Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Là Hoa Là Lá

- - - - - - - 

Lúc Mạc Bích Huyên gọi điện đến, giống như gào thét vào trong điện thoại.

"Cố Sanh, mình nói cậu nghe, sếp của mình đúng là biến thái mà! Mẹ kiếp, mình không làm nữa!"

Cố Sanh đã quen với kiểu gào thét này của cô nàng, nói qua điện thoại: "Kể đi, anh ta biến thái như nào?"

"Tâm trạng tức giận của mình không thể hiện được qua điện thoại đâu, tối gặp rồi nói, mình đến nhà cậu."

Cố Sanh vốn muốn tăng ca thêm một chút nhưng bạn thân muốn tâm sự, cô liền tan làm sớm hơn. Cầm theo túi xách đến thang máy, thấy thang máy sắp đóng lại, cô hô một tiếng: "Chờ chút!"

Người trong thang máy bấm nút mở cửa, cửa lại mở ra, bên trong chỉ có một mình Ôn Dĩ Thần.

Ách...

"Cậu đi trước đi, tôi để quên đồ nên quay lại lấy." Cố Sanh quay người đi về hướng văn phòng.

Trong thang máy, Ôn Dĩ Thần nhìn bóng lưng của cô, cười khổ, cô tránh người cũng thật rõ ràng.

Cố Sanh quay lại văn phòng đi lòng vòng một vòng, chờ thêm vài phút mới ra về.

Cô cảm thấy mình điên rồi, đi làm mấy năm nay có kiểu đàn ông nào chưa gặp, bây giờ còn không dám nhìn thẳng một học sinh chưa tốt nghiệp.

Cẩn thận nghĩ lại, lúng túng là bởi giữa bọn họ từng có hành vi thân mật nhưng lại không có cảm xúc. Vì vậy, gặp nhau lại không tự chủ nghĩ về việc từng cùng đối phương tiếp xúc thân mật, cả người đều không được tự nhiên.

Sau khi ăn cùng Mạc Bích Huyên tại nhà hàng gần đó, về nhà Mạc Bích Huyên mới bày ra trạng thái tố cáo.

"Cố Sanh, cậu biết sếp của mình keo kiệt thế nào không? Đợt trước, một khách hàng gửi tư liệu đến, nhờ trả tiền hộ, hơn 10 tệ vậy mà hắn cũng không cho. Còn nữa, có một số nhân viên cũ, làm việc ở công ty đã nhiều năm nói với anh muốn tăng tiền lương, anh ta liền một đồng cũng không tăng mà còn ép mấy người đó nghỉ việc. Giờ toàn người mới, người cũ đi rồi, tất cả công việc anh ta đều đem cho mình làm, con mẹ nó nghĩ mình là siêu nhân à! Thật sự, mình không làm nữa, kiếm tiền đã không dễ dàng, lại còn bị ức hiếp!..."

Cố Sanh kiên nhẫn nghe Mạc Bích Huyên dành gần nửa tiếng nói ra nỗi khổ tâm của mình. Cô và Mạc Bích Huyên lúc học đại học ở chung ký túc xá, quan hệ rất tốt, tốt nghiệp năm năm, Mạc Bích Huyên thay đổi không dưới 5 công ty, làm lâu nhất không đến 2 năm.

Mạc Bích Huyên ôm cánh tay Cố Sanh: "Cố Sanh, cậu làm sao mà lợi hại như vậy, chúng ta cùng một chuyên ngành, cùng năm tốt nghiệp, bây giờ cậu thu nhập một tháng tận mấy vạn, mình mới chỉ được một phần mười của cậu."

Cố Sanh an ủi bạn nói: "Làm việc cũng dựa vào kiên trì đấy."

Nhắc tới kiên trì, Mạc Bích Huyên rất là ủy khuất: "Mình cũng muốn thế, mình cũng một mực chịu đựng, nhưng mà thực sự quá ngột ngạt, cảm thấy nhàm chán, mỗi ngày thấy sếp và môi trường kiểu đó chỉ thấy hậm hực."

"Là số cậu không may, lần sau tìm việc lại tìm một công việc phù hợp."

"Ừ." Mạc Bích Huyên dựa vào vai cô, "Nếu cậu là con trai, mình chắc chắn sẽ gả cho cậu."

Cố Sanh cười cười.

"Đúng rồi." Mạc Bích Huyên ngồi thẳng dậy, "Cậu cùng Tiếu Dương sao rồi?"

Cố Sanh hời hợt trả lời: "Hết rồi."

"Hả?" Mạc Bích Huyên mở trừng hai mắt, "Không phải cậu còn nói hắn ta cũng không tệ sao, có chuyện gì vậy?"

Cố Sanh thở dài: "Lúc trước nói hắn ta tốt, là mắt mình mù."

Lòng hiếu kỳ của Mạc Bích Huyên bị gợi lên, lo lắng hỏi: "Làm sao, nhanh nói cho mình nghe một chút đi."

Cố Sanh kể lại chuyện đã xảy ra cho Mạc Bích Huyên, Mạc Bích Huyên nghe xong thì giận dữ, "Ra là một tên cặn bã! Lần sau mà gặp, mình sẽ bóp cổ hắn ta!"

Ngược lại, Cố Sanh chỉ lạnh nhạt, "Được rồi, mình với anh ta về sau nước sông không phạm nước giếng, dù sao mình cũng sẽ tránh xa anh ta."

Mặc dù sự nghiệp đang phát triển, Mạc Bích Huyên rất hâm mộ Cố Sanh có thu nhập cao, nhưng về mặt tình cảm lại có chút đau lòng cô, "Về sau đừng xem mắt, quá nhiều kẻ cặn bã."

"Mình không muốn xem mắt, bây giờ nghĩ đến đã thấy buồn nôn."

Hai người dựa vào nhau làm ổ trên ghế sofa, Mạc Bích Huyên vén mấy sợi tóc xoăn của cô nói,: "Ở công ty cậu không có ai phù hợp sao? Cậu xem, cậu rất xinh đẹp, còn kiếm ra tiền, tính cách cũng tốt, xứng đôi với người tốt hơn tên cặn bã kia một nghìn lần."

"Mình cảm thấy như phạm mệnh đào hoa vậy, đời này không muốn kết hôn, lo tự kiếm tiền. Tìm một người đàn ông ngược lại làm mình thấy ngột ngạt."

Mạc Bích Huyên đột nhiên nghĩ đến cái gì, xấu xa cười cười, "Dù sao thu thập cậu cao như vậy, không bằng nuôi một tiểu bạch kiểm dễ bảo đi."

Nghe được nuôi tiểu bạch kiểm, Cố Sanh suýt sặc nước miếng, ho khan. Mạc Bích Huyên vuốt vuốt lưng cho cô, "Đừng kích động, mình nói vậy thôi mà."

Cố Sanh nâng ly trà lên uống một ngụm, hắng giọng một cái, chậm chạp nhìn Mạc Bích Huyên, "Kể cho cậu nghe chuyện xấu hổ này."

Mạc Bích Huyên cười, "Xấu hổ đến mức nào?"

Cố Sanh với Mạc Bích Huyên chuyện gì cũng có thể kể, vì vậy chuyện với Ôn Dĩ Thần, Cố Sanh cũng không cố kỵ Mạc Bích Huyên. Mạc Bích Huyên nghe xong, cả người chấn động, "Cậu... ngủ với tiểu thịt tươi?"

"Đại loại là thế, đêm đó uống nhiều quá, mình thực sự bị kích thích."

Sau khi Mạc Bích Huyên bị sốc liền vỗ vai Cố Sanh, "Không, cậu làm rất đúng, nên như vậy. Tiểu thịt tươi là người như nào, nếu có thể thử kết giao xem sao."

"Bỏ đi, mình già rồi."

"Nhiều tuổi cái gì, cậu còn chưa tới 30 đâu."

Vẻ mặt Cố Sanh mệt mỏi, "Không nói đến chuyện tuổi tác, sau khi gặp phải tra nam, mình thật sự không có một chút mong muốn yêu đương lấy chồng. Hơn nữa, bây giờ cứ gặp hắn mình thấy cả người đều lúng túng."

"Vậy cậu ta thì sao, phản ứng thế nào?" Mạc Bích Huyên tò mò hỏi.

"Không để ý."

Mạc Bích Huyên khoác vai cô, giọng điệu trở nên thận trọng, "Nhưng mà nói thật, đó là lần đầu tiên của cậu đi."

Nói đến đây, mặt Cố Sanh đỏ rần, "Khụ, không nói cái này."

Mạc Bích Huyên cười cười, là lần đầu tiên của Cố Sanh, cô còn biết hơn người đã quan hệ với Cố Sanh kia.

Cố Sanh dời sang chủ đề khác, "Mấy ngày nữa là tết Đoan ngọ, cậu có muốn đi nhờ xe về không?"

"Tết Đoan ngọ năm nay mình định đưa bạn trai về nhà, anh ấy sẽ lái xe."

Hai người gặp mặt liền có rất nhiều thứ để trò chuyện, ngồi đã đến mười một giờ đêm. Công ty của Mạc Bích Huyên cách nơi này rất xa, bạn trai Đường Phương sẽ tới đón cô ấy.

Mạc Bích Huyên tốt nghiệp năm năm, sự nghiệp không tốt, nhưng ngược lại tình yêu được như ý, cô cùng Đường Phương quen biết hai năm, hai người rất hợp, còn định cuối năm kết hôn.

- - -

Sau cuộc họp hàng tháng, Cố Sanh đến phòng tổng giám đốc một chuyến, báo cáo hiệu suất làm việc một tháng trước cho tổng giám đốc. Lúc trở lại ăn phòng, trên bàn làm việc lại có thêm một hộp thuốc cảm.

Dưới hộp thuốc có đặt một từ giấy: "Uống nhiều nước, chú ý thân thể."

Cô có thể nhận ra chủ nhân của dòng chữ này, là Ôn Dĩ Thần.

Tại cuộc họp hàng tháng vừa rồi, lúc nói chuyện cô có chút giọng mũi, bởi vì viêm họng mà giọng cũng có chút thay đổi. Không nghĩ cậu ta lại chú ý đến.

Cố Sanh sững sờ nhìn hộp thuốc cảm kia.

Cậu ta rốt cuộc là nghĩ cái gì?

Có người gõ cửa, cô luống cuống cất hộp thuốc và tờ giấy đi, một đồng nghiệp đi vào, "Chị Sanh, tiền Ngô tiên sinh đặt cọc đã gửi đến rồi, em vừa kiểm tra tài chính xong."

"Tốt, tôi biết rồi."

Đợi đồng nghiệp ra ngoài, cô lấy hai viên thuốc cảm, nhìn một lát rồi đứng dậy rót cốc nước ấm uống thuốc.

Uống thuốc rồi gục ở bàn nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cơ thể cũng bớt khó chịu.

Gần đây có cuộc đàm phán mới, rất bận rộn, nhiều chuyệ phải xử lý. Lúc tan làm trời đã tối, bên ngoài văn phòng chỉ còn vài người, trong đó có Ôn Dĩ Thần.

Cố Sanh vội vàng lướt qua bàn làm việc của Ôn Dĩ Thần, chạy vào thang máy, cũng không biết mình đang sợ cái gì, tóm lại là nhìn thấy cậu ta đều không tự nhiên, muốn chạy càng xa càng tốt.

Dưới tầng, Tiếu Dương mặc tây trang đang đợi. Hắn mặc âu phục vào quả thực có vài phần dáng dấp tinh anh, đáng tiếc, bản chất lại là tra nam.

"Cố Sanh, chúng ta nói chuyện đi." Tiếu Dương nói.

Cố Sanh khoanh tay, khẽ nâng cằm lên, "Anh cảm thấy anh còn gì để nói à?"

Tiếu Dương quan sát cô, "Là anh để ý em nên mới muốn cứu vãn."

Cố Sanh cảm thấy rất buồn cười.

"Bên cạnh có quán cafe, có thể uống ly cafe chứ?"

Ngược lại cô muốn biết anh ta có thể nói gì để cứu vãn, Cố Sanh gật đầu, "Được, tuy nhiên, có một điều kiện: tôi chỉ cho anh nửa tiếng. Trong vòng nửa tiếng, nếu anh không thuyết phục được tôi thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Em cứ như vậy cắt đứt với anh sao?"

"Nếu anh cảm thấy điều kiện này quá đáng, tôi cũng không cần phải nghe anh nói nữa."

Tiếu Dương hít sâu, "Được, nửa tiếng."

- - - - 

: Lăn lộn mãi được một chương ;-; Mọi người đọc truyện vui vẻ nha~~ <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro