ xác định địa điểm, cũng chuẩn bị trước cách thức để không làm bại lộ thân phận."

"Chính nghĩa" Audrey "ừm" một tiếng, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh tượng.

Cô và ngài "Thế giới" mỗi người ở một trong căn phòng riêng nào đó, cách nhau bằng một bức tường hoặc một tấm ván gỗ, tiến hành nói chuyện và trị liệu.

Trong tình huống như thế, ngài "Thế giới" không thể nào xác nhận bên vách tường kia có phải là bản thân mình hay không, với anh ta mà nói, chỉ cần nhận được sự điều trị hữu hiệu là được... Nói cách khác, nếu mình không thể thoát thân, thì có thể để cho Susie ngồi ở đó! Ngài "Thế giới" chắc chắn khó mà tin nổi, người giúp anh ta trị liệu lại là một con chó! Ồ, Susie không biết sự tồn tại của hội Tarot, nếu không đến mức thực sự hết cách thì vẫn không nên để nó giúp đỡ đối phó với ngài "Thế giới"... Audrey nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy vui vẻ vì trò đùa đó, khó khăn lắm mới khống chế được khóe miệng đang hơi cong lên.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Klein nghĩ tới một vấn đề, để "Thế giới" nhìn về phía "Ẩn sĩ" Cattleya:

"Cô có thể cung cấp một lượng thuốc nổ không?"

Anh tin rằng đối phương là tướng quân hải tặc, tài nguyên về phương diện này hẳn là không thiếu!

"Có thể, chừng nào anh cần?" Cattleya không hỏi vì sao.

"Thế giới" Germand Sparrow đã giết được nhiều danh sách 5 như vậy, một rương thuốc nổ chỉ là chuyện bé như con kiến.

"Đưa cùng với "Ngón tay gãy"." Klein thao túng "Thế giới" nói: "Bao nhiêu tiền?"
Cattleya đáp lại như không hề để ý:

"Coi như là quà tặng kèm khi mua "Ngón tay gãy"."

Một rương thuốc nổ cũng không phải thứ quý giá gì trên biển, thậm chí còn khá rẻ.

Tôi thích cách thức này... "Kẻ Khờ" Klein thầm nghĩ, để "Thế giới" gật đầu, chuyển sang nhắc nhở một câu:

"Bức bích họa vừa rồi, trong hiện thực mọi người cố gắng đừng hồi tưởng lại, cũng đừng vẽ nó ra."

Mấy thành viên "Chính nghĩa" Audrey theo bản năng liếc mắt nhìn lên phía trên cùng bàn dài đồng xanh, phát hiện ngài "Kẻ Khờ" cũng không phủ định câu nói này, nên tất cả đều nghiêm sắc mặt, không dám sơ suất.

Việc này cũng khiến "Ẩn sĩ" Cattleya tạm thời phải gác lại suy nghĩ viết thư nhờ "Nữ vương thần bí" Bernardette chỉ bảo về việc này, chuẩn bị cho buổi gặp mặt, lại cân nhắc đến việc liệu có biện pháp thích hợp nào để tránh ảnh hưởng không.

Tiếp đó, phân đoạn trao đổi tự do từ từ tiến vào kết thúc, phía trên sương mù xám một lần nữa trở nên yên tĩnh.

..........

Quay trở lại "Tàu Tương Lai", "Thượng tướng ánh sao" Cattleya đứng sau cửa sổ phòng thuyền trưởng, rõ ràng là đang do dự.

Rốt cuộc cô hít sâu một hơi, rồi thong thả thở ra, vừa đẩy mắt kính lên vừa rời khỏi phòng thuyền trưởng, đi về phía phòng Frank Lee.

Vị thiên tài công chính này gần đây đã bị toàn bộ thuyền viên bỏ phiếu "đuổi" xuống tầng dưới cùng của khoang thuyền, để tránh cho kết quả thí nghiệm của hắn đột nhiên lan ra.

Frank Lee rất hài lòng với điều đó, bởi vì không gian chỗ ở mới rõ ràng là rộng rãi hơn rất nhiều, hơn nữa phù hợp với điều kiện môi trường trong bóng tối.

Cốc cốc cốc!

Cattleya xuống tầng dưới cùng, giơ tay gõ cửa phòng.

"Đợi chút!" Frank Lee cao giọng đáp lại, không biết đang bận rộn gì trong phòng.

Phải qua gần một phút, hắn với tay áo đang xắn lên đi ra mở cánh cửa gỗ, nghi hoặc hỏi:

"Thuyền trưởng, có chuyện gì à?"

Cattleya không trực tiếp trả lời, mà mượn dùng năng lực "nhìn xuyên bóng tối" của mình để nhìn vào cảnh tượng tối đen như mực bên trong, thấy một con cá lớn màu xanh lam đang trợn mắt nhìn lên trên, ở khe hở của vảy mọc ra từng cụm mầm xanh, đã có mầm lớn lên, kết thành bông lúa mạch.

"Thành công rồi?" Cattleya khống chế suy nghĩ lùi về sau mà hỏi.

Frank sung sướng gật đầu, rồi lại lắc đầu:

"Vẫn chưa, nhưng đã đạt được tiến triển rất lớn!"

"Tôi cho lúa mạch, nấm lai giống với tế bào "Giáo chủ Tường Vi", nhận được kết quả ở giai đoạn đầu, đặt chúng vào bụng cá, cho dù không hề chiếu chút ánh sáng nào, cũng có thể hấp thụ máu thịt để sinh trưởng và ra cây."

"Vấn đề bây giờ là, đối tượng mục tiêu là thi thể quái vật, sau khi hấp thụ máu thịt của chúng, làm thế nào không cho độc tố và điên cuồng tích tụ lại trong thực phẩm..."

"Với cả, sinh sản là một vấn đề, không thể nào có nhiều "Giáo chủ Tường Vi" tự nguyện làm vật liệu, cho nên, phải để chúng có đủ năng lực hấp thụ máu thịt, tự mình phân tách..."

Nghe Frank Lee miêu tả xong, "Thượng tướng ánh sao" Cattleya lặng lẽ đẩy mắt kính lên:

"Vậy nếu con người ăn thức ăn này vào bụng, nó sẽ không hấp thụ máu thị của mình để tự sinh sôi đấy chứ?"

Frank Lee bỗng rơi vào trầm tư, qua vài giây mới nói:

"Trên lý thuyết là không, bởi vì chẳng ai ăn sống chúng cả."

"Ừm, tôi phải nghiệm chứng một chút về hoạt tính của chúng ở trạng thái cực nóng, không, hiện giờ chúng vẫn còn chưa đủ năng lực tự mình phân tách, có hoạt tính hay không cũng không quan trọng..."

Nhìn Frank Lee trong trạng thái hỗn loạn, Cattleya một lần nữa rơi vào mâu thuẫn.

Sau một lát, cô mới thong thả nói:

"Tôi có cách có thể lấy được đặc tính phi phàm "Druid", anh có cần không?"

"Hả? Đương nhiên!" Frank hơi kích động: "Rất nhiều thời điểm, năng lực của tôi đã kiềm hãm suy nghĩ của tôi một cách nghiêm trọng!"

Việc này... mình hơi hối hận rồi... Trong đầu Cattleya đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro